Trans: Minh Anh
Beta: Lam
Giọng nói này cực kì bá đạo, trực tiếp thay cô quyết định. Trần Y trả lời “Ừ” một chữ, sau đó hai người không nhắn gì nữa, Trần Y đặt di động xuống rồi thì thϊếp đi.
Một tuần tiếp theo, Trần Y cực kỳ bận rộn. Khi cô làm SA1, nhà họ Trần lúc ấy cực kỳ rối ren, cô vẫn luôn trong trạng thái phân vân rốt cuộc có nên tiếp tục kiên trì công việc này không, hay là về giúp Trần Khánh, cho nên lúc ấy làm việc cực kỳ không chuyên tâm. Đến năm thứ 2 được thăng chức SA2 mới phát hiện trước kia không cố gắng, đến nay phải tốn công gấp bội.
Cho nên bây giờ tuy thật vất vả, nhưng cũng may cô khá nhanh nhạy với các số liệu, cũng học rất sâu về luật thuế và luật kinh tế nên mới có thể từ từ theo kịp.
“Sao tôi cảm thấy các khoản tiền của họ còn loạn hơn so với năm trước nhỉ.” Một SA2 khác cầm sổ sách ra: “Số tiền lỗ vốn này không quá chính xác, Trần Y, cô tìm xem vấn đề ở đâu đi.”
“Được.” Trần Y nhận lấy, đặt trên mặt bàn, bắt đầu làm việc.
“Hy vọng tối nay có thể tan làm sớm một chút.” SA1 pha cà phê cho mọi người đi ra, dưới mắt cũng đã có quầng thâm.
Trần Y xoa xoa trán: “Ừ, tôi cũng hy vọng là vậy.”
Uống 1 ngụm cà phê thật to, lại tiếp tục làm việc. Một tuần sau, nhóm người cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, mấy cô gái thừa dịp trước khi lên máy bay, đi dạo quanh trung tâm mua sắm ở sân bay.
Trần Y cũng bị SA1 kéo đi, mọi người vừa đi dạo vừa mua sắm. Đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ lót nổi tiếng, Trần Y nhìn chiếc váy ren đỏ trong tủ kính.
Tổ chức xong party sinh nhật, về nhà lại tổ chức cho anh một buổi party nữa vậy. Nghĩ vậy, Trần Y bảo người bán hàng gỡ chiếc váy xuống, thanh toán trước đôi mắt tràn ngập ý cười của mấy người đồng nghiệp.
“Yo, có chồng rồi đúng là khác ghê nha.”
“Đúng đó, cái váy này sẹc xi ghê nha, tôi cũng muốn nhìn Trần Y mặc nó đó nha.”
Trần Y đẩy các cô ra, cười nói: “Đừng quậy nào.”
Mọi người lại cười, cười nói ồn ào lên máy bay. Trước khi lên máy bay Trần Y gửi tin nhắn wechat cho Trạch Tân.
Trần Y: “Em lên máy bay rồi.”
*
Đến thủ đô là 3 rưỡi chiều, thời tiết ở thủ đô hơi hanh khô, mặt trời cũng ló mình ra khỏi những đám mây, chiếu xuống mặt đất. Trần Y vừa mở điện thoại vừa lấy hành lý, mở giao diện trên điện thoại ra.
Trần Y hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Wechat.
Chỉ một lát sau, trong Wechat có một tin nhắn, cô nhấn vào xem.
Trạch Tân: “Lối ra C, Porsche.”
Trần Y thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên, khóe môi mang theo ý cười khiến cho gương mặt cô dịu dàng vài phần. Mọi người lấy hành lý, một SA1 có quan hệ tốt với Trần Y cười cười, chọc chọc người cô: “Chồng cô tới rồi à?”
Trần Y cười cười, vô cùng vui vẻ: “Ừ.”
“Aiz, sướиɠ ghê nha, chẳng giống bọn tôi bảy người phải chen chúc trên cái xe bảy chỗ này, toát hết cả mồ hôi ra đây này, chậc chậc.”
“Ai bảo bản thân cô béo cơ, trách người khác làm gì, chúng tôi thấy mát lắm.” Một SA2 khác cười nói, người đàn ông duy nhất trong đám người cũng nói: “Bạn nhỏ à, cô nên giảm béo đi.”
