Hoa Lê Rơi Rụng, Hội Tụ Nơi Nào

Chương 35: Thế tử Tấn An Hầu.​

Trong đình nhất thời im lặng.

Tiêu Cẩn Sam thu hồi tâm tư nói đùa, nàng năm đó chính là không muốn vì Tiêu gia củng cố chính quyền mà thông gia con cháu thế gia mới gả cho Tề Diệu Văn, Tiêu gia cơ hồ không người đồng ý. Là thái hậu nổ lực dàn xếp mọi người, hạ xuống ý chỉ ban hôn mới ngăn chặn lời mù mịt đồn đãi, những cái này nàng đều ghi vào trong lòng. Thân thế của Mục Vân Khanh chỉ có mấy người Tiêu gia biết được, lão phu nhân ban đầu là từng khuyên Tiêu Cẩn Hoa bỏ đi bào thai trong bụng, nhưng nàng lựa chọn thuận theo tâm ý thái hậu, nhìn cô ở trong thâm cung ngươi lừa ta gạt đấu đá lẫn nhau sinh ra Mục Vân Khanh. Dù cho cả ngày hoảng sợ không chịu nổi một ngày, thái hậu cũng là vui vẻ chịu đựng.

Tiêu Cẩn Sam biết hậu vị nhìn như cao quý, nhưng quá mức cô quạnh, càng huống hồ tiên đế không thích cô, ngoảnh mặt làm ngơ. Có lẽ tồn tại của Mục Vân Khanh là lý do sống tiếp của thái hậu.

Nhưng một khi lý do này biến mất, cô sẽ tan vỡ, thậm chí chết đi. Nhưng mà điểm này chỉ có Tiêu Cẩn Sam nhìn thấu triệt, người nhà họ Tiêu lạnh lùng máu lạnh, sẽ không lưu ý điểm này.

Gió xuân phơ phất, tạo nên tinh thần, Tiêu Cẩn Sam lựa chọn nuốt vào bụng những thao thao bất tuyệt khuyên bảo kia, nguyên nhân đơn giản biết bao, bởi vì nàng cũng là một mẫu thân.

Thái hậu nhấc lên màn tơ, đi ra khỏi ngoài đình, dáng người phản chiếu trong nước, hình dáng nhã nhặn. Cô ngước mắt nhìn tới, trời xanh quang đãng, liễu xanh thành bóng râm, cảnh đẹp đầu mùa xuân không sao tả xiết, đình dừng chân lầu các, hòa hợp với tự nhiên. Cô cười yếu ớt nói: "A Sam, cảnh Tề phủ này sợ là tuyệt nhất đô thành rồi, chỉ có ngươi biết bố trí như vậy, khiến người ta đặt mình trong mộng cảnh, không muốn tỉnh lại."

Tiêu Cẩn Sam nhìn bóng người thái hậu trong nước, gió lướt qua, tóc đen lay động, mơ hồ có một ít cô tịch và mỏng manh, ngoại trừ việc quan hệ Mục Vân Khanh ra, bất luận chuyện gì cô đều là ngữ khí thanh đạm, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, cô uy hϊếp quá mức rõ ràng

Nàng trả lời:" Ta đây là nhàn hạ không chuyện gì gϊếŧ thời gian mà thôi. "

" Phu nhân, "Một tiếng kêu nhẹ đánh vỡ yên tĩnh giữa hai người, người đến bước đi vội vàng ở bên tai Tiêu Cẩn Sam thấp giọng nói gì đó, cuối cùng, ánh mắt bất an nhìn thái hậu, lại đem ánh mắt giống như cầu cứu quay lại ở trên người Tiêu Cẩn Sam.

Tiêu Cẩn Sam phất tay một cái ra hiệu người kia lui ra, đón nhận ánh mắt không rõ của thái hậu, bước lên trước, nàng đè thấp thanh âm của bên trong gió thổi lên đung đưa không ngừng:" Con gái ngài đem Tiêu Càn đá vào trong nước rồi. "

Tiêu Càn, thế tử Tấn An Hầu, trưởng tử trưởng tôn của Tiêu gia.

Thái hậu nghe vậy hơi ngưng lại, trong đầu lóe qua dáng dấp thông minh của Vân Khanh, nàng không phải người cố tình gây sự, lập tức nhíu mày, hỏi Tiêu Cẩn Sam:" Tiêu Càn làm cái gì. "

Hỏi đến như vậy, việc này sợ là sẽ không dễ dàng.

Tiêu Cẩn Sam lời nói quanh co:" Hình như là Tiêu Càn.. Hắn nói Vân Khanh tướng mạo đẹp.. Cho nên nói vài câu không nên nói, đứa trẻ nói đùa, có lẽ là Vân Khanh tưởng thật. "

Thái hậu dời bước chân đến một bên bờ, nhìn A Lục một bên, phân phó nói:" Tìm cô nương đến, "Lại nhìn Tiêu Cẩn Sam một chút nữa," Ta rất hiếu kì Tiêu Càn nói những gì. "

Ánh mắt kia nhàn nhạt như nước, lại làm cho Tiêu Cẩn Sam không rét mà run, Tiêu Càn chạm vào vảy ngược của thái hậu, những câu nói kia hoàn toàn là đại nghịch bất đạo, nàng mới không dám nói ra khỏi miệng, nàng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng đi tìm Mục Vân Khanh, đến ngăn cản nàng để nàng giấu xuống những câu nói kia.

Phòng chính trống vắng ra, trúc lan nguội lạnh, bụi trần tích tụ, chậm rãi màu xanh biếc, đầu mùa xuân vẫn tồn tại cảm giác mát mẻ, nơi đây cùng tiền viện náo nhiệt ầm ĩ không giống, thoáng có ý buồn tẻ nhàn nhạt. Mục Vân Khanh dừng lại ở dưới hành lang, dùng sức đè xuống bất an nóng nảy trong lòng, vượt qua ngưỡng cửa, đi vào trong sảnh.

Thái hậu thích uống trà, bất cứ lúc nào nơi nào luôn muốn trong tay có chén trà, tinh tế mà nếm, ý vị không giống, mỗi người có cay đắng. Giờ khắc này trong tay cô nắm thật chặt chén trà loại bạch ngọc, dùng sức mạnh, đầu ngón tay trở nên trắng.

" Nương ", một tiếng khẽ gọi đem cô kéo về hiện thực, cô tiện thể nhấp hớp một cái, nhẹ nhàng thả xuống chén trà, đè xuống dị dạng trong lòng, ngước mắt nhìn Vân Khanh trước cửa, ngoắc ngoắc tay về phía nàng, cười nói:" Làm sao ra ngoài chơi một chuyến, sắc mặt khó coi như vậy. "

Mục Vân Khanh do dự không lên trước, dũng khí ngẩng đầu cũng bị mất, cắn môi nói:" Ta không biết hắn là thế tử Tấn An Hầu. "

Dáng dấp lần này, thái hậu bỗng nhiên nhớ tới mười năm trước bên trong Vị Ương Cung tứ hoàng tử nắm quả cầu tuyết nện đến, cũng là hoảng loạn như vậy, ôm cô không buông. Thái hậu tiến lên đem người kéo đến trên ghế một bên, thu tay áo rót chén trà cho nàng, nói rằng:" Tiêu Càn ương ngạnh quen rồi, nghĩ đến cũng chỉ có ngươi dám đối với hắn như vậy, ngươi không cần tự trách. Hắn nếu không phải rơi xuống nước, ta cũng sẽ không dễ tha cho hắn. "

Vân Khanh ngẩng đầu nhìn ý cười sâu không thấy đáy của đáy mắt thái hậu, tâm trạng yên ổn mấy phần, đầu ngón tay qua lại vuốt ve hoa văn miệng chén," Ta có phải rước lấy phiền phức cho ngài không "

Thái hậu ngồi xuống một bên nàng, dung mạo mười năm thay đổi rồi, tính cách lại chưa mảy may thay đổi, ánh mắt nhìn về phía nàng ẩn chứa một chút đau lòng, sức mạnh mềm nhẹ xoa sống lưng nàng, ôn thanh hỏi:" Vân Khanh, ngươi có từng nghĩ tới khôi phục danh phận trưởng công chúa của ngươi. "

Đô thành thậm chí toàn bộ Đại Hạ, không khỏi là nghiêng về phía có lợi, giẫm thấp nâng cao.

Lắc đầu, nàng từng mang tên tuổi của trưởng công chúa tồn tại ở thâm cung, cung nhân biết nàng không được thái hậu sủng ái, chưa bao giờ từng nhìn thẳng nàng. Nói một cách thẳng thừng, không có thái hậu, nàng ở trong cung chẳng là cái thá gì.

Thái hậu luôn đang nhìn nàng, mà nàng cúi đầu cụp mắt, vẫn chưa nhìn thấy giãy dụa trong mắt thái hậu ở sau khi nàng lắc đầu chậm rãi thối lui, nghe tiếng nàng làm nũng mềm dính hiếm thấy:" Nương, chỉ cần không tách ra với ngài, thế nào đều tốt. "

Lời nói như tiếng đàn uyển chuyển đàn lên, dây đàn nho nhỏ truyền vào trái tim thái hậu, cô chẳng biết bắt đầu lúc nào đứa trẻ lại như rất lâu trước đây dính lấy cô như vậy rồi, cô hình như lại sai rồi, cô lấy được tha thứ của đứa trẻ, nhưng không cách làm được suy nghĩ trong lòng nàng. Tàn nhẫn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, cho nàng hi vọng, không lâu sau lại tự mình đánh nát tất cả những thứ này.

Trong chốc lát, trong lòng thái hậu đã là trời người giao chiến, cô chưa từng bất lực như thế. Tất nhiên cô có quyền thế tối cao, nhưng đối mặt chúng sinh, mù mịt đồn đãi, cô là vô năng. Lời đồn đối với cô mà nói không đáng kể, nhưng đánh giá của thế nhân sẽ phá huỷ cuộc sống của Vân Khanh, làm cho nàng cả đời không thấy được ánh sáng.

Tiêu Cẩn Sam bất luận khi nào đến đều là không đúng lúc, nàng xem thấy vẻ mặt không có biến hóa của thái hậu, tảng đá choai choai ở trong lòng rơi xuống đất không khỏi có sai lầm nữa, nàng cuống quít đuổi Mục Vân Khanh đi," Vân Khanh, xiêm y ngươi hình như ướt rồi, xuân hàn se lạnh, ta để người đi đổi bộ quần áo cho ngươi. "

Tiêu Cẩn Sam giờ khắc này đổi xưng hô, nếu trưởng công chúa cái tên này không còn tồn tại nữa, nàng lại kêu cũng không thỏa đáng. Nàng là trưởng bối, kêu tiếng Vân Khanh cũng không quá đáng.

Mục Vân Khanh cúi đầu nhìn bóng mờ của làn váy, gật đầu, theo hầu gái tiến vào đi ra ngoài.

Tiếng bước chân đã đi xa, thái hậu đứng dậy ngồi trở lại chủ vị, thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói:" Vân Khanh có được lời của ngươi, tất sẽ không đem lời vừa rồi Tiêu Càn nói ta nghe, thế nhưng ngươi đừng quên người của ta là có theo sau nàng, đã xảy ra chuyện gì ta tất nhiên là rõ rõ ràng ràng, ta cần gì phải hỏi thêm lần nữa. "

Nâng lên tảng đá ném chân của mình, không thể nghi ngờ nói chính là Tiêu Cẩn Sam động tác này. Vốn không có quan hệ gì với nàng, hiện tại bản thân nàng đem chính mình bẻ xé vào, cái được không đủ bù đắp cái mất. Bị thái hậu vừa nhìn xuyên thủng tâm sự, chột dạ không ngớt. Nàng tâm tư nhanh nhẹn, giờ khắc này vậy mà không lời đối mặt, nàng vốn định đem việc này đè xuống, ai ngờ chữa lợn lành thành lợn què.

Tiêu Cẩn Sam bất đắc dĩ thở dài, nói rằng:" Tiêu Càn không biết thân phận của Vân Khanh, lời kia nhắc tới cũng là vô tâm, còn nữa hắn đã rơi vào trong nước, tất nhiên là có giáo huấn; Đại ca cũng biết việc này, thành thật cũng sẽ không tha hắn, ngài sao không liền như vậy lắng lại lửa giận. "

" Con cháu thế gia, giáo dưỡng phi phàm, trẻ con ba tuổi trên phố đều hiểu nhân luân thị phi, hắn tại sao sẽ không hiểu. Ta cũng muốn hỏi hắn một chút, cái gì gọi là thân cô nhi, có mẹ sinh, không mẹ nuôi, "Lông mày thái hậu véo chặt, đã có sắc mặt giận dữ, bị tiểu bối nói như thế, trong lòng làm sao có thể dễ chịu.

Nghe vậy, Tiêu Cẩn Sam cuống quít quỳ xuống đất, sắc mặt khó coi, nàng biết đến toàn bộ quá trình, thái hậu tất nhiên cũng đã toàn bộ biết được. Tiêu Càn cùng mấy vị công tử thế gia trong hoa viên trùng hợp gặp phải Mục Vân Khanh cùng Tề Lan Tích, trong đô thành ít có khuê các tiểu thư có tên bọn họ đều gặp, nhưng mà Mục Vân Khanh bọn họ cũng không nhận biết. Hỏi Tề Lan Tích mới biết, là đại phu Thẩm Thanh Hàn của Dược Vương Cốc ngày trước chấn động một thời.

Phụ thân của Tiêu Càn Tiêