Cuồng Dâm Thành Thần

chương 51

– Hay cho một tên nhóc con! Thuật dịch dung của ngươi quả thần kỳ! Hèn gì Âu Dương Bắc không lần ra ngươi.

– Thục Nhàn tiến tới đưa tay lột nhẫn trữ vật của Vệ Minh.

– Đừng trách ta! Ai bảo ngươi muốn gϊếŧ ta trước!

– Một nhát dao lạnh lùng cắm phập xuống ngực trái Vệ Minh.

– Bụp!

Một âm thanh vang lên nhưng là âm thanh của một bàn tay chụp cổ tay nàng như 1 gọng kìm.

– Lần sau có gϊếŧ người thì làm nhanh lên đừng có ngồi đó mà nói này nói kia! – Một nụ cười ma mị trên đôi môi của vị thanh niên kia, ánh mắt nhìn vào mắt nàng như khiến nàng lạc vào 1 vũ trụ xa xăm không lối thoát, một bàn tay dắt nàng đi qua các hành tinh rồi đột ngột đẩy ngã nàng xuống một trong số đó.

Vô số quái thú xem nàng như một con mồi nhào tới cắn xé gặm nhấm từng mảnh da thịt nàng.

– Đau… á… đau… á… cứu… ta.

Thục Nhàn đau đớn rên la trong sự giày vò bất tận, chúng ăn từng mảnh thịt từng mảnh xương nàng, đến khi nàng chết đi trong đau đớn, một cơn gió thoáng qua nàng lại sống lại từng mảnh da thịt lại phục hồi đầy đủ, rồi lại tiếp tục bị lao vào cắn xé rồi lại chết… lại sống… lại bị cắn xé đau đớn.

– A… a…

Trải qua mười lần đau đớn cứ thế lặp lại 1 bàn tay hiện ra trước mặt nàng, một gương mặt đẹp trai sáng con mẹ nó láng với nụ cười ma mị kèm theo giọng nói trầm ấm.

– Nàng muốn thoát khỏi đây không? Hãy theo ta!

– Tên chó con! Ngươi ngươi dùng ma pháp gì với ta… tên chó chết ta gϊếŧ ngươi…

– Vụt… Vệ Minh lại biến mất! Xung quanh những con thú đang bất động lập tức điên lên lại nhào tới Thục Nhàn mà cắn xé.

Lại tiếp tục cắn xé… chết… sống… chết… liên tục khiến nàng đau đớn không thể chịu nổi nhưng dựa vào tinh thần của 1 Thất Bát nàng vẫn cắn răng không cầu xin.

– Đúng lúc này 1 con sói to bự với hàm răng lởm chởm máu thịt của nàng vòng xuống 2 chân nàng ©ôи ŧɧịt̠ to dài tổ bố đỏ quét nhớt nháp nhô dài ra kèm theo 1 tiếng hú ghê rợn.

Con sói 2 chân trước tì lên ngực nàng đè chặt xuống nó hạ người muốn đưa cái thứ gớm ghiếc đó vào hạ thể nàng.

– Không! Không… tha cho ta… Vệ Minh… ta theo ngươi… tha cho ta… á… không!

Nàng hoảng loạn thực sự nỗi đau cắn xé nàng còn chịu được nhưng nếu bị như thế này nàng thực sự không chịu được.

– Hắc hắc vậy phải ngoan không! – Vệ Minh hiện ra với 1 nụ cười tà tà da^ʍ mị, cam tâm theo làm hộ vệ của ta! Đúng 100 năm ta cho nàng tự do.

Một cái gật đầu kéo theo đó là toàn bộ ảo cảnh sụp đổ một Vệ Minh đứng trước mặt nàng toả ra 1 luồng bá khí uy áp.

– Tên chết tiệt ta gϊếŧ… – chưa nói hết câu linh hồn nàng như bị bóp nghẹn lại cả người vô lực đau đớn thấu tâm can.

– Linh hồn nàng đã ký khế ước với ta, đừng phản kháng vô ích, ta mà chết thì nàng cũng đừng mong siêu sinh, linh hồn nàng đời đời bị giam cầm trong ảo cảnh khi nãy!

Nhớ lại ảo cảnh khi nãy nhất là con chó sói với cái… ấy rợn người khiến Thục Nhàn co rút lại ánh mắt như nếu có thể gϊếŧ người thì Vệ Minh đã chết 100 lần.

