Thời điểm xuất cung đã là chính ngọ, lại ở tửu lâu ăn cơm một hồi lâu, bởi vậy hai người đi dạo trên phố một hồi đã đến thời gian mặt trời xuống núi.
Khang Hy thấy nàng cũng không quá cao hứng dạo phố, thầm nghĩ lần tới mang nàng ra ngoại thành cưỡi ngựa hoặc là thưởng cảnh mới tốt, liền dút khoát mang nàng lên xe ngựa.
Thẩm Kiểu Kiểu thấy cũng nên đến lúc trở về cũng không có ý kiến gì với hành động của hắn, sau khi yên vị trong xe ngựa nàng đưa tay kéo xuống khăn che mặt, tiếp tục liếʍ kẹo hồ lô trong tay.
Nàng ăn hồ lô luôn thích trước tiên ăn đường bên ngoài đến sạch sẽ rồi mới ăn đến quả sơn tra bên trong, vừa nãy ở bên ngoài còn tốt, hiện giờ lại ở trong xe chẳng những mỗi hành động nhỏ của nàng đều bị Khang Hy thu vào mắt, thậm chí tiếng liếʍ kẹo rất khẽ của nàng hắn cũng đều nghe thấy, làm Khang Hy có chút động tâm tư.
Thẩm Kiểu Kiểu có thói quen được hắn thân cận cho nên khi bị hắn ôm vào ngực cũng không có phản ứng gì quá lớn, liếc nhìn hắn một cái lại chuyên tâm ăn kẹo hô lô của nàng.
Khang Hy nhẫn nại chờ nàng đem đường trên hồ lô liếʍ đến hầu như không còn liền kéo bàn tay đang cầm hồ lô của nàng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi, dùng sức liếʍ láp đôi môi ngọt ngào của nàng.
“Ngô ngô……”
Ngay từ đầu Thẩm Kiểu Kiểu còn kháng nghị hai tiếng, chờ đến bị hắn vươn đầu lưỡi thâm nhập giữa răng môi, câu lấy lưỡi đinh hương mềm mại, đến khi bị hắn hơi dùng sức hút đến có chút sinh đau liền dần sa vào nụ hôn của hắn, môi lưỡi giao triền phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
“Ân……”
Thẩm Kiểu Kiểu khó có thể khống chế mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, toàn thân nhũn ra dựa vào ngực hắn, hồ lô vốn được nắm trong tay cũng rơi xuống.
Khang Hy hôn đến khi cảm thấy nàng có chút thở dốc mới miễn cưỡng buông tha nàng, nhìn môi nàng hơi nhếch lên, dồn dập thở dốc, du͙© vọиɠ trong mắt thâm trầm bốc lên phảng phất như muốn đem người tòan bộ cắn nuốt đến không còn.
Đưa lưỡi tiến sát lại đôi môi đỏ bởi vô pháp nuốt xuống mà tràn ra một ít chỉ bạc, Khang Hy lại nhịn không được lần nữa hôn lên đôi môi sưng đỏ kia.
Hắn rõ ràng trước đó ở tửu lâu đã có chút quá mức, hiện giờ lại đang trên xe ngựa thực sự là không thích hợp tiếp tục làm càn, nhưng có một số việc thật sự không thể chỉ dựa vào lý trí là có thể khống chế, tỷ như ---- du͙© vọиɠ.
Giữ lấy eo nàng sửa thành tư thế hai người ngồi đối mặt trên đùi mình, Khang Hy lại kéo eo người trong lòng càng hướng vào trong ngực mình ôm càng chặt, làm thân thể hai người chặt chẽ dán lại, ngay sau đó đưa tay theo xiêm y của nàng đi vào, ở trên hông mềm mại của nàng chậm rãi vuốt ve. Cảm thụ được nhân nhi trong lòng được mình âu yếm khống chế không được mà khẽ run rẩy, Khang Hy vừa sung sướиɠ lại thỏa mãn, khẽ hôn lên đôi mắt mờ mịt sương mù của nàng, động tác tay ở bên sườn lướt qua bụng nhỏ, chậm rãi hướng xuống phía dưới tìm kiếm.
