Lạc Giữa Bầy Sói

Chương 20

Tứ chi bị chế trụ, Huyên Huyên bất đắc dĩ lắc đầu liên tục. Mái tóc đỏ rực được làm cẩn thận, nay lại bung xõa ra. Kẹp tóc đính đá rơi từ mái tóc xuống dưới chân ghế. Lăn vào bên cạnh chân của Ngọc Vũ Hạo.

" Lạch...cạch. "

Bất giác Ngọc Vũ Hạo cúi xuống nhìn kẹp tóc, đại não liền rất nhanh tìm ra thông tin cây kẹp này. Hắn hơi thất thần lẫn nghi ngờ.

" Kẹp của Chi nhi? sao lại ở trên người nữ nhân này?

Đây đích thị là cây kẹp mà hắn tặng cho Ngọc Tuyết Chi nhân dịp. sinh nhật lần thứ 20. Ngọc Tuyết Chi rất yêu thích cây kẹp này, tới nỗi không muốn buông bỏ.

Nhưng rất nhanh hắn liền vứt tia nghi ngờ này ra sau đầu. Chuyện quan trọng lúc này phải thỏa mãn du͙© vọиɠ trong người đang dâng trào đã..

" Hà Ân.....anh có cần chúng tôi giúp đỡ hay không? :" Tiêu Cao Từ cất tiếng nhắc nhở, giống hệt như bọn họ đang thật sự làm một việc tốt vậy.

" Hừ.. không cần :" Hà Ân tức giận, khi bị xem thường. Hắn càng không tin. Mình lại không thể khống chế được nữ nhân trước mặt.

Lúc này mồ hôi của Huyên Huyên tiết ra, mái tóc đỏ din sát lên trán. Miệng mở lớn, tham lam hít thở không khí vào trong l*иg ngực.

Đôi môi khô nóng của Hà Ân liếʍ mυ'ŧ lêb cái cổ trắng của Huyên Huyên . Hắn dùng hàm răng cắn gặm hút, tạo nên vết đỏ tím đậm hằn lên cổ.

Động tác của hắn liên tục hôn liếʍ khắp nơi nhạy cảm trên cơ thể của cô. Bất giác Huyên Huyên rùng mình, từng thớ thịt giật giật lên từng cơn. Tiểu huyệt co rút lại cắn chặt cực đại con thịt.

Hà Ân đưa chân Huyên Huyên vác lên vai lớn của mình. Đông tác của hắn tạm dừng một chút . Sau đó tiếp tuch lại mạnh mẽ đâm thọc và rút ra trong cơ thể cô .

Khôngoái cảm không ngừng trào ra. Xông thẳng tới đại não của Huyên Huyên. Ngón tay trắng noãn như bạch ngọc túm chặt cào cấu l*иg ngực Hà Ân tới dĩ máu. Dương như lúc này cô như muốn phát điên lên vì du͙© vọиɠ chiếm lấy tâm hồn lẫn thể xác.

" Đừng... hư mất... a.. a. thật đầy.... Hà.. ân... mau... đừng... cắm.... hư... hư..hu hu..chết mất... sẽ chết.

Hai hàng lông mi cong vυ't nhắm chặt run rẫy. Nước mắt lẫn mồ hôi tiết ra. Miệng nhỏ mấp máy, cơ hồ nhìn ra được nước dãi nhiễu nhão xuống ghế Sofa.

" Ngoan nhanh thả lỏng... tôi giúp em. lêи đỉиɦ..... bảo bối... ngoan nghe lời nào.... nhanh mở ra đừng kẹp khẩn trương vậy....

Gương mặt điển trai, mang theo tia tìиɧ ɖu͙© nồng đậm của Hà Ân . Hắn mở miệng nói với ngữ điệu ôn nhu dẫn dụ thấp từ phun ra những lời thô tục .

Lời nói phát ra, Huyên Huyên như bị thôi miên thân thể không tưn giác được mac muốn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Hai chân cô mở rộng, tiểu huyệt lẫn cơ thể cô buông lõng cảm thụ kɧoáı ©ảʍ dâng lên. Lúc này cô điên mất, cô còn không nhớ nỗi mục đích ban đầy của bản thân mình.

" Thật ngoan....bảo bối em rất biết nghe lời... Tôi sẽ chăm sóc thật kĩ miệng dưới dâʍ đãиɠ của em.. :"

Hắn động hông và mông của mình mạnh hơn, dịch trắng đậm sệt nổi bọt tiết ra giữa nơi giao hoan. Tiêu Cao từ như không thể nhịn được, nhìn Hà Ân chăm chỉ cắm ra rút vào kia.

Hắn kéo khóa quần xuống, tay lớn vuốt ve côn ŧᏂịŧ căng trướng của mình. Nhằm với mục đích bớt đi du͙© vọиɠ phần nào, nhưng càng vuốt hắn càng không chịu đựng được.

" Chết tiệt "

Nhìn miệng nhỏ ướŧ áŧ kia, rốt cuộc hắn nhịn không nổi mà tiến lên. Cắm côn ŧᏂịŧ vào miệng nhỏ của Huyên Huyên. Đỉnh qυყ đầυ tách mở cánh môi mỏng, tiến vào khoang miệng ấm nóng kia.

"Không.......... Ngô..... Ân a...... Hừ....." Hyên Huyên trừng lớn hai mắt hừ nhẹ, nước mắt trong suốt không ngừng lăn dọc xuống hai gò má nhiễm hồng.

Cô tức giận sinh khí, mùi vị tanh nồng đặc trưng của côn ŧᏂịŧ xộc thẳng lên mũi. Côn ŧᏂịŧ thô dài tàn nhẫn cắm sâu xuống cổ họng nhỏ bé. Lúc này cô rất muốn ói. ...

Hàm rằng mở lên xuống ,cô muốn cắn đứt cái côn ŧᏂịŧ chết tuyệt kia. Cắm sâu quá khiến Huyên Huyên không thể thở nổi...

Dường như Tiêu Cao Từ phát hiện ra ý đồ của Huyên Huyên .Tay hắn bóp chặt miệng nhỏ của cô, âm thanh gấp gáp vang lên.

" Hừ.. không được cắn... mau dùng lưỡi liếʍ.... hưmm. ưmm... mau liếʍ... :"

----