– Chủ nhân! – Thục Nhàn cắn răng gọi Vệ Minh coi như tạm khuất phục.

– Ta không thích gọi ta là chủ nhân!

– Đại nhân!

– Không thích!

– Công tử!

– Không!

– Chứ ngươi muốn gì?

– Tướng công!

– Đi chết đi! Khốn nạn ta thà chết chứ không…

– Á… á…

– Tướng… tướng… công… ứ… a…

– Ngoan! Hắc hắc đừng tưởng nàng nghĩ gì ta không biết!

– Vệ Minh ngươi… ngươi làm sao khống chế được cô nương đó thế?

– Hắc hắc đệ đột phá Nhất Bát rồi! Chúc mừng chúc mừng a!!! Trải qua sinh tử thực chiến có lẽ đệ ngộ ra cái gì đó phải không? – Ma phương hỏi.

– Ngộ ra cái gì cơ?

– Không có gì à?

– Không? Tự nhiên lúc đệ bất tỉnh dậy xong đệ thấy mình mạnh lắm trong cơ thể chân khí như biển lớn ồ ạt từ tự nhiên tràn vào cơ thể!

– Ngươi vận may rắm chó gì thế! Người ta mấy trăm năm thậm chí ngàn năm chưa đột phá được! Ngươi đánh 1 trận cái đột phá! Mà còn không biết sao mình đột phá!

– Hắc hắc thôi quan trọng gì đột phá là được rồi! À mà hình như đệ có thể sử dụng năng lực của tên kia.

– Tên nào?

– Tên trong lúc học xúc cốt vị gặp ấy! Tự nhiên đệ dùng mê mị cái đệ có thể điều khiển ảo cảnh theo ý mình, muốn biến gì thì biến vì thế nên đệ mới khống chế được Thục Nhàn.

– Mẹ! Lại vận khí cứt chó rồi!

– Hắc hắc! Thôi tạm nói sau đi! Cứu Trần Hạ trưởng lão cái đã.

Thực ra Vệ Minh không biết hắn học Đấu chuyển Thần công hút chân khí người khác nhưng do đó là hút của người khác nên chân khí không thuần hỗn tạp xà long, ban đầu không sao nhưng về sau nếu không giải quyết sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng xung đột lẫn nhau.

May mắn hôm nay hắn liều 1 trận dốc hết toàn bộ chân khí trong ngươi vứt bỏ ra ngoài lập rồi phá, phá rồi lập kết quả hắn vượt qua được 1 cảnh giới hàng vạn người ao ước có thể nói là vận may cức chó thật đánh bậy đánh bạ mà trúng tùm lum.

… Bạn đang đọc truyện Cυồиɠ ɖâʍ thành Thần tại nguồn: https://truyensac.net/cuong-dam-thanh-than/

Nhanh chóng tìm ra Trần Hạ đang bị nhốt trong đại lao bí mật, nhanh chóng kiêu Thục Nhàn giải độc Vệ Minh nói sơ lược tình hình và nói Thục Nhàn giờ đã biết sai được hắn cảm hoá nên bỏ tà theo chính khiến Trần Hạ nghi nghi ngờ ngờ nheo mắt nhìn Vệ Minh.

– Hừ đi thôi ta về hoàng cung chém đầu tên nghịch tử đó!

Cả bọn kéo nhau về phòng công chúa, Trần Trang Ngọc linh tính phụ nữ nhìn Thục Nhàn là biết ngay có vấn đề khẽ đặt 1 tay lên hông Vệ Minh.

– Ai thế ta? Cũng đẹp dữ hen!

– Ặc… là… hộ vệ huynh mới tuyển dụng… đau đau mà…

– Tại sao hộ vệ nam không lựa…

– Ặc… người ta là Nhất Bát đó!

– Cái gì Nhất Bát? Là nữ vậy là…

– Ừ nàng ta đó Thục Nhàn nữ cường!

Trần Trang Ngọc há hốc mồm ngạc nhiên ngay cả 1 vị nữ cường Nhất Bát duy nhất của đại lục mà tướng công của mình cũng thu phục được!!!

– Giỏi a! – Trần Trang Ngọc biết mình không thể ăn dấm chua lúc này được rồi, người ta là Nhất Bát á…

– Hừ giỏi a! Giỏi! Giỏi lắm! – Trần Trang Ngọc đành trút giận qua Vệ Minh bằng mấy cái ngắt nhéo.