“Ha a…….”
Trong lòng Thẩm Kiểu Kiểu thầm mắng hắn lòng tham không đấy, nhưng thân thể lại sớm quen với hành động của hắn nhanh chóng cảm thụ được kɧoáı ©ảʍ, dưới thân lại thập phần thành thật mà tràn ra hoa dịch.
Tuy rằng hộ vệ xung quanh trong sáng ngoài tối cũng không ít, nhưng đang ở bên ngoài, để phòng ngừa vạn nhất Khang Hy cũng không có ý định cởi hết xiêm y của nàng, sau khi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoa huyệt nàng phun ra hoa dịch trực tiếp kéo ra quần nàng.
“Đừng……”
Thanh âm bên ngoài xe ngựa khiến Thẩm Kiểu Kiểu duy trì được vài phần thanh tỉnh, phát hiện động tác dưới tay hắn liền có ý ngăn lại.
“Ngoan bảo, trẫm khó chịu.” Khang Hy đĩnh eo để nàng cảm thụ chính mình.
Bị hắn đỉnh khiến hoa huyệt càng thêm ướŧ áŧ vài phần Thẩm Kiểu Kiểu có chút ngại ngùng rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta giúp ngươi sờ sờ.”
Nghe được lời nàng nói, ánh mắt Khang Hy hơi lóe, sau đó lại ghé bên tai nàng nói nhỏ.
“Ngươi…..” Thẩm Kiểu Kiểu xấu hổ buồn bực ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, bên tai cũng đỏ cả lên.
“Ngoan bảo, ngươi thương thương trẫm, được không?” Khang Hy một bên giọng yếu thế, một bên dùng đồ vật cứng nóng kia đỉnh hai cái lên chân tâm mềm mại của nàng.
Nam nhân xưa nay bá đạo uy nghiêm lại bày ra loại tư thái này, hơn nữa hoa tâm cũng bị đỉnh đến vừa mềm lại vừa ngứa, Thẩm Kiểu Kiểu nơi nào còn kháng cự được, mơ hồ lên tiếng đáp ứng rồi rời xuống dưới.
Khang Hy không cho nàng cơ hội đổi ý, lập tức để nàng ngồi xuống giữa hai chân mình, thúc giục hô: “Ngoan bảo….”
Tuy rằng bị ánh mắt ôn nhu lại chờ mong của hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, nhưng rốt cuộc Thẩm Kiểu Kiểu cũng đã có một lần kinh nghiệm, cũng không để hắn chờ lâu lắm, nàng chậm rãi vươn tay, lấy ra đại nhục bổng đã sớm nóng lòng muốn được giải phóng ra tới.
Côn ŧᏂịŧ thô dài như chào hỏi mà nhẹ nhàng run rẩy hai cái, nghĩ đến chính là thứ này khiến mình hàng đêm vừa thoải mái lại vừa khó chịu, Thẩm Kiểu Kiểu nhịn không được duỗi tay nhẹ búng một cái.
“Tê” côn ŧᏂịŧ vốn ngạnh sao lại chịu được hành động này của nàng, Khang Hy tức khắc hít vào một hơi. Thẩm Kiểu Kiểu nghe được tiếng hắn hút khí chột dạ đối côn ŧᏂịŧ của hắn thổi thổi, lại thấy nó vì vậy lớn thêm vài phần nhịn không được nuốt một chút, ngay sau đó đưa tay nắm lên, nhẹ nhàng vuốt ve hoạt động.
Khang Hy hưởng thụ tay nàng mềm mại vuốt ve một hồi liền đưa tay đặt trên đỉnh đầu nàng nhắc nhở, lúc này Thẩm Kiểu Kiểu mới mắc cỡ hé miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ hung giữ kia.
Ngô, thật lớn!
Sau một hồi thích ứng Thẩm Kiểu Kiểu bắt chước động tác khi nãy ngậm hồ lô bắt đầu liếʍ lạp côn ŧᏂịŧ.
Được người trong lòng dùng tay lại dùng miệng hầu hạ, thể xác và tinh thần Khang Hy đồng thời dâng lên một cỗ thỏa mãn, cảm thấy sung sướиɠ cực kỳ.