“Ai là bạn nhỏ chứ, xí.”
Hai người cãi nhau ầm ĩ.
Trần Y bị bọn họ coi là lá chắn, SA1 chạy đến sau lưng cô lôi kéo cô, trốn tránh người đàn ông kia. Trần Y bất lực, đành phải trốn tránh móng vuốt của anh ta.
Cô cười đến mức hàng mi cong cong, đuôi mắt mang theo ý cười. Mái tóc buộc cao ngang đầu, sau khi ngủ trên máy bay mấy tiếng đồng hồ có chút bù xù, nhưng ngược lại càng thêm nữ tính.
Chiếc Porsche màu đen đỗ tại lối ra rất dễ thấy. Cửa kính xe hàng ghế sau kéo xuống, người đàn ông ngồi trong xe vắt chéo đôi chân dài. Anh ngước lên, rời mắt khỏi tập văn kiện, nhìn ra ngoài cửa xe—— người phụ nữ mặc áo sơ mi và váy chữ A cười đến mức hàng mi cong lên.
Văn Trạch Tân híp mắt.
Trợ lý lái xe nhìn Văn Trạch Tân, cười nói: “Hóa ra bà chủ còn có một mặt như vậy nữa.”
Đôi mắt đào hoa của Trạch Tân khẽ ngước lên, bình thản cười: “Mặt nào?”
“Có chút trẻ con.” Trợ lý nhìn thẳng vào mắt ông chủ, chần chừ nói.
Văn Trạch Tân lại cười: “Xuống xe mở cửa cho cô ấy.”
Sau đó cửa sổ xe lập tức kéo lên, anh tiếp tục xem văn kiện trong tay. Trợ lý trả lời một tiếng rồi nhanh chóng xuống xe. Cuối cùng Trần Y cũng thoát khỏi nhóm người kia, vừa kéo hành lý xuống dốc thì đã nhìn thấy trợ lý của Trạch Tân mở cửa ghế sau xe.
Đôi chân dài của người đàn ông ngồi ở ghế sau xe vắt chéo, khuôn mặt tuấn tú, cúi đầu nhìn văn kiện. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, lộ ra các khớp xương, tuy đã thu liễm khí thế nhưng vẫn không thể bỏ qua.
“Wow, tôi nhìn thấy người thật rồi nè.”
“Trời ơi, Trần Y, chồng cô cao vãi, 1m9 à?”
“Đôi chân này… Chậc chậc, dài thật đấy.”
Vài đồng nghiệp từ phía sau kêu lên, đầu ngón tay của Trần Y nắm chặt lấy điện thoại, cười nhẹ, trong lòng vẫn có chút lo lắng, may mà họ chỉ cảm thấy anh đẹp trai chứ không nói gì.
“Tôi đi trước nhé.” Trần Y quay người, vẫy tay chào bọn họ.
“Đi thôi.”
Trần Y mỉm cười kéo hành lý sải bước về phía chiếc xe màu đen rộng rãi sáng sủa, trợ lý Giang lịch sự cầm lấy hành lý của Trần Y: “Bà chủ, mời.”
Trần Y xoay người ngồi vào trong xe.
Cốp.
Vừa đóng cửa, trong xe đã có mùi nước hoa nhàn nhạt. Sau khi ngồi xuống, Trần Y liếc mắt nhìn người đàn ông một cái. Văn Trạch Tân đang nhìn tập văn kiện, vài giây sau mới đóng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Chạm phải ánh mắt của anh, Trần Y mím môi cười: “Thật ra nếu anh bận như vậy thì không cần đến đón em đâu.”
Trạch Tân đưa văn kiện cho trợ lý sau đó khoanh hai tay trước mặt, vui vẻ cười: “Tôi đã hứa với em rồi, dù bận thế nào cũng phải đến.”
Lỗ tai của Trần Y ửng đỏ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Văn Trạch Tân liếʍ liếʍ môi. Nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô, anh nắm lấy tay cô, sờ sờ vài cái: “Bận lắm à? Mắt đã có quầng thâm rồi kìa.”
Trần Y quay đầu, ấn ấn mi mắt: “Em dùng phấn che đi một ít rồi đấy, mấy ngày nay ngày nào cũng phải tăng ca, tuần này cũng chỉ được nghỉ một ngày thôi.”
“Ừm, vậy thì ít quá.”
Trần Y ừ một tiếng. Chiếc xe đi vào trong dòng xe cộ, trong xe tạm thời yên tĩnh hẳn đi, Văn Trạch Tân nắm lấy tay cô, sờ tới sờ lui, điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng, là tin nhắn từ Wechat.
Văn Trạch Tân buông tay Trần Y ra, cầm lấy di động, cụp mắt xuống nhìn, sau đó chọc chọc đầu lưỡi vào khoang má, lười nhác ấn nút trả lời.
Hơi ấm trong lòng bàn tay không còn nữa, Trần Y rút tay lại, sau đó cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông. Văn Trạch Tân mặt không biểu cảm trả lời tin nhắn của đối phương.
Trần Y không thể nhìn thấy nội dung trong điện thoại của anh, cũng không dám rướn lên để nhìn mà chỉ ngồi yên lặng. Chiếc xe lái vào khu trung tâm, dừng lại trước cửa nhà.
Trợ lý hạ kính xe bên trong xuống, nhìn ông chủ.
Văn Trạch Tân tiện tay đặt điện thoại lên trên chiếc ghế dài, sau đó kéo tay Trần Y, Trần Y ngả xuống, ngã ngồi trên đùi anh. Cô đang định đứng lên, đầu ngón tay của Văn Trạch Tân lại ấn vào cổ cổ cô, bóp bóp. Trần Y ngửi thấy mùi linh sam trên người anh, khuôn mặt hơi đỏ, đang định đứng lên.
Văn Trạch Tân cười một tiếng, đầu ngón tay tự do làm càn, sau đó thấp giọng nói: “Buổi tối không về nhà ăn cơm, em đi ngủ sớm một chút, ngủ bù một chút.”
Trần Y nắm lấy tay anh, muốn đứng lên: “Em biết rồi, anh buông em ra.”
Văn Trạch Tân lại không buông cô ra, cúi đầu liếʍ vành tai cô: “Mấy hôm nay đi công tác vất vả rồi.”
“Vâng.” Cơ thể Trần Y hơi mềm nhũn, tựa như một con mèo được vuốt lông.
Mấy phút sau, Văn Trạch Tân mới buông Trần Y ra, đôi mắt lạnh lùng liếc qua gương chiếu hậu. Cũng may vừa rồi trợ lý rất hiểu chuyện, im lặng như gà ngồi ở đó. Thấy ông chủ đã ngừng lại, anh ta vội vàng lao xuống xe, mở cửa xe giúp Trần Y.
Trần Y sửa sang lại quần áo, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cô cụp mắt, nhận lấy hành lý.
Chị Lệ đang chờ ở cửa, thấy thế thì vội vàng chạy tới giúp cô xách hành lý: “Tôi có nấu chút tổ yến, bồi bổ thân thể, khoảng thời gian này mệt lắm rồi nhỉ?”
Trần Y cười nói: “Cảm ơn chị Lệ.”
Chị Lệ mỉm cười, kéo hành lý vào trong. Trần Y quay đầu lại nhìn, chiếc Porsche màu đen đã khởi động, cửa kính xe từ từ kéo lên, che khuất khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Ngón tay của Trần Y vuốt vuốt gáy, ở chỗ đó nóng vô cùng.
*
Ngày sinh nhật Văn Trạch Tân, đúng lúc hạng mục trong tay Trần Y cũng sắp hoàn thành, buổi sáng quay lại văn phòng họp nhóm một tiếng, sau khi ăn trưa ở nhà ăn xong thì trở về nhà.
Cô gọi điện thoại cho Thẩm Tuyền, cười hỏi: “Đêm nay cậu có tới không?”
Thẩm Tuyền ở đầu bên kia lười biếng nói: “Đi chứ, Trạch Lệ bảo mình đi.”
Trần Y mỉm cười: “Đúng lúc, chúng ta có thể gặp nhau rồi.”
“Ừ, dạo này cậu sao rồi?” Thẩm Tuyền sờ sờ trán mình, giọng điệu trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng: “Kể từ sau khi cậu kết hôn, mình với cậu chẳng được gặp nhau mấy.”
Trần Y đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, nói: “Bình thường.”
Thẩm Tuyền: “Lúc nào cậu cũng chỉ nói với mình chuyện vui, chẳng bao giờ nói chuyện buồn với mình cả.”
Đóng cửa tủ lạnh, Trần Y cười nói: “Bản thân cậu bận như thế mà còn muốn giúp mình à, mình cũng chẳng phải Thường Tuyết, không cần cậu phải lo, mình vẫn có thể sống tốt được.”
“Được.” Giọng điệu của Thẩm Tuyền có chút bất đắc dĩ.
Hai người lại nói chuyện một hồi mới cúp điện thoại. Nhưng di động lại một lần nữa vang lên, lần này là Trần Ương, nói trong điện thoại: “Chị, em muốn tham gia party sinh nhật của anh rể.”
Đặt kem ở trên mặt bàn, Trần Y có hơi sững sờ: “Anh rể không mở miệng mời em, thì em mơ đi.”
“Trần Y!” Ở đầu bên kia Trần Ương rít lên: “Chị có biết anh rể mời bao nhiêu người đến buổi party đó không? Lát nữa mà chị lại bị người ta chế giễu, mất mặt nhà họ Trần ta lắm.”
Trần Y bật bếp, nghiến răng nghiêng lợi: “Không cần em lo, gần đây chị và anh rể em rất hạnh phúc.”
Là rất hạnh phúc, tình cảm có tiến triển nhất định. Nếu không phải vẫn chưa tới nước thực sự có thể đem ra để nói, thì Trần Y còn muốn tâm sự chuyện tình cảm gần đây của hai người cho Trần Ương nghe.
“Vậy sao?” Trần Ương cười một tiếng, thật thật giả giả nói: “Vậy chị tự giải quyết cho tốt nhé.”
Trần Y: “Đương nhiên rồi.”
Cô cúp điện thoại, nhìn chằm chằm đống kem trong bát thủy tinh, ngây ra một lúc. Hy vọng về sau có thể khiến cho Trần Ương câm miệng, Trần Y đặt điện thoại xuống.
Chị Lệ thò đầu vào thăm dò, nhìn cô mấy cáu, cười cười, quay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho bà chủ.
Buổi chiều làm mười tám cái bánh su kem matcha, lại tiện tay làm mười hai cái bánh su kem nguyên vị, đặt vào tủ lạnh, sau đó lại làm một cái bánh ngọt nhỏ, vừa đủ cho hai người ăn.
Bận rộn xong xuôi, bốn giờ hơn, Trần Y nói với chị Lệ: “Chị không cần làm cơm tối nay đâu, em với anh ấy ăn ở bên ngoài.”
“Được.” Chị Lệ gật đầu.
Sau đó Trần Y lên lầu, tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, cô bắt đầu trang điểm chải chuốt, mặc một bộ váy bó sát màu đen, khoe trọn lợi thế vóc dáng.
Lúc này đã là năm giờ hơn, Trần Y xịt một ít nước hoa sau tai và cổ, ánh mắt nhìn về phía bộ váy ren đỏ mới mua, cô lấy ra đặt ở trên giường.
Vải dệt mềm mại khiến cô đỏ mặt.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Trần Y lại xem sách, khoảng sáu giờ sẽ ra khỏi cửa. Ngoài cửa truyền đến tiếng xe, chị Lệ gọi điện thoại cho cô, cười nói: “Tiên sinh tới rồi, đang đỗ ở cửa.”
Trần Y vội vàng đặt sách xuống, cầm theo chiếc túi nhỏ màu đen, khoác lên mình chiếc áo khoác màu đen rồi đi xuống cầu thang.
Sắc trời mờ mịt.
Trần Y xỏ giày cao gót đi xuống bậc thềm, cửa sắt tự động mở ra, ánh đèn màu cam từ trong sân hắt lên khuôn mặt cô, những sợi tóc hai bên má hơi xoăn, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái một tay đặt lên trên cửa xe, đầu ngón tay kẹp thuốc lá. Khi anh quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ cách đó không xa.
Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, anh rít từng hơi từng hơi thuốc.
Đôi mắt sâu không thấy đáy, có chút du͙© vọиɠ muốn ăn thịt người nhảy ra trong đầu.
Cảnh này khiến Trần Y khựng lại một chút.