– Còn ai nữa không? Khai mau? Mau…

– Úi… Vệ Minh kêu than, không ngờ bà cô này ghen lên cũng đanh đá ác.

– Còn… còn… 1 người… oách… từ từ… ta giải thích sau… úi… nương tử tha cho ta… – Vệ Minh la lớn lên.

Nghe tiếng nương tử Trần Trang Ngọc mặt đỏ lên ngượng ngùng cúi gầm mặt mắc cỡ.

– Hắc hắc! Đúng là tuổi trẻ! – Mấy ông lão cũng bật cười khi nghe đối đáp của Vệ Minh và Trần Trang Ngọc, mà phải nói thật là nể phục Vệ Minh ngay cả nữ cường Nhất Bát nó cũng quết luôn.

Cười xong mấy ông lão nhìn nhìn Thục Nhàn làm nàng ta cũng ngại ngùng mặt ửng đỏ lên tiếng thanh minh.

– A… ta… không…

– Thục nhàn nàng có biết tại sao hệ thống truyền âm phù của Nam quốc bị tê liệt không? – Vệ Minh cắt đứt không cho nàng giải thích mà hỏi ngược lại.

– Là do Bắc Quốc làm 18 trận ma pháp được dựng ở biên giới Nam Quốc trấn áp truyền âm phù nhằm cắt đứt liên lạc! – Thục Nhàn đành phải nói.

– Được rồi! Giờ Trần Hạ trưởng lão nhanh chóng cùng Võ tôn, Nam thúc lấy lại binh quyền tuyên chiến với Bắc Quốc ổn định lại lại lòng dân và binh lính. Ta cùng với Thục Nhàn đi phá huỷ 18 trận pháp kia.

– Tiện đây ta nói luôn Lâm Kỳ Nam đã bị ta gϊếŧ! Toàn bộ binh quyền ta nắm trong tay lần này ta tương kế tựu kế công khai tuyên chiến Bắc Quốc cho bọn chúng kéo quân qua, ta sẽ giả Lâm Kỳ Nam kéo quân về bao vây kinh thành lúc đó trong ngoài hợp quân bọn chúng ở giữa, giăng lưới ta bắt 1 mẻ!

Oanh! Lại chấn động mấy ông lão và ngay cả Thục Nhàn cũng không ngờ một thanh niên mới tuổi đôi mươi như thế có thể khuấy đảo toàn bộ kế hoạch bằng bản lĩnh của mình.

– Thục Nhàn trước nàng là người Bắc Quốc! Đối với ta ta dùng người không quan tâm xuất xứ từ đâu nhưng giờ nàng là hộ vệ của ta! Ta cho nàng 1 cơ hội cảnh báo Bắc Quốc để tránh xảy ra thương vong cho cả 2 bên. Nhớ! Tuyệt đối không được tiết lộ kế hoạch của ta! Đừng tưởng nàng nghĩ gì ta không biết!

– Tại sao… tại sao hắn lại cho ta cơ hội để cảnh báo Bắc Quốc! – Thục Nhàn suy nghĩ tự hỏi.

– Vì đối với ta ai cũng là người là sinh mạng! Chiến tranh là vô nghĩa! – Vệ Minh bâng quơ trả lời.

“Hắn… Hắn biết ta nghĩ gì… chẳng lẽ hắn không muốn thôn tính Bắc Quốc sao?”

“Tại sao ta phải thôn tính Bắc Quốc? Tại sao không chung sống hoà bình như trước! Đừng vì tên Âu Dương Bắc giật dây mà mù quáng làm con rối!!”

“Ặc… hắn biết! Thực sự hắn biết ta đang nghĩ gì??? Ta thực sự cũng không muốn chiến tranh tất cả cũng vì Âu Dương Bắc muốn chiếm ma phương của ngươi… ta… ta chỉ cần tìm người nhưng sức ta không đủ nên ta mới hứa giúp Âu Dương Bắc để hắn giúp ta tìm người!”

– Toàn tâm toàn ý trung thành với ta! Ta sẽ giúp nàng tìm ra người mà nàng muốn! – Vệ Minh chốt hạ.

