– Dậy! Có người tới tìm ngươi! – Ma phương gọi Vệ Minh.
Vệ Minh thức dậy sau giấc ngủ sâu cả người khoan khoái, phấn chấn nhìn 2 nương tử xinh đẹp mê người cuộn tròn nằm ôm mình ngủ, nhẹ nhàng gỡ tay 2 nàng Vệ Minh đứng dậy mặc đồ đi ra ngoài vung vai hít thở không khí trong lành.
– Vệ Minh! Đi thôi con suối linh khí phun trào rồi! – Nam thúc từ xa đi tới thấy Vệ Minh liền nói.
– Dạ! Sư phụ! À mà cho 2 nương tử con cùng đi được không?
– Ui ngày nào mà bọn chúng chả lén đi tắm!
– Ừ vậy thôi! Ủa… ủa mà sao sư phụ biết! Đừng nói là… ấy nha! – Vệ Minh sửng cồ.
– À… thì… viện trưởng nói sư phụ biết! Ai lén ổng biết hết ấy mà nhắm mắt làm ngơ thôi!
– Phải không đó… để đệ tử đi hỏi viện trưởng!!!
– Thôi… thôi hỏi làm gì! Khuya rồi để viện trưởng nghỉ ngơi đừng kinh động ông ấy!!
– Không! Đệ tử phải hỏi! – Vệ Minh ức chế, nhìn thái độ kiểu này là 100% có nhìn lén rồi… moá sư phụ kiểu gì nương tử của đệ tử cũng không tha!!! – Vệ Minh lầm bầm.
– Thôi mà!! Ta… ta xin lỗi được chưa! Tại ta nhìn mấy nhỏ kia… không may gặp 2 đứa nó đi tắm thôi mà! Ta thề có 1 lần thôi, mấy lần sau ta không có nhìn! Sư phụ thề luôn đó!
– Hừm… chắc phải Sinh tử chiến thôi sư phụ ơi! – Vệ Minh tếu táo.
– Thôi mà sư phụ xin lỗi! Ta lỡ có 1 lần mà! Thôi vậy đi ta sẽ xin phép viện trưởng xây 1 cái nhà tắm ngay đó cho 2 nương tử ngươi muốn tắm lúc nào tắm được chưa! Ta xây bồn cho 2 đứa nó ngâm mình luôn! Đích thân ta sẽ canh gác bảo đảm không cho 1 tên nào dám nhìn lén, đứa nào nhìn ta móc mắt hắn!!
– Trước mắt thấy có 1 tên nhìn nè! Sư phụ tính sao?
– Đâu thằng nào nữa! Cả cái học viện này thằng nào dám vào thiên tài doanh nhìn lén ngoài ta!
– Đây! – Vệ Minh chỉ mặt Nam thúc.
– Ặc thằng này thù dai thế mậy! Sư phụ xin lỗi rồi mà! Mẹ pà ngươi không tin ta hả! Ta móc mắt cho ngươi xem!
– Hắc hắc đùa thôi! Sư phụ! Có gì trông nom 2 nàng ấy giúp con nhé! Con đi 1 thời gian sẽ trở lại!
– Ngươi quyết tâm đi thật à! Có nắm chắc an toàn không? Hay ta đi cùng với đệ tử – Nam thúc nghiêm túc lại.
– Không tiện! Con sẽ thay đổi hình dáng nếu sư phụ đi cũng sẽ có người nhận ra! Yên tâm đi sư phụ con xoay xở được! Sư phụ xem đây! – Nói xong Vệ Minh bộc phát tu vi thật của mình Nhất Lục đệ bát trọng.
– Ưm! Không tệ với tu vi này cũng xem như là cao thủ rồi! Nhưng nhớ núi con còn núi cao hơn, gặp những tên quái vật thì nhớ mà chạy đừng ham công.
– Con biết! Sư phụ! À mà sư phụ xem dùm con đây là thuộc tính gì?
Vệ Minh phóng xuất thuộc tính mới mà viên tinh hạch của mình mới hình thành cách đây mấy hôm trước.
– … ta thấy gì đâu? – Nam thúc hỏi.
