Qua phòng gặp viện trưởng và 2 vị trưởng lão, cả 2 nhìn Vệ Minh như nhìn viên ngọc quý đã lọt vào tay 2 lão mà cười tủm tỉm.
– Cháu rể ngồi đi con!
– Ặc, đệ tử không dám!
– Ngồi đi hắc hắc người trong nhà cả mà!
2 vị trưởng lão người tung kẻ hứng.
– Vệ Minh tối nay suối linh khí phun trào ta cho phép ngươi tu luyện ở đó! – Viện trưởng nói.
– Đa tạ viện trưởng!
Tiếp theo chuyện chính lần trước ngươi gặp sát thủ, theo Nam thúc điều tra chính là tổ chức sát thủ nổi tiếng đại lục Âm dương bang, bọn chúng sẽ không dừng tay đến khi nào thành công. Hơn nữa theo thám báo ta nhận được việc ma phương của ngươi không đơn giản là việc của ngươi và Lâm gia hay âm dương bang nữa mà đã lan truyền đến Bắc Quốc…
Âu Dương Bắc 1 trong 3 vị cầm quyền Bắc quốc đã biết chuyện, có thể nói ngươi bây giờ nguy hiểm rình rập bất kể lúc nào…
Tình báo ta nhận được từ trong cung cũng đã cho thấy có sự qua lại giữa Lâm Kỳ Nam và tên Âu Dương Bắc kia tuy chưa rõ ràng nhưng ta cũng e có một ngày bọn chúng phối hợp, Lâm Kỳ Nam tạo phản hợp sức với Bắc Quốc tấn công Nam Quốc ta hoặc có thể dựa vào đó ép Học viện ta giao ngươi cho bọn chúng. Cũng may do lần trước ta có cảnh báo với hoàng thượng nên một phần binh quyền đang được hoàng thượng thâu tóm lại… – Trần hạ trưởng lão nói.
– Sợ gì tụi nó! Ngươi cứ cung cấp cho ta đủ chân khí rồi giúp ta trọng sinh lại ta búng tay gϊếŧ hết bọn oắt con này! – Ma phương nói với Vệ Minh.
– Ặc trong thời gian kiếm chân khí cho ngươi ta bị bọn chúng gϊếŧ mất rồi! – Vệ Minh đáp lời.
– Ngu! Cái bí pháp ta dạy ngươi đâu? Theo ta thấy ngươi không nên ở đây, bọn chúng giăng lưới là ngươi khỏi chạy, học bí pháp đi rồi biến dạng đi ra ngoài lăn lộn! Ai mà biết! Ngươi tha hồ mà tung hoành.
– Cũng đúng!
– Đúng quá chứ cũng gì! Đi ra ngoài còn kiếm thêm gái trinh với chân khí cho ta chứ!
– Thì ra ý ngươi là thế! Tốt lành gì với ta!
– Hắc hắc 1 công đôi chuyện mà!
Thấy Vệ Minh đứng ngỗng ra, tưởng Vệ Minh lo sợ Trần Hạ an ủi.
– Cháu rể chớ lo cho dù liều cái mạng già này ta cũng bảo vệ con.
– Đúng ta cũng vậy! – Võ tôn phụ hoạ.
– Các ngươi bảo vệ hắn được bao nhiêu lần? – Viện trưởng nhẹ nhàng hỏi nhưng đánh ngay điểm chủ chốt khiến cả phòng im lặng.
– Không biết viện trưởng có cao kiến gì? – Nam thúc mở miệng.
Thứ cho Vệ Minh vỗ lễ chen ngang! Đệ tử có cách nhưng hãy cho đệ tử vài ngày nếu thành công có thể tạm hoá giải 1 sát kiếp này!
– Cách? Cách gì? – Cả 3 người Nam thúc và 2 vị trưởng lão đồng thanh.