Thục Nhàn ngẩn ngơ đưa ánh mắt đẹp nhìn Vệ Minh, thật sự hắn biết nàng đang nghĩ gì…

Sau khi sắp xếp Vệ Minh nhờ Nam thúc đưa Mị Nương, Trần Trang Ngọc, Phụng Băng 3 nữ nhân mà hắn yêu thương tạm rời kinh thành kiếm 1 nơi cách xa chiến trường ở tạm tránh cuộc chiến sắp tới toàn bộ vệ binh được sắp xếp bảo hộ các nàng, cũng may Phụng Băng xuất thân là con nhà bình dân lúc nào cũng ngoan ngoãn cam chịu hiền dịu, lại kể ra câu chuyện cô gặp Vệ Minh thế nào rồi xảy ra chuyện gì, nàng cam tâm tình nguyện hiến thân cho Vệ Minh chứ Vệ Minh không có chủ tâm cua nàng nên nhanh chóng có được cảm tình của 2 cô nương kia nhất là bà chằn Trần Trang Ngọc làm Vệ Minh cũng tạm thoát được bị cằn nhằn ghen tuông mà còn được Mị Nương khen là chính nhân quân tử có công giúp 1 cô gái thoát khỏi địa ngục.

– Hắc hắc Mị Nương ngoan của ta! Thật là có nàng hiểu ta thôi! Tướng công hun cái thưởng nè!

Vệ Minh đi từ ngoài vào nghe 3 cô gái nói chuyện hắn lập tức lướt vào ôm chầm lấy Mị Nương sau lưng hôn lên má nàng.

– Ân… nhưng mà lúc người ta hoạn nạn không chối từ mà còn lợi dụng quả thật tội không thể tha! – Trần Trang Ngọc nhanh như cắt bàn tay ngọc nắm lỗ tai Vệ Minh kéo.

– Úi…

– Oái… đau thϊếp… – Vệ Minh đâu có vừa một tay nhanh như cắt chộp lên bộ ngực căng tròn của Trần Trang Ngọc mà bóp.

– Hắc hắc! – Một nụ cười tà mị, một cái hôn lên môi nàng cuồng nhiệt tay chân vuốt ve khắp nơi.

– Ân… – 2 cô gái Mị Nương và Phụng Băng đỏ mặt kêu lên.

– Vụt… như 1 cơn gió Vệ Minh đã đứng sau lưng 2 nàng hai tay 2 eo ngọc mà siết chặt kéo về phía mình.

3 nương tử của ta ai cũng thật xinh đẹp! Hắc hắc thật là diễm phúc cho ta!

– Lên giường đi nào! Trước khi ta ra chiến trường thì đêm nay ta biến nơi này thành chiến trường trước hắc hắc!

Một cái hất nhẹ tay cả 3 cô gái như vàng như ngọc của Vệ Minh ngã lăn ra giường, mặt ai cũng loáng thoáng đỏ ửng vì thẹn thùng, nhất là Phụng Băng nàng mặc dù đã cùng Vệ Minh chăn gối rồi nhưng lần này Vệ Minh muốn cả 3 1 lượt làm nàng bối rối.

– Hắc hắc! Mị Nương nàng cởi đồ cho Phụng Băng giúp ta! Hặc hặc coi mặt nàng ta đỏ kìa!

– Ân… thϊếp… thϊếp tự cởi được mà… không… không dám… phiền nhị tỷ đâu… – Phụng Băng thẹn thùng đỏ mặt như gấc.

– Hảo! Vậy 3 nàng cùng tự cởi đi! Nhanh nào! Hắc hắc! Không thì đừng trách tướng công này hặc hặc! – Vệ Minh vừa nói vừa giơ bàn tay lắc lắc.

Trần Trang Ngọc và Mị Nương quá quen cái trò này của Vệ Minh rồi lật đật bịt mông nhăn mặt tỏ vẻ hờn giận đáng yêu.

Vệ Minh ngồi bên mép giường giương cặp mắt da^ʍ tặc nhìn say đắm 3 cực phẩm của mình, từng lớp từng lớp áo quần được cởi ra, 3 cô gái thẹn thùng đứng ưỡn ẹo cơ thể lôi từng mảnh áo rồi e ấp đưa tay che đậy làm Vệ Minh nóng bừng cả người công với mùi thơm cơ thể của cả 3 nàng thơm dịu cả căn phòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu nóng của Vệ Minh.

– Roẹt! Một nốt nhạc quần áo trên người Vệ Minh bị chính hắn xé rách rồi như chó sói đang săn mồi hắn nhào tới 3 nương tử đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng e ấp che đậy.

– Á… Cả 3 nàng thấy Vệ Minh xé quần áo rồi nhào tới như điên, không hẹn mà cùng làm cả 3 nàng túa ra bỏ chạy cười giỡn.