– Ủa kì vậy! Sao chả có phản ứng gì hết? – Vệ Minh cũng tò mò chả hiểu nhìn bàn tay trống không của mình mà cười ngơ ngác.
– Thôi không đùa nữa! Ta cũng hiểu! Nếu ở đây ngươi mãi mãi là 1 con rồng trong ao khúm núm sợ sệt! Nếu đã nắm chắc thì đi đi con! Mạnh mẽ lên! Ta cũng sẽ nhanh chóng tu luyện cùng con báo thù cho cha mẹ con! – Nam thúc đặt lên vai Vệ Minh 1 cái siết nghĩa khí.
– Thôi đi ngâm mình tu luyện đi! Đây là ngày suối linh khí phun trào đậm đặc nhất đấy! Viện trưởng ra lệnh phong tỏa cấm không cho ai đến gần suối, ngay cả tụi ta cũng không ngoại lệ, hôm nay đặc cách chỉ cho mình ngươi ngâm! Cố mà tu luyện thổ nạp linh khí được nhiêu hay nhiêu! Thấy hàng cột phong ấn xung quanh chân thác không? Cấm ngươi đi vào đó, vào giữa thác đón dòng nước ngươi sẽ chết tan xác đấy cứ ở rìa ngoài mà tu luyện thôi! Viện trưởng đã phong ấn chỗ đó rồi đừng có mà dại dột đi vào.
– Dạ sư phụ! – Ngâm suối thôi mà viện trưởng phải ra lệnh cấm ai đến gần suối sao? Coi trọng ta quá.
Vệ Minh lập tức đi vào suối, lột đồ vứt trên bờ cả cơ thể rắn chắc ngâm mình xuống dòng nước ấm áp tràn đầy sức mạnh của linh khí bắt đầu vạn công thổ nạp.
Thấy linh khó còn loãng Vệ Minh tiếp tục đi sâu vào tới gần chân thác.
– Đây được rồi! Tu luyện thôi! – Vệ Minh tự nhủ.
Ngồi tu luyện thổ nạp 1 canh giờ trôi qua như chớp mắt chân khí Vệ Minh bắt đầu có sự chuyển biến, từng dòng từng dòng chân khí thẩm thấu qua lỗ chân lông dung nhập vào đan điền Vệ Minh nhưng đan điền Vệ Minh như biển lớn còn những luồng chân khí như muối bỏ biển không thấm tháp gì…
– Ặc… sao kì thế? Ma phương ngươi xem ta cảm nhận chân khí thế này dày đặc lắm mà sao vào cơ thể ta như biến mất hết thế?
– Vậy mà dày đặc đó hả? Không đủ ta xỉa răng!
– Ặc nói vậy nãy giờ ngươi hút hết hả?
– Ta hút khác gì ngươi? Thằng nhóc này! Cái này mà gọi là suối linh khí đó hả? Ở chỗ ta cái suối này để ngâm chân ta còn không thèm!
– Mà thôi cái đại lục nghèo nàn này có con suối này là cũng may lắm rồi! Mau đi sâu vào ngay giữa thác cho ta! – Ma phương ra lệnh.
– Gì? Chỗ đó phong ấn đấy! Hơn nữa vào đó sư phụ ta nói có thể nguy hiểm chết đấy!
– Chết cái gì! Nhanh đi ta chỉ cho mở phong ấn! Thế này mà cũng gọi là phong ấn à! Thua cả tiểu trận giữ nhà cho ta!
– Chưởng vô cột thứ 3 đi rồi đến 6 quay lại 2 qua 1 rồi qua 5 về 4 là xong! Ngươi thoải mái mà đi qua.
– Ổn không đó? – Vệ Minh ngần ngừ.
– Bố tên chết nhát! Lẹ đi!
Vệ Minh cũng cắn răng làm liều theo, quả đúng như thật tấm màng kết giới lập tức biến mất cho Vệ Minh thoải mái đi qua không gặp bất kỳ trở ngại nào.
– Rồi đi vào giữa thác đi ngồi xuống!
Vệ Minh đi vào lập tức 1 luồng áp lực nước từ thác trên cao đổ xuống khiến Vệ Minh choáng váng đau đớn, vận công cực hạn Vệ Minh chống đỡ mới giảm được 1 phần nào!
– Ặc ặc ta sắp chịu hết nổi rồi!
– Đừng vận công chống đỡ! Cố gắng chịu đau, tập trung tinh thần, lấy tâm làm điểm thu hút vạn vật! – Ma phương nhảy lên chỉ điểm.
– Ân… – Vệ Minh lập tức làm theo cố gắng chịu đau, những dòng nước như thiên binh vạn mã lao ầm ầm đập thẳng vào cơ thể Vệ Minh.
– Hộc… Vệ Minh phun máu!
– Cố gắng chịu đựng, vận chuyển chân khí toàn bộ lêи đỉиɦ đầu! Tâm thần bất chuyển, thân thể hư vô… blo bla… ma phương đọc nhanh một số khẩu quyết chỉ điểm.
– Nhớ kỹ ngươi chính là ngươi!!! – Ma phương lập đi lặp lại câu này liên tục vang vọng trong óc Vệ Minh.
Vệ Minh cắn răng vận chuyển chân khí bảo vệ tâm thức trên đỉnh đầu làm theo khẩu quyết của ma phương, dần dần Vệ Minh như mất đi cảm giác, tri thức mà dung nhập vào một thế giới khác nơi mà hắn đang lơ lửng trên không trung nhìn phía dưới chúng sinh đang sinh sống như 1 vị thần.
– Ta chết rồi à! Cái dm ma phương sao ta lại lơ lửng như linh hồn thế này! Chết rồi à!
Vệ Minh đang chửi đồng thời nhìn ngó bỗng nhiên một tia sáng trắng chiếu thẳng vào hắn.
– Á… á… – Vệ Minh đau đớn cắt da cắt thịt, cả cơ thể vặn vẹo xương khớp nổi lên lồi lõm biến dạng đâm toạc da thịt, máu phun ra ngoài như suối.
– Ta… ta muốn chết… á… á… đau… đau quá… Vệ Minh chịu nỗi thống khổ đau đớn nhất trần đời, hắn ước hắn ước được chết đi, chết ngay để được giải thoát.
– Á… á… Vệ Minh liều mạng cắn lưỡi nhưng vô ích, cả cơ thể vẫn truyền tín hiệu đến trí não đồng thời truyền 1 nỗi đau đớn không thể nào kể xiết.
– A… a… cơn đau kéo dài như 1 thập kỉ, Vệ Minh không biết mình ngất đi tỉnh dậy bao nhiêu lần khổ sở, đau đớn, bất lực và rồi hắn thấy mình đang lê lết thân mình đi xin ăn, cả người lở loét ghê gớm bị người qua đường xa lánh xua đuổi đánh đập những nỗi đau cứ liên tục thẩm thấu vào trí não Vệ Minh, từng cảnh từng cảnh hiện rõ mồn một trong đầu hắn, đau đớn bất lực tủi nhục hắn lại tìm đến cái chết bằng những cây nấm độc dại ven rừng.
Một tia sáng trắng lại xoẹt qua, nỗi đau đớn biến dạng cơ thể lại ùa về khiến Vệ Minh lại ngất lại tỉnh, Vệ Minh lại thấy mình lại đang là 1 ông vua ngồi trên ngai vàng bễ nghễ thiên hạ, cung tần mỹ nữ hằng hà vô số, đáng tiếc hắn lại không có con nối dõi, cái chết lại đến khi bị người con trai mình hạ độc, nỗi đau xé ruột xé gan nóng bỏng lại truyền thẳng đến tâm trí Vệ Minh khiến hắn cảm nhận hết nỗi đau đớn đó, sau khi hắn chết thâm cung nội chiến chém gϊếŧ đẫm máu tranh giành vương vị để cho giặc ngoài thừa cơ xâm lấn tàn sát bách tính.
Mỗi một lần chết đi trong đau đớn ánh sáng trắng đều hiện lên hiện ra 2 cánh cổng 1 trắng 1 đen và hỏi hắn 1 câu.