“Ngoan bảo thật giỏi, lại ngậm sâu vào một ít.”
Tiểu nhân nhi được khen trong lòng có chút cao hứng, nỗ lực mở lớn miệng, thử đem côn ŧᏂịŧ hướng vào trong một ít, côn ŧᏂịŧ đột nhiên đỉnh tới yết hàu khiến Thẩm Kiểu Kiểu có chút muốn phun, lập tức cả tay cả miệng dùng sức đưa côn ŧᏂịŧ ra.
Khang Hy được nàng dùng tay cùng miệng khiến mình thỏai mái cực kỳ, nhưng còn chưa được bao lâu đã bị nàng phun ra liền không thỏa mãn dùng côn ŧᏂịŧ bên má nàng đưa đến bên môi cọ loạn lên.
Gương mặt Thẩm Kiểu Kiểu bị côn ŧᏂịŧ dục cầu bất mãn cọ đên ướt nhẹp, nàng duỗi tay lau một phen, lại lần nữa ngậm vào, lúc này thả chậm động tác hơn khi nãy cũng không có cảm giác khó chịu như vừa rồi.
Thấy miệng nàng bắt đầu thích ứng với sự tồn tại của mình, Khang Hy bắt đầu nhịn không được nhẹ nhàng thọc vào rút ra lên, cùng với tay nàng mềm mại vuốt ve phía ngoài khiến hắn thỏa mãn kêu rên.
Lúc mới đầu còn tốt, chờ làm đến khi hứng khởi, Khang Hy có chút không chú ý được đến cảm thụ của nàng, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ ra vào.
“Ô……”
Thẩm Kiểu Kiểu bị thao làm đến sâu trong yết hầu có chút khó chịu phát ra âm thanh nức nở, một bên dùng lưỡi đẩy côn ŧᏂịŧ, một bên dùng tay kéo côn ŧᏂịŧ hướng ra ngoài.
Khang Hy vốn đang sảng không chịu được mã mắt lại bị nàng liếʍ lên, trên tay nàng lại có động tác khiến hắn không nhịn được mà bắn ra.
“Ngoan bảo, nuốt xuống.” Khang Hy thở dốc thật mạnh hai tiếng, nhìn giữa môi nàng còn dính bạch dịch long tinh nhịn không được dụ nàng.
Toàn bộ miệng nhỏ bị hắn chặt chẽ lấp kín, không muốn nuốt cũng không có khả năng Thẩm Kiểu Kiểu theo ý hắn đem long tinh nuốt cuống, chờ đến khi hắn đem côn ŧᏂịŧ nửa mềm rút ra mới bắt đầu bình phục lại hô hấp của chính mình. Khang Hy không cần đoán cũng biết khẳng định sau khi nàng bình phục nhất định sẽ bực mình, bởi vậy hắn dứt khoát tiên hạ thủ vi cường đem người bế lên đặt trên bàn gỗ bày trong xe, một phen kéo xuống quần nàng, hôn lên hoa tâm ướŧ áŧ giữa hai chân.
“Ô…… A…….”
Thẩm Kiểu Kiểu đột nhiên bị ôm đến trên bàn theo bản năng duỗi tay đỡ lấy bờ vai hắn để ổn định thân mình, ngay sau đó vì hành động của hắn khẽ cắn môi.
Khang Hy chỉ cảm thấy toàn thân nàng,bảo gồm cả hoa tâm đều ngọt đến không chịu được, liền đem hai mảnh mềm mại kia ngậm trong miệng liếʍ láp một hồi, thẳng đến khi làm cho cánh hoa sung huyết trở nên vừa hồng lại sưng mới buông ra, nhẹ nhàng cắm lên hoa hạch mυ'ŧ vào, lôi kéo.
“Ân a………”
Hoa hạch mẫn cảm bị hắn đối đãi như vậy dâng lên một cỗ cảm giác vừa đau vừa ngứa lại tê, Thẩm Kiểu Kiểu khẽ rướn cổ, nỗ lực áp xuống tiếng rêи ɾỉ bên miệng.
“Ô……. Từ bỏ….. Hoàng a mã mau…… Mau dừng lại…….”