– Á… à… chạy hử!

Mị nương bị Vệ Minh túm lấy đầu tiên do gần hắn, khỏi phải nói cái mông trắng gần đang nhảy tưng tưng chuyển động bị ăn ngay 2 cái vỗ mông bép bép.

– Ứ… một cảm giác đau nhẹ nhẹ lan tỏa sau đó là 1 cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Mị Nương khẽ rên.

– Úi… không chơi đánh mông đâu!! – Trần Trang Ngọc cự nự.

– Tới đây thì ta tha cho! – Vệ Minh cười tủm tỉm.

– Thật nha! Đừng có… bốp… bốp… á… á… – Trần Trang Ngọc ôm mông nằm giãy nãy cưng mê người.

– Tới nàng Phụng Băng, tự nguyện hay đợi bị bắt!

– Hức… – Phụng Băng đi lại chủ động xoay mông về phía hắn mặt nhăn nhó chuẩn bị tinh thần ăn đòn.

– Ưm… ứ… á… a… a… – một cảm giác sung sướиɠ nhẹ nhàng lan tỏa từ âʍ ѵậŧ nàng, một cái gì đó nóng ấm, nhờn nhờn đang ve vuốt cái khe hẹp của nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng như lên tiên, một cảm giác khó quên trong đời, quay nhìn lại Vệ Minh hắn đang ngồi bệt xuống đất hai tay banh hai mông nàng ra mà đưa lưỡi vào âʍ ɦộ nàng bú ɭϊếʍ.

– Không công bằng tại sao đánh thϊếp mà không đánh Phụng Băng chớ… bốp… bốp… bốp… á… á… a… – Trần Trang Ngọc cự nự liền ăn thêm vài cái vỗ mông của Vệ Minh.

– Ứ… Trần Trang Ngọc ôm mông nằm rêи ɾỉ, hết dám cự nự.

Mị Nương cười hì hì nhìn Trần Trang Ngọc bị ăn đòn, Vệ Minh thấy Trần Trang Ngọc dỗi liền quay qua lật người nàng dậy rồi cúi mặt bắt đầu phục vụ cho nàng, chỉ chốc lát sau gương mặt dỗi hờn của Trần Trang Ngọc chuyển thành gương mặt hứng tính, hai má đỏ lên cặp mắt phượng ướŧ áŧ tận hưởng.

Tiếp tục tới Mị Nương, cả 3 người đều được Vệ Minh cho lên tiên với cái lưỡi điêu luyện đánh trúng ngay yếu điểm ngay mồng đốc của các nàng, Trần Trang Ngọc chủ động cùng Phụng Băng cúi xuống săn sóc cho thằng đệ của Vệ Minh, được Mị Nương chỉ dẫn Trần Trang Ngọc hôm nay đã tiến bộ cực kỳ, nhìn đôi môi nàng ngậm cu mình gương mặt đẹp ngước lên nhìn hắn làm Vệ Minh sung sướиɠ không nói nên lời.

Trần Trang Ngọc tuy tuổi nhỏ hơn cả Phụng Băng nhưng do được Vệ Minh làm lễ thành hôn đầu tiên nên được 2 nàng kia coi như là đệ nhất phu nhân của Vệ Minh mà nhường nhìn đùn đẩy cho lên trước.

Trần Trang Ngọc thẹn thùng leo lên cơ thể Vệ Minh, bàn tay nắm cu hắn mà rà rà nhét vào âʍ ɦộ mình rồi từ từ ngồi xuống chậm rãi.

– Ứ… một cảm giác bó sát nóng ấm bao bọc lấy c̠ôи ŧɧịt̠ Vệ Minh, hắn ngồi bật dậy ôm lấy lưng nàng rồi hứng tình nhấp liên tục nâng lên hạ xuống khiến Trần Trang Ngọc sung sướиɠ lên xuống mãi không biết chán.

Mãi đến khi Trần Trang Ngọc chịu hết nổi nước nôi ra lênh láng nhầy nhụa cơ thể vô thức co giật mặt đờ đẫn hắn mới buông tha mà chụp qua Mị Nương rồi lại Phụng Băng khiến cả 3 nàng như lạc vào cõi tiên bồng của sung sướиɠ.

– Ư… ư… ư… ta ra… Vệ Minh hú dài rồi gồng người bắn hết tinh khí vào l*и Phụng Băng ngập ngụa, ngã vật xuống ôm 3 nàng thỏa mãn…