Khang Hy Và Thái Tử Phi

Chương 17: Nhìn trộm dưới hoan ái

Thái tử đương nhiên nhận ra tứ a ca đang cố ý ngăn cản mình sang bên cạnh tìm hiểu tận cùng, miễn cưỡng dừng lại nghe hắn nói vài lời râu ria, cho hắn hai phần mặt mũi liền thong thả đứng dậy đi ra ngoài.

Tứ a ca biết mình không ngăn được hắn, sắc mặt trở nên lãnh đạm vài phần, thầm nghĩ sau này không nên cùng hắn ra ngoài.

Nếu như là ở trong cung Thái tử có lẽ sẽ thu liễm đôi phần, nhưng hiện giờ là ở bên ngoài hắn đương nhiên không có điều cố kỵ, bởi vậy đi đến cách vách, ra hiệu cho tùy tùng trực tiếp đẩy cửa.

“Phanh-------”

Cửa đột nhiên bị nguwoif đẩy mạnh phát ra tiếng vang khiến Thẩm Kiểu Kiểu đang bị thao lộng đến dục tiên dục tử giật mình muốn nhảy dựng, thân thể theo bản năng ôm chặt lấy ngươi đằng trước không nói, hoa huyệt cũng đem côn ŧᏂịŧ hàm chứa càng gắt gao.

“Tê!”

Khang Hy đnag cao hứng lại bị nàng gắt gao mυ'ŧ chặt hít vào một ngụm khí, tức giận lại không nỡ trút lên tiểu nhân nhi trong lòng, liền đem toàn bộ phẫn nộ hướng ra phía ngoài cửa.

“Làm càn!”

“Hoàng a mã thứ tội!”

Thanh âm uy nghiêm tràn đầy tức giận như vậy Thái tử làm sao laijnghe không hiểu, không kịp nghĩ nhiều laaoj tức quỳ xuống.

Trên thế gian này nguwoif có thể khiến Thái tử quỳ gối còn có thể là ai, tứ a ca theo sau nhìn thấy cũng tự mình quỳ xuống bên cạnh.

Tuy vừa rồi cũng là Khang Hy cố ý làm người trong lòng hô ra tiếng, nhưng hắn không ngờ tới Thái tử lại cả gan tùy tiện đi tới đẩy cửa, nhất thời không biết có cảm giác gì.

“Ngoan bảo, thả lỏng một chút.”

Đây là chuyện gì a!

Nghĩ đến nếu không phải trước bàn còn đặt một tấm bình phong thì trượng phu nàng đã nhìn thấy cảnh hai người họở tửu lâu tầm hoan, dù Thẩm Kiểu Kiểu tự nhận mình không chẳng có gì gọi là tiết tháo cũng nhịn không được muốn nâng tay che mặt.

“Ngươi mau ra ngoài!” Thẩm Kiểu Kiểu nỗ lực thả lỏng thân mình, sau đó có chút gấp gáp vỗ ngực hắn, nhỏ giọng nói.

Làm được một nửa bị người cắt ngang đã vô cùng khó chịu, bây giờ còn không được tiếp tục Khang Hy khó có thể tưởng được mình sẽ làm sao phát giận. vì thế hắn không để ý đến lời nàng nói, ngược lại còn thừa dịp nàng thả lỏng tranh thủ thọc vào rút ra vài lần.

“Huyền Diệp!”

Thẩm Kiểu Kiểu nghĩ đến thân phận của bọn họ, lại thấy giữa đám người chỉ có duy nhất tấm nình phong để che chắn, chỉ mới bị thao lộng hai cái thân mình dad trở thành một vũng xuân thủy, chỉ là bởi vì trong lòng cảm thấy thẹn, vẫn có mang theo một chút tức giận.

Thẹn quá hóa giận khiến thanh âm nàng không khỏi có chút hơi lớn, Thái tử cùng tứ a ca quỳ ngoài bình phogn vốn không dám nghĩ nhiều, đến khi nghe được thanh âm nữ tử khiến hoàng thượng không màng thân phận ban ngày tuyên da^ʍ hô thẳng tên hoàng đế, tức khắc tò mò muốn biết thân phận của nàng.

Khang Hy vốn định đem hai nhi tử bên ngoài đuổi trở về cung nhưng lại phát hiện bởi vì có bọn họ ở ngoài, chẳng những thân mình nàng xấu hổ ửng lên một tầng hồng nhạt, thậm chỉ sâu trong hoa huyệt bắt đầu cuồn cuộn không ngừng  trào ra hoa dịch, cái miệng tham ăn không tự chủ mà co rút không ngừng, liền thu lại lời ra đến miệng.

“Để bọn họ đi được không?”

Thẩm Kiểu Kiểu thấy hắn không có ý đuổi người, hơi tiến lên lấy lòng hắn.

“Chân lại mở ra một ít.” Khang Hy không trả lời lại đưa ra yêu cầu.

Thẩm Kiểu Kiểu nghĩ lầm rằng hắn muốn rút ra, đưa hai chân mở đến lớn nhất, mín môi chờ mong nhìn hắn.

Bị đôi mắt hàm xuân ý mang mị thủy hướng đến, Khang hy càng dâng trà lửa nóng, vuốt ve đùi trắng nõn của nàng yêu thích không buông tay, ngay sau đó lại nắm chặt, thẳng lưng mạnh mẽ thao làm.

“Ngô a………”

Không có kỹ xảo sư thừa cứ như vậy thẳng cắm vào trong lại khiến Thẩm Kiểu Kiểu mẫn cảm không chịu được, cho dù đã cắn môi vẫn rịn ra hai tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

Sau khi cùng nàng nếm mùi hoan ái Khnag Hy đã không buồn để mắt đến nữ nhân khác, mà tư vị hôm nay của nàng còn muốn thoải mái hơn trước đó mấy phần.

Thân thể nàng so với ngày thường càng thêm mẫn cảm rất nhanh đã bị đẩy đến cao trào, lúc này Thẩm Kiểu Kiểu không rảnh quan tâm đến người phía ngoài, ôm chặt lấy kẻ đang chôn trước ngực nàng tận tình liếʍ láp, thân hình cong tựa thiên nga ngẩng đầu tả ra tới.

Hoa huyệt thủy nhuận bởi vì nàng đạt cao trào mà tích tụ không ít hoa dịch, lại bị côn ŧᏂịŧ hắn chặn lại không thể trào ra, khiến bụng nhỏ của nàng hơi trướng lên.

“Ân…… thật trướng……..”

Khang Hy cảm thấy tư vị bên trong nàng vừa khẩn lại ướŧ áŧ cực kỳ thoải mái, một bên tiếp tục dùng môi lưỡi đùa giỡn kiều nhũ sưng đỏ, một bên thật mạnh thọc vào rút ra lên.

“Hoàng…… A……. Chịu không nổi…..”

Thẩm Kiểu Kiểu không chịu nổi bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng giọng nức nở pha hơi chút khàn khàn chỉ làm người ta càng muốn khi dễ nàng.

Bắt lấy tay nàng đưa xuống nơi hai người giao hợp sau khi dùng ngón tay đâm chọc thăm dò, côn thictj lại lần nữa dọc theo hoa huyệt mà tiến vào.

“Ân a…… Sắp hỏng rồi….. A…..”

Cảm giác hoa huyệt bị căng đến không có chút khe hở, Thẩm Kiểu Kiểu không nhịn được hô nhỏ.

Đã như vậy bàn tay kia còn như ngại không đủ tác loạn, ngón cái cùng ngón áp út vừa nắm vừa xoa tiểu hạch của nàng, hoặc vê hoặc xoa nhẹ.

“Ha a…… A……”

Thẩm Kiểu Kiểu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tiếp không chịu nổi lần nữa tả ra tới.

Khang Hy đem nàng làm đến cao trào liên tục, thậm chí chịu không nổi mà khóc lên mới buông tha hoa hạch hơi sưng của nàng, dùng môi hôn lên nước mắt của nàng, nhẹ dỗ: “Ngoan bảo không khóc, trẫm nhẹ một chút được không?”

“Ân.” Thẩm Kiểu Kiểu thấp giọng lên tiếng, hắn quả nhiên thả nhẹn động tác, sửa thành ba cạn một sâu đâm thọc vào rút ra lên, lại lộng mấy chục cái nữa mới chôn sâu trong thân thể nàng bắn ra.

“Ân a……”

Bị long tinh nóng bỏng đánh vào vách tử ©υиɠ, Thẩm Kiểu Kiểu không nhịn được mà ngâm khẽ một tiếng, lại nhịn không được sờ đến bụng nhỏ vì thừa nhận thêm từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà có vẻ càng thêm căng trướng.

“Còn ngốc ở đó làm gì? Lăn trở về cung đi!” Khang Hy ôm nàng bình phục hô hấp một chút, lên tiếng nói.

Lúc đầu còn lo sợ Khang Hy trách cứ, chờ sau khi mơ hồ nghe được trong phòng truyền ra tiếng kiều mị rêи ɾỉ, long Thái tử không nhịn được bắt đầu nổi ngứa, thậm chí không nhịn được bắt đầu tưởng tượng nam nhân đang thao lộng vưu vật phía trong kia là mình.

Lúc này nghe được thanh âm không thể nào coi là tốt của Khang Hy, Thái tử lập tức thanh tỉnh, chỗ đang bán cương kia cũng lập tức mềm xuốn, không khỏi xấu mặt nhanh chóng rời đi.

Mà tứ a ca quỳ gối bên cạnh mới vừa rồi nghe được thanh âm mị hoặc kia cũng có chút động tình, trong lòng mặc niệm tâm kinh mới miễn cưỡng áp xuống du͙© vọиɠ bị khơi mào, nghe được Khang Hy nói tốt xấu gì vẫn còn nhớ hành lễ trước khi rời đi.

Sau khi đem hai nhi tử đuổi đi Khang Hy đưa tay hướng bụng nàng cười nói:

“Ngoan bảo như vậy thật giống như là hoài thai.”

“Thật trướng, người mau ra ngoài.”

Thẩm Kiểu Kiểu không để ý đến lời nói đùa của hắn, đưa tay đẩy ngực hắn.

“Chờ một lát.” Khang Hy lại không muốn lấy ra nhanh như vậy. Thẩm Kiểu Kiểu bị cự tuyệt có chút không cao hứng, vì thế cố ý nói:

“Nếu là thực sự có hài tử vậy thì kêu người là hoàng a mã hay là hoàng a mã pháp?”

“Yên tâm,” Khang Hy hôn gương mặt nhỏ nhắn, trên mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt lại nghiêm túc hơn rất nhiều. “Trẫm nhất định cho người cùng hài tử một danh phận.”

Đến bát tự của hài tử còn chưa có đâu, lại nói ta sẽ đpá ứng sinh hài tử cho ngươi sao?

Thẩm Kiểu Kiểu trong lòng chửi thầm, ngoài miệng lại thuân theo “Nga” một tiếng, sau đó lại đẩy hắn hai cái, ý bảo hắn đem côn ŧᏂịŧ trong cơ thể mình rút ra.

Khang Hy lại cho rằng nàng không tin, cũng không giải thích thêm gì, bóp eo nàng đặt lên mặt bàn, chậm rãi đem long căn mềm xuống một nửa rút ra ngoài.

Hoa huyệt sưng đỏ không có côn ŧᏂịŧ chặn giữ, hai mảnh cánh hoa nhẹ nhàng rung động, một hồi liền thấy một dòng hỗn hợp bạch dịch cùng hoa dịch từ trong huyệt khẩu chảy ra.

Thẩm Kiểu Kiểu thấy hắn nhìn không chớp mắt liền đưa tay che kín mắt hắn.

Bên này tửu lâu hai người thỏa mãn bình ổn nhịp thở một lúc, nhân khi mặt trời chưa xuống núi Khang Hy đưa nàng đi dạo chợ mua được không ít đồ chơi thú vị. Thẩm Kiểu Kiểu được hắn mua cho không ít đồ nhưng hắn lại không đồng ý cho nàng ăn đồ ăn ven đường, liền có chút không vui.

“Ngoan, nàng muốn ăn gì chờ về bảo Ngự thiện phòng làm, đồ vặt bên đường không sạch sẽ.” Khang Hy dỗ nàng.

Thẩm Kiểu Kiểu cũng biết hắn là muốn tốt cho mình, bị hắn dỗ dành cũng nhường một bước nói: “Vậy ta ăn một chuỗi hồ lô đường là được?”

Thấy hắn vẫn muốn cự tuyệt, Thẩm Kiểu Kiểu lập tức ôm lấy tay hắn làm nũng “Không được sao?”

“Vậy một chuỗi thôi.” Khang Hy không có cách nào, ý bảo Lý Đức Toàn đi mua một chuỗi lại đấy, tự mình đưa cho nàng.

Bên kia sau khi Thái tử hồi cung muốn vào chính viện gần nhất  lại nghe cung nữ báo Thái tử phi đau đầu đnag ở trong nghỉ ngơi lập tức mất hứng đến viện của trắc phúc tấn.

Lý trắc phúc tấn nghe được tin tức trong lòng cười nhạo Thái tử phi quả nhiên là không có phúc khí, Thái tử hiếm khi cho nàng chút thể diện nàng lại không có phúc hưởng, ngoài mặt lại gấp rút thúc giục cung nữ trang điểm cho mình.

Khi Thái tử đến nơi Lý trắc phúc tấn còn chưa kịp hành lễ đã bị hắn kéo đến bên giường

“Thái tử gia…..”

Lý trắc phúc tấn giơ tay nhẹ chống lên ngực hắn, đang muốn dục nghênh còn cự một phen, Thái tử lại không kiên nhẫn trực tiếp xé rách xiêm y của nàng, duỗi tay xoa lung tung trên ngực nàng hai cái liền móc ra cương dương của mình muốn đi vào.

“Cầu Thái tử gia thương tiếc……”

Trước đây hắn có háo sắc cũng không trực tiếp đề thương liền nhập như vậy, Lý trắc phúc tấn lập tức bị dọa sợ liên lên tiếng cầu xin.

“Phiền toái!” Rốt cuộc cũng là nữ nhân mình sủng ái đã lâu, Thái tử nói như vậy nưng vẫn lấy chung trà trên bàn nhỏ qua, đem nước trà ấm áp hướng chân tâm nàng rót một ít mới thẳng lưng thọc vào hoa huyệt chưa chuẩn bị tốt kia.

“A……..”

Lý trắc phúc tấn bị đau hô lên một tiếng, nỗ lực thr lỏng thân mình đón ý nói hùa theo động tác thao lộng của hắn, nhịn một hồi hoa huyệt cũng dần tiết ra chất lỏng liền bắt đầu nếm được kɧoáı ©ảʍ.

“Ân a……..”

Thái tử vốn đang tìm được hứng khởi, nghe được tiếng nàng rêи ɾỉ chân mày tức khắc nhăn lại, chờ nàng lần nữa lên tiếng lập tức quát: “Câm miệng!”

Lý trắc phúc tấn không hiểu nguyên nhân vì sao lập tức ngậm miệng, nhưng nhịn một hồi lại không kìm được mà phát ra âm thanh khe khẽ.

Trong đầu Thái tử không biết vì sao luôn quanh quẩn tiếng rêи ɾỉ kiều mị kia, lúc này nghe được thanh âm người dưới thân liền cảm thấy mất hứng, vì vậy tùy ý vớ lấy yếm bên cạnh nhét vào miệng nàng.

“Ngô ngô……”

Lý trắc phúc tấn bị chặn miệng không thể hiểu được mà nhìn hắn.

“Câm miệng! Lại phát ra thanh âm cô liền đổi người!”

Thái tử nói xong thấy nàng không lên tiếng mới tiếp tục thao lộng lên