Văn Trạch Tân thấy thế thì bỏ tay xuống, cánh tay rũ xuống, mùi của điếu thuốc lá kẹp trong ngón tay phảng phất theo làn gió, anh gõ gõ cửa xe: “Hửm? Sao lại dừng lại vậy?”
Trần Y mím môi.
Trạch Tân đặt điếu thuốc lên khóe môi, sau đó mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống, một tay vòng qua eo cô. Giày cao gót của Trần Y có hơi nghiêng ngả, ngã lên trên người anh.
Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô một cái: “Tối nay mặc đẹp như vậy làm gì?”
Mặt Trần Y đỏ tới mang tai: “Sinh nhật anh mà.”
“Ồ? Sinh nhật anh?” Văn Trạch Tân mở cửa ghế phó lái: “Cũng đúng, nên mặc đẹp như vậy.”
Anh thắt dây an toàn cho cô, đóng cửa xe, bàn tay ấn cửa kính xe, cụp mắt nhìn cô. Trần Y nhìn thấy trên ngón tay gân cốt rõ ràng của anh có đeo một chiếc nhẫn, là nhẫn đính hôn của hai người. Nhưng không ở ngón tay kết hôn, mà là ở ngón bên cạnh.
Văn Trạch Tân ngẩng đầu, nắm lấy cằm cô, nâng lên.
Trần Y nhắm mắt, lông mi rất dài, đôi mắt Trạch Tân lại sâu thêm vài phần: “Thỉnh thoảng mặc như vậy thì được, chứ đừng ngày nào cũng mặc như vậy, nhớ kỹ.”
Trần Y: “Bình thường nào có tâm trạng mặc như vậy.”
Văn Trạch Tân nhướng mày, ngón tay hướng lên trên, lau đi vết son trên khóe môi cô: “Cũng phải.”
“Bận tới mức có quầng thâm mắt cả rồi.” Anh cười một tiếng, đưa ngón tay vừa lau vết son đến bên khóe môi, liếʍ một cái, sau đó vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Hai tay anh nắm lấy tay lái, khởi động xe.
Trần Y cầm gương lên, thoa thêm một chút son môi.
Chiếc Porsche màu đen hòa vào màn đêm, tiến về phía câu lạc bộ. Giờ này mọi người còn chưa đến hết, chỉ có bạn thân của Trạch Tân, Tiêu Nhiên, Cố Trình, Niếp Tư và cả hai ba thiếu gia của các gia tộc khác.
Tiêu Nhiên ngồi ở trong góc, đôi chân dài vắt chéo, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc quần jean xanh, khuôn mặt tuấn tú u ám, nhìn thấy Trần Y cũng chẳng thèm chào hỏi, lại quay đầu sang chỗ khác.
Cố Trình vừa cười vừa tựa vào sô pha, vẫy tay chào Trần Y: “Hi, nàng dâu mới.”
Trần Y mỉm cười: “Chào các anh em.”
Niếp Tư phụt một tiếng, phun hạt dưa phun ra: “Ha ha ha ha, tôi cũng là các anh em, chào chị dâu nhé.”
Trần Y khá thân với Niếp Tư, cô cười nói: “Niếp Tư đẹp trai hơn rồi nha.”
“Vậy sao? Ai za, ngại quá đi.” Niếp Tư ôm mặt. Văn Trạch Tân quát một tiếng, anh cởϊ áσ vest đưa cho người phục vụ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cởi hai cúc ở cổ áo, nói: “Không biết xấu hổ, vợ tôi khen cậu là do phép lịch sự thôi.”
“Ồ? Vợ cơ à? Ha ha ha ha ha ha.” Cố Trình cười ha ha, dơ ngón cái lên: “Cậu giỏi đấy.”
Văn Trạch Tân cười, anh ôm Trần Y đi đến phía bên nhà ăn ăn cơm, cảm giác phong lưu tràn ngập trên cơ thể anh, không hề thu liễm như mọi khi.
Trần Y nhìn cơ thể người đàn ông.
Phát hiện lúc này anh thả lỏng so với lúc bình thường rất nhiều, hai người ăn một phần mì ý, phía bên kia sân khấu có một ca sĩ đang hát, có vẻ như còn có cả múa cột. Từ sau lưng truyền đến tiếng huýt sáo, Trần Y quay đầu lại nhìn, đều là mỹ nữ chân dài. Cô liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân cũng nhướng mày, sau đó cúi đầu nở một nụ cười, gắp một miếng bít tết cho Trần Y.