– Ma phương khắc ký cho đệ tử 1 bộ bí pháp thay đổi diện mạo lẫn tu vi nhưng điều kiện luyện thành hà khắc vô cùng! Nếu may mắn đệ tử luyện thành có thể biến thành người khác che giấu hành tung…
– Có thật sao? Bí pháp này bá quá rồi! Ta lần đầu nghe thấy đấy.
– Vâng đệ tử cũng chưa học thử nên chưa biết nó ra sao?
– Được rồi không sao không sao! Ngươi thoát được sát kiếp này là may mắn rồi! – Tuy nghe võ tôn nói vậy nhưng Vệ Minh vẫn thấy thoáng 1 ánh mắt hơi nuối tiếc.
– Ma phương! Bọn họ đối xử ta cũng tốt mà ta không có gì đáp lại! Ngươi có bí pháp nào không cho ta tặng bọn họ đi?
– Mẹ nhà ngươi coi ta là kho báu của ngươi sao??
– Đi mà! Sau này ta kiếm cho 1 thân thể trẻ khoẻ, đẹp trai sáng láng!
– Không!
– Ừ vậy ta kiếm cho nguoi thân thể 1 tên thái giám còn nương tử ngươi ta cho 1 cô gái xinh đẹp để coi nàng ta còn mê ngươi không? Kaka có nương tử đẹp mà không xài được chắc đau lòng lắm.
– Con mẹ ngươi dám!
– Hắc hắc! Giờ sao!
– Má! Đúng là hổ sa đồng bằng bị chó khinh.
Chửi thì chửi nhưng ma phương cũng phải bất đắc dĩ ói ra theo yêu cầu của Vệ Minh, hắn xin 1 cuốn luyện dược cho Võ Tôn, 1 bộ kiếm kĩ tả hữu hổ bác cho Trần Hạ, 1 bí kĩ tâm pháp chuyên dành để luyện tâm cho viện trưởng nhằm giúp 1 phần cho viện trưởng đột phá Nhất cửu, Vệ Minh lập tức ngồi xuống lấy giấy bút viết ra rồi đưa cho mỗi người.
Khỏi phải nói 3 ông già mừng như bắt được vàng, ngay cả viện trưởng âm trầm cũng không giấu được nét mặt sung sướиɠ, bao nhiêu năm nay ông dậm chân tại chỗ vì chưa tìm được cách để luyện tâm cho đúng đắn nay mơ ước đã thành hiện thực… còn Võ tôn sau khi có sách lập tức ngồi lật xem, há hốc mồm bao nhiêu đan phương thất truyền nay hiện rõ mồn một trong sách làm hắn cười như điên, Trần hạ trưởng lão như hổ mọc thêm cánh khi bộ kiếm kĩ này dùng được cho cả 2 tay song hữu hổ bác.
Chưa kịp cảm ơn 3 ông già phải há hốc mồm khi Vệ Minh đang đứng sau lưng Nam thúc vận chân khí chưởng liên tục lên người ông theo lời chỉ dẫn của ma phương để hoá giải triệt để tuyệt cốt chưởng của Lâm Kỳ Nam đã hành hạ Nam thúc bấy lâu nay khiến Nam thúc không thể tu luyện tăng tu vi.
– Hộc! – Nam thúc há miệng phun ra 1 ngụm máu đen, cả cơ thể trở nên nhẹ nhàng sung sức khác hẳn vẻ ốm yếu thương ngày, Vệ Minh lật tay lấy ra cây trường thương khẳng định tên tuổi của cha hắn và bộ tâm pháp hỏa thương hệ nổi danh cũng của cha hắn rồi đưa cho Nam thúc, Vệ Minh bây giờ hắn chả thích dùng vũ khí lắm nhiều lần chiến đấu hắn thấy dùng cước dùng nắm đấm phê hơn nên hắn đưa cho Nam thúc.
– Đây là vật của cha con để lại! Hy vọng Sư phụ nhận nó!