Kɧoáı ©ảʍ liên tục truyền tư hoa hạch đến khắp toàn thân, Thẩm Kiểu Kiểu nhịn không được nức nở đưa tay đẩy đầu hắn.
Khang Hy thấy thân thể nàng không tự chủ được khẽ run rẩy, không muốn nàng quá nhanh đã tả ra tới, hắn buống ra hoa hạch bị mình làm cho vừa hồng lại sưng, đưa lưỡi đến hoa huyệt hướng vào trong thăm dò.
Đầu lưỡi tuy không so được thô to với côn ŧᏂịŧ nhưng lại thắng ở linh hoạt, Thẩm Kiểu Kiểu vừa được hắn buông ra hoa hạch mà dần bình phục hô hấp lại lần nữa dồn dập suyễn lên.
“Đừng ….. Đừng lộng……. Ân…..”
Lưỡi cứ như vậy ở hoa huyệt quấy loạn, cảm giác thoải mái lại không quá kịch liệt làm lời cự tuyệt của Thẩm Kiểu Kiểu đều có vẻ không kiên định.
Đầu lưỡi càng đi thêm sâu vào hoa huyệt, chóp mũi Khang Hy cũng theo động tác ra vào của đầu lưỡi cọ xát lên hoa hạch xung huyết, chọc đến Thẩm Kiểu Kiểu thấp giọng nức nở.
“Ngoan bảo, thoải mái hay không?” sau khi nàng run rẩy thân mình tả ra Khang Hy mới thu hồi môi lưỡi mỉm cười hỏi.
Tiểu nhân nhi vừa trải qua cao trào tự nhiên là không có dư thừa tinh lực để trả lời, nhưng hắn cũng không ngại, vừa lúc thừa dịp nàng còn chưa bình phục lại đĩnh eo đem côn ŧᏂịŧ lại ngạnh lên thọc đi vào, không đợi nàng thích ứng bắt đầu thọc vào rút ra.
“Kẻ lừa đảo….” không phải nói cho ngươi….. ngươi liền không làm sao?
“Trẫm lại chưa từng nói không làm.” Khang Hy nhìn biểu tình lên án trên mặt nàng nói một câu, lại tiếp tục ra sức cày cấy, đồng thời đôi tay cầm lấy đôi kiều nhũ mềm mại của nàng vuốt ve thành một loạt hình dạng bất đồng ý đồ dùng hành động khác phân tâm sự oán trách của nàng.
Thẩm Kiểu Kiểu hồi tưởng một chút phát hiện hắn xác thực chỉ nói muốn đem tay đổi thành miệng, cũng chưa từng nói sẽ không làm, nàng có cảm giác mình bị đưa vào bẫy nhưng không đợi nàng phát giận hắn đã mạnh mẽ thọc vào rút ra, đôi tay đùa bỡn đem nàng kéo vào du͙© vọиɠ, không nhớ nổi chuyện khác. Khang Hy cắm lộng một hồi như còn ngại không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dùng tay lấy một ít hoa dịch hướng về hậu huyệt chơi đù một hồi, lại dùng hai ngón tay cùng thọc vào phối hợp với côn ŧᏂịŧ cùng lộng lên. Kɧoáı ©ảʍ cuông cuộn từ hai tiểu huyệt không ngừng truyền đến, cố tình lại đang ở bên ngoài khiến Thẩm Kiểu Kiểu không thể rên thành tiếng, Thẩm Kiểu Kiểu nhịn một hồi vẫn không nhịn được cắn lên bờ vai của hắn. Cảm giác đau đớn trên vai khiến Khang Hy dừng lại một chút, ngay sau đó động tác lại càng thêm mãnh liệt.
“Ngô……..”
Xe ngựa chạy quanh hoàng thành được mấy vòng, không biết có phải vì hoàn cảnh đặc thù làm cho Khang Hy kích động hay không, hắn lôi kéo nàng thay đổi vài tư thế mới chịu ôm chặt người vào ngực bắn ra, mà Thẩm Kiểu Kiểu đang được hắn giúp sửa sang lại y phục một chút tinh lực cũng không còn ngủ thϊếp đi.