“Ăn nhiều một chút.” Giọng anh trầm thấp.
Trần Y thấp giọng nói: “Em ăn không hết nhiều như vậy đâu.”
Văn Trạch Tân nở nụ cười, nghiêng người nhìn cô: “Ừ, ăn ít chút cũng được, giữ eo thon một chút.”
Trần Y mím môi, hai tai ửng đỏ, nhưng cô lại bất giác nhìn hai cô mỹ nữ chân dài trên sân khấu. Quyến rũ như vậy, Trần Y thở dài một hơi.
Cô cảm thấy Văn Trạch Tân ở chỗ này trông thật bất cần đời.
Hình như anh rất thưởng thức những cô gái xinh đẹp này.
Trần Y thu tầm mắt, đột nhiên những kí ức thời đi học chợt thoáng qua trong đầu. Hồi học đại học, trong các buổi hội họp đủ kiểu, còn có một vài tin đồn. Cô đột nhiên cảm thấy, gả cho Trạch Tân, bị mắc kẹt trong căn phòng anh mua, cô đã dần dần quên đi một vài bộ mặt khác của anh ở bên ngoài, chỉ nhớ trong nhà chỉ có hai người, cũng chỉ nhớ tới những mặt tốt của anh.
“Ăn xong rồi à?” Trạch Tân cầm giấy đưa cho Trần Y.
Trần Y nhận lấy, hồi thần, đáp: “Ăn xong rồi.”
“Ừ.” Anh đứng dậy, ôm lấy eo cô, đỡ cô từ trên ghế dựa xuống. Hai mỹ nữ trên sân khấu liếc qua phía này, nhìn thấy Trạch Tân thì cúi đầu.
Đương nhiên cũng nhìn Trần Y, hình như hơi tò mò.
Trần Y cởϊ áσ khoác trên người xuống, Văn Trạch Tân nhíu mày đè lại: “Em cứ mặc như này đi.”
Trần Y nhìn anh: “Em nóng.”
Văn Trạch Tân híp mắt, hai người nhìn nhau vài giây, sau đó anh nở một nụ cười: “Thôi vậy, đêm nay tùy theo ý em.”
Nói xong, anh cầm áo khoác của cô đưa cho người phục vụ bên cạnh, kéo cô đi đến ghế sô pha bên kia. Trần Y bị xếp ngồi ở sô pha 4 người.
Văn Trạch Tân cúi người nhìn cô: “Anh đi nói chuyện với họ, đợi lát nữa Thẩm tổng sẽ đến.”
“Vâng.”
*
Ngồi một mình được một lúc, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đã tới, Trần Y đứng dậy tiếp đón bọn họ. Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, nhìn có vẻ rất ngọt ngào.
Trần Y mím môi cười cười, ngồi cùng Thẩm Tuyền. Hai người bọn họ còn chưa ăn cơm, Văn Trạch Lệ nhanh tay nhanh chân hơn Trần Y, đi lấy một phần mì cho Thẩm Tuyền ăn.
Trần Y đứng một bên nhìn thấy dáng vẻ bá đạo này, từ đáy lòng cô cảm thấy vui vẻ thay Thẩm Tuyền, cười cười rồi ngoan ngoãn nhường lại vị trí. Cô cầm di động đang định xem tin nhắn nhóm chat của văn phòng trên Wechat thì cửa phòng bao lúc này lại mở ra, truyền tới giọng nói của mấy cô gái xinh đẹp, trong đó có một giọng nói thực sự rất yểu điệu.
Cả người Trần Y cứng đờ, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Tiêu Sanh kéo theo chị em của cô ta với mái tóc xoăn và chiếc váy bó màu đen, đi giày cao gót bước vào, đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng.
Cô ta aiz một tiếng, cười nói: “Trạch Tân, chỗ này tắc xe quá.”
Trần Y nhìn theo ánh mắt Lâm Tiêu Sanh, vừa quay đầu đã nhìn thấy người chồng phong lưu vô cùng cầm micro đứng trên sân khấu, cổ áo sơ mi rộng mở. Sắc mặt cô trắng bệch, đầu ngón tay vô thức nắm chặt vào nhau.