– Sao… Nó quá quý trọng!!! Ta không nhận được… Ôi đệ đệ ta…
– Sư phụ cầm lấy đi võ học của con không tiện dùng vũ khí hãy giúp con cho nó trở lại thời hoàng kim!
Đưa đẩy mãi rồi cũng xong Vệ Minh lập tức chuồn về với 2 cô vợ xinh đẹp đang ở nhà đợi mình.
… Bạn đang đọc truyện Cυồиɠ ɖâʍ thành Thần tại nguồn: https://truyensac.net/cuong-dam-thanh-than/
– Ma phương ơi!
– Nói!
– Ngươi lặn đi cho ta gặp 2 nương tử ta!
– Cái con mẹ nó chứ! Thằng khốn nạn ngươi xin đồ ta xong giờ đuổi ta đi hả??? Ta mà thèm nhìn sao!! Con bà nó chứ sao ta xui xẻo gặp ngay thằng đê tiện không tình nghĩa như ngươi chứ! – Chửi um sùm xong ma phương thu mình lại cắt đứt thông linh với Vệ Minh.
Vệ Minh phóng như bay về phòng thấy Trần Trang Ngọc đang ngồi trên bàn ăn trái cây, Vệ Minh như cơn gió lướt nhẹ tới ôm sau lưng nàng đưa môi tìm môi nàng rồi giành ăn với nàng ngay trong miệng.
– Ú… ớ Trần trang Ngọc phản kháng nhưng đâu làm lại Vệ Minh, 2 vυ' nàng đã bị tay Vệ Minh lấp đầy không ngừng nhào nặn trên đó.
– Ưm… ưm thả thϊếp ra… – Trần Trang Ngọc đỏ mặt.
Vệ Minh cười da^ʍ hắc hắc rồi bế thốc nàng lên giường, hai trảo công nhanh như chớp chộp lấy cặρ √υ' mềm mại mà bóp biến dạng, vệ kinh tham lam lướt đôi môi mình trượt dài trên cổ Trần Trang Ngọc hít hà hương thơm tự nhiên của nàng, cơn hứng tình nổi lên Trần Trang Ngọc hai tay ôm lấy lưng Vệ Minh mà cào cấu bấu víu ôm chặt Vệ Minh vào người.
Tay Vệ Minh thoăn thoắt cởi phăng áo của Trần Trang Ngọc lộ ra 1 cơ thể ngọc ngà trắng muốt cực kỳ xinh đẹp, đôi vυ' vừa vặn nhô cao điểm 2 hạt đào hồng bé xíu, Vệ Minh nhìn vừa xoa vừa nhìn chằm chằm làm Trần Trang Ngọc mắc cỡ nhắm tịt mắt gương mặt đỏ hồng đáng yêu.
– Nàng thích không? Hắc hắc.
Đáp lại Vệ Minh là 1 cái gật đầu e thẹn, lưỡi Vệ Minh vờn xung quanh hạt ti nhưng không chạm vào nó làm Trần Trang Ngọc vừa bức rức vừa hứng tình tay chân quều quào ôm đầu Vệ Minh ép sát vào ngực mình.
– Ứ… – Trần Trang Ngọc rú lên sung sướиɠ khi Vệ Minh đáp ứng nàng ngậm vào đầu ti xinh xắn đó là nút nhẹ, đá lưỡi vờn quanh. Hết bên này đến bên kia làm Trần Trang Ngọc sung sướиɠ oặn ẹo run bần bật cơ bụng.
Tay Vệ Minh như con rắn chui luồn xuống quần nàng mà đặt úp lên vùng tam giác bí ẩn, một cảm giác nóng ấm nhờn nhờn bao bọc bàn tay Vệ Minh, được nước nhờn hỗ trợ tay Vệ Minh vuốt lên xuống, chọc ngoáy nhóp nhép làm Trần Trang Ngọc tơi bời sung sướиɠ, 2 chân ép chặt vào nhau mà vặn vẹo chà sát.
– Ưm… thϊếp muốn… cho thϊếp đi…
Vệ Minh hài lòng đưa tay kéo quần Trần Trang Ngọc ra, vùng tam giác bí ẩn nay đã không còn bí ẩn với Vệ Minh mà nó hiện ra rõ mồn một, chùm lông đen bị nước nhờn bện dính vào nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ, 2 mép l*и đỏ ửng mời gọi, Vệ Minh thèm muốn vục mặt vào mà thưởng thức, cái mùi ngây ngấy trinh nguyên kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng Vệ Minh tột độ.
Lưỡi Vệ Minh chui tọt vào trong thò ra thụt vào liên tục, chốc chốc lại đá lên mồng đốc làm Trần Trang Ngọc sướиɠ tơi bời nước da^ʍ ứa ra tung toé.
– Ưm… – một tiếng rên quen thuộc vang lên rất nhỏ nhưng với thính giác của Vệ Minh thì đừng hòng thoát.
– Hắc hắc Mị nương nàng còn đứng đó tới bao giờ!! Vô đây với ta nào? Kaka.
Té ra Mị Nương nãy giờ đã đi vô phòng nhưng thấy Vệ Minh và Trần Trang Ngọc đang quất nên nàng khép nép đứng đợi, đứng xem 1 tí hứng tình nàng cũng chịu không được đưa tay xoa nhẹ cặρ √υ' mình rồi lần mò tí vô thức không biết lúc nào tay mình đã đi xuống dưới mà xoa ngay mồng đốc khiến l*и nàng nước nôi nhầy nhụa đê mê không kiềm chế mà rên nhẹ lọt vào tai Vệ Minh.
Nghe Vệ Minh kiêu nàng giật mình mặt đỏ như gấc lật đật rụt lại núp sau bức tường.
– Xấu hổ chết mất ta!!! Hức – Mị Nương dễ thương e thẹn.
Nhanh lên hay muốn ta ra ngoài đó bắt vô.
– Thϊếp… thϊếp bận nấu nước! – Mị Nương mắc cỡ khi bị phát hiện bỏ chạy vừa nói.
– Hắc hắc chạy hả cưng! – Vệ Minh phóng ra chân đạp thất bộ tinh di, với nội lực của Vệ Minh bây giờ thì làm sao Mị Nương chạy thoát.
Hấp! Không tới 1 hơi thở Mị Nương đã thúc thủ trong vòng tay Vệ Minh.
– Chát! Dám chạy hử!
– Chát! Tướng công nói mà không nghe sao!
– Chát! Mông đẹp đấy! Hắc hắc.
Vệ Minh thi triển vỗ mông thần chưởng khiến Mị Nương vừa sướиɠ vừa đau, một cảm giác kỳ lạ.
– Còn nàng? Có cãi lời ta không? – Vệ Minh nhe răng cười nham nhở nhìn Trần Trang Ngọc.
– Đâu… đâu có… thϊếp ngoan mà! – Trần Trang Ngọc tay che mông gương mặt e thẹn đỏ ửng.
– Hắc hắc vậy ta mới thương!
Vệ Minh lôi Mị Nương vứt lên giường, cặp mắt háu da^ʍ nhìn 2 cực phẩm yêu thương của mình trong lòng lại len lỏi 1 ý nghĩ tiếc thương.
– Phải chi còn có Từ Hoa thì cuộc đời này đẹp biết mấy! Con mẹ mày Lâm Kỳ Nam giờ chết mày sắp đến! – Vệ Minh nổi sát khí khiến 2 cô gái xanh mặt.
– Thϊếp… thϊếp xin lỗi… thϊếp không dám cãi lời tướng công nữa đâu!
– À… không ta không! Ta chỉ mới nhớ lại mối thù gϊếŧ mẹ và em gái ta! 2 nàng cũng dịu dàng như người mẹ đã mất của ta vậy! – Vệ Minh ôn nhu ngồi xuống vuốt má 2 nàng tâm sự.
– Thϊếp có nghe ông kể lại! Chàng yên tâm thϊếp sẽ nói cha thϊếp tìm cách chém đầu hắn! Đại tướng quân gì chứ cũng chỉ là con chó của cha thϊếp!
– Không đơn giản như nàng tưởng! Mà thôi chuyện của ta để ta tự giải quyết! Chỉ cần 2 nàng tin ta và bình an cho mình là ta vui rồi!
– Sắp tới có lẽ ta phải rời đi 1 chuyến… để tìm cách tăng tu vi! Mang 2 nàng theo không tiện! 2 nàng ở lại đây chờ ta nhé! – Vệ Minh nói láo né tránh bớt để 2 nàng không lo lắng.
– Chàng đi? Phải đi sao? Sao không tu luyện ở đây? Bọn Sát thủ thì sao? Không được!! Nguy hiểm lắm ta không chịu!! – Trần Trang Ngọc quyết liệt.
– Nghe ta! Ta sẽ đi cùng Nam thúc, không sao đâu, ta lăn lộn ở ngoài tìm cơ duyên để đột phá, ở đây ta mãi mãi chỉ là 1 thằng ăn bám được người ta bảo vệ! Ta không muốn như thế!
– Nàng yên tâm đi ta có bí pháp cải trang sẽ không ai nhận ra ta! Yên tâm đi ta chỉ đi tu luyện thôi mà.
– Chưa học được mà nói như đúng rồi! – Ma phương tự nhiên ngứa mồm thông linh nói với Vệ Minh.
– Hừm rồi ngươi xem! Ta học cho ngươi thấy! Mau mau lặn đi ai cho ngươi tự tiện thông linh nhìn lén cơ thể nương tử ta! – Vệ Minh la lối quê độ.
– Tại ngươi nổ quá ta ghét! Hắc hắc – nói xong ma phương cắt đứt thông linh.
– Thật không? Đừng nói láo thϊếp nha! – Trần Trang Ngọc hỏi vặn.
– Thật! Cho ta vài ngày ta sẽ chứng minh cho 2 nàng thấy!
– Thϊếp ủng hộ lựa chọn của chàng cho dù có chuyện gì xảy ra! Thϊếp sẽ chờ chàng quay lại! – Mị nương khôn ngoan im lặng nãy giờ lắng nghe rồi bật nói ra 1 câu ủng hộ Vệ Minh.
– Thϊếp cũng vậy! – Trần Trang Ngọc nũng nịu ôm Vệ Minh 2 cặρ √υ' ép vào cánh tay làm Vệ Minh phê phê.
Vệ Minh cảm động ôm 2 nàng 2 bên, tặng cho mỗi người 1 nụ hôn lên má.
– Hắc hắc có 2 nương tử ngoan thế này Vệ Minh ta phải thưởng thôi! Hắc hắc – nói xong Vệ Minh tay chụp tay quơ chính xác ngay vυ' của 2 nàng mà nâng niu tiếp tục đưa 2 nàng trở lại cơn hứng tình.
Mị Nương không e thẹn nữa mà nhanh tay ve vuốt ngoài quần Vệ Minh khiến khúc gân của Vệ Minh săn cứng lại chĩa cao ngạo nghễ, đứng dậy Vệ Minh lột phăng quần ra giải thoát cho thằng cu.
Mị Nương biết ý lập tức đưa đôi môi mọng của mình lên hôn xung quanh nó, cái lưỡi hồng nhẹ nhàng le ra thụt vào vờn quanh thân cu từ trong ra ngoài.
Trần Trang Ngọc cũng không chịu thua lập tức cúi xuống phục vụ Vệ Minh, 2 cái lưỡi tranh giành một khúc thịt cưng cứng đó, nhìn 2 nàng phục vụ cho mình cặp mông đung đưa làm Vệ Minh đưa tay kéo Trần Trang Ngọc vòng chân qua bụng mình kê cái l*и đỏ ửng xinh đẹp ngay mặt, Vệ Minh đưa đầu lên đút lưỡi vào mà càn quét khiến Trần Trang Ngọc đang ngậm cu Vệ Minh trong miệng phải nhả ra mà rên la, chớp cơ hội Mị nương nhanh chóng lấp đầy c̠ôи ŧɧịt̠ Vệ Minh bằng một tư thế ngồi nhanh chóng.