– Ngươi muốn chết nhẹ nhàng không? Nếu muốn thì vào cổng trắng.
Vệ Minh hầu như tê dại trong đau đớn và ý chí chỉ mong được chết nhẹ nhàng giải thoát hắn cố gắng đi tới cổng trắng nhưng 1 luồng sức mạnh nào đó bí ẩn cứ kéo hắn về lại cổng đen và vứt hắn vào đó…
Cứ thế Vệ Minh trải qua khi thì là con một gia đình gia giáo, khi thì là một tên lừa đảo, sát thủ gϊếŧ thuê, khi thì là quan, là tên da^ʍ tặc hái hoa bắt chim… những nỗi đau đớn khi đối mặt cái chết bằng nhiều hình thức như bị dao đâm, bị hạ độc, bị đánh tới chết, bị sặc nước cứ hiện rõ ràng in sâu trong trí óc Vệ Minh.
Vệ Minh bàng hoàng không biết mình đang ở 18 tầng địa ngục gì đây sao lại hành hạ hắn như thế? Nhưng không ai trả lời hắn vẫn cứ chịu nỗi đau đớn của biến dạng cơ thể xương đâm xé toạc thit da, chịu đau đớn của những cái chết tàn khốc mang lại…
Trải qua không biết bao nhiêu lần biến đổi khiến Vệ Minh trong đầu chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất xin cho hắn được chết nhẹ nhàng nhất nhưng đáp lại vẫn là những cái chết tàn khốc dành cho hắn khi hắn lại bị luồng sức mạnh bí ẩn kéo vào cổng đen chịu đau đớn giày vò…
– Chúc mừng! Ngươi là người được chọn! Đại công cáo thành ta cho ngươi về lại hiện thực! – Tia sáng trắng lần này phát ra lời nói…
– Oành! Vệ Minh mở mắt hắn vẫn đang ngồi ngay dòng suối nhưng một biến cố bất ngờ đang xảy ra trước mắt Vệ Minh, Nam thúc, viện trưởng, Võ Tôn, Trần Hạ tất cả lần lượt đang bị đánh trọng thương phun máu bất lực ngồi nằm lăn trên đất.
Mà Vũ Cực Thiên Tam lại đang đứng bên phải họ, hai tay cầm 2 kiếm chĩa vào cổ trắng ngần của Trần Trang Ngọc và Mị Nương.
– Haha tỉnh rồi à! Cảm ơn ngươi đã giải thoát cho ta, nể tình ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta.
– Ta cho ngươi lựa chọn! Gϊếŧ 4 tên đó ta cho 2 cô gái này sống hoặc ngược lại!
– Ma phương!! Ngươi phản ta!!!
– Hắc hắc ngu xuẩn phải gọi là ta thông minh hơn ngươi! Nhanh đi ta không có thời gian đâu!
– Khốn kiếp! Tên chó chết! Bọn họ làm gì ngươi mà phải ép ta gϊếŧ bọn họ!!
– Bọn ngu xuẩn dám ngăn cản ngươi giúp ta thoát khỏi phong ấn! Đáng gϊếŧ – Vũ Cực Thiên Tam nói xong nhanh chóng dùng kiếm quẹt một đường máu trên cổ Trần Trang Ngọc Và Mị Nương.
2 cô gái khóc lóc nét mặt sợ hãi tột độ, ánh mắt nhìn Vệ Minh cầu xin khi Vệ Minh đang bước dần tới gần với ánh mắt đau đớn lưỡng lự.
– Đừng Vệ Minh! Chàng không yêu thϊếp sao? Thϊếp còn muốn sống còn muốn hầu hạ chàng mà!!! – Trần Trang Ngọc khóc lóc, gương mặt xinh đẹp cầu xin van nài.
– Tại sao? Thϊếp hầu hạ chàng không tốt sao? Tại sao lại lựa chọn tụi thϊếp phải chết! Tại sao? – Mị nương la lên đau đớn khóc lóc.
– Lựa chọn? – Vệ Minh đứng sững lại chợt nhớ đến câu nói của Mị Nương đã nói “Thϊếp ủng hộ lựa chọn của chàng cho dù chuyện gì xảy ra!!!”
Vệ Minh bắt đầu choàng tỉnh phân tích.
Không đúng với tính cách Mị Nương và Trần Trang Ngọc sẽ không tham sống sợ chết như thế! Hơn nữa kia lại là 2 ngoại công của 2 cô ấy!! Có thể nào ảo cảnh không? Phải không sao chân thực thế này! – Vệ Minh bối rối hư hư thực thực không biết cách nào phân biệt.
Đúng lúc này vị cứu tinh của Vệ Minh xuất hiện, một luồng sáng xé mở bầu trời, một âm thanh vang lên.
– Nhóc con tất cả chỉ là ảo cảnh! Ta mới là ta! Ngươi mới là chính ngươi!!! – Tiếng nói vang vọng.
– Là giọng ma phương! Thì ra đây là ảo cảnh! Con mẹ nó! – Vệ Minh nhanh như cắt chân đạp thất bộ tinh đi phóng về Vũ Cực Thiên Tam.
– Gruu!!! Tên khốn kiếp ngu xuẩn! Đây là thế giới của ta, ta là chúa tể.
Vũ Cực thiên tam nhanh như chớp nâng kiếm nghênh đón Vệ Minh.
– Phong thần cước!
Mũi chân Vệ Minh và kiếm khí va chạm ầm ầm càn quét chiến trường, mười chiêu, trăm chiêu nhanh chóng nổ ra, Vệ Minh điên cuồng công kích bất chấp thương thế.
– Chó điên! Xem kiếm!
Vũ cực thiên tam vung kiếm một chém dọc một đâm thẳng, Vệ Minh bất chấp nhào thẳng vào kiếm chiêu đưa ngực ra đón kiếm đâm thẳng vào l*иg ngực mình, 2 tay xuất thuộc tính lôi băng dung hợp và phong hỏa dung hợp bá đạo cực hạn vỗ mạnh xuống đầu Vũ Cực Thiên Tam.
– Trải qua bao lần chết, bao lần đau đớn ngươi nghĩ ta còn sợ chết sao?
– Bạo!
4 thuộc tính như 4 con mãnh thú nhào thẳng vào đầu Vũ Cực Thiên Tam mà phá huỷ cơ thể đồng thời bạo nổ cả cơ thể hắn.
– Bùm… Bùm… Không…
Cơ thể Vũ cực thiên Tam bạo nổ ra thành hàng nghìn làn khói trắng nhợt nhạt tan biến rồi bất ngờ nhào về phía Vệ Minh mà chui vào cơ thể hắn.
– A… đùng đùng… – Vệ Minh trở lại thực tại mở mắt vung tay cả người dâng lên 1 nguồn sức mạnh vô tận thổi tung dòng thác nước đang đổ xuống dạt cả ra ngoài, đất đá trên thác văng tung toé.
Vệ Minh đứng giữa dòng thác cả cơ thể ngập tràn sức mạnh khiến áp lực nước đổ xuống hắn không còn là vấn đề, chân khí thông Xung mạch giúp hắn đột phá Nhất thất đệ nhất trọng.
– Hú… – Vệ Minh khoan khoái mà hú lên sung sướиɠ.
– Chạy lẹ ở đó mà hú thằng ngu này! – Ma phương lập tức thông linh.
– Chạy? Sao phải chạy!
– Vậy ngươi đi mà giải thích với tên già kia vì sao ngươi phá huỷ nhà hắn đi! Ta thấy hắn đang chạy về đây đó.
– Hả! Ặc! – Vệ Minh nhìn lại căn nhà đơn sơ của viện trưởng nơi mà hắn hay ghé bị đá trên đỉnh thác rơi xuống sập tùm lum.
– Éc chạy! Nhanh!
Vệ Minh như cơn gió lủi đi ra khỏi chân thác đóng lại phong ấn xong ngồi xuống xa xa chỗ chân thác mà giả vờ nhắm mắt tu luyện hổ nạp.