– Ư… ư… á… Mị Nương sung sướиɠ tận hương c̠ôи ŧɧịt̠ Vệ Minh to lớn đang banh 2 mép l*и mình mà đi sâu vào trong ấm áp, ma sát.
Mị nương như đang cưỡi ngựa mà nhấp nhô thân hình lên xuống, 2 tay vịn vai Trần Trang Ngọc như cầm cương, tiếng rên la của 2 nàng vang vọng hoà quyện đầy dâʍ ɖu͙©.
– Ứ… ứ… – Mị Nương sung sướиɠ nhấp nhô liên tục không biết bao nhiêu lần rồi co giật bụng dưới, l*и chảy ra 1 dòng da^ʍ thuỷ trắng xóa gục đầu vào ôm Trần Trang Ngọc mà thở dốc, đê mê.
Từ từ đứng dậy nàng kéo Trần Trang Ngọc cũng ngồi lên như tư thế mình khi nãy, Mị Nương đứng sau lưng Trần Trang Ngọc hai tay vịn nách mà phụ hoạ nhấp nhô với Trần Trang Ngọc.
Với tư thế mới này Trần Trang Ngọc như lên tiên khi c̠ôи ŧɧịt̠ nóng ấm cứng ngắc của Vệ Minh liên tục cọ xát bên trong âʍ đa͙σ nàng, chạm vào điểm sung sướиɠ nhất trong cơ thể nàng, thoáng chốc nàng như bị điện giật cả người run lên da^ʍ thuỷ phun ào ạt trắng xoá ướt đẫm cu Vệ Minh.
Bật dậy Vệ Minh bế thốc Mị Nương cho hai tay nàng gác lên cổ mình, cả người nàng lơ lửng điểm tựa duy nhất là chỗ tiếp xúc giữa l*и nàng và cu Vệ Minh đang không ngừng nhấp nhô công kích khiến nàng muốn chết đi sống lại vì sung sướиɠ tơi bời.
– Á… á… thϊếp… chết mất… á… á…
Mị nương sung sướиɠ la lối tơi bời, cả người như con rối đứt dây mềm oặt trong tay Vệ Minh để mặc cho hắn giúp nàng thỏa mãn, Mị Nương lại ra, nước da^ʍ thuỷ chảy nhiễu xuống ướt cả 1 khoảng giường.
Tạm tha cho Mị Nương, Vệ Minh lại chụp Trần Trang Ngọc làm giống y như vậy, lần đầu được thử Trần Trang Ngọc nhanh chóng bị cuốn hút mà phê pha trong cảm giác ngây ngất tột đỉnh, c̠ôи ŧɧịt̠ Vệ Minh cứ như máy dập ra dập vào đều đặn làm nàng ra mấy lần không còn sức để rên, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lim dim ngã gục trên vai Vệ Minh.
Đặt nàng nhẹ nhàng nằm xuống, Vệ Minh quay qua Mị Nương đưa cu vào tiếp tục nhấp nhổm ra vô khiến Mị nương la rên tay bấu chặt vào Vệ Minh mà gồng người sung sướиɠ.
– Ư… ư… Vệ Minh gồng người bắn mạnh luồng tính khí vào người Mị Nương thật nhiều, chảy đầy toé ra nhầy nhụa l*и Mị Nương, cả người nàng cứ giật giật liên hồi nhắm mắt đê mê.
Vệ Minh cũng sung sướиɠ tê người mà ngã vật xuống ôm 2 nàng 2 tay cho dụi đầu vào ngực mình mà chìm vào giấc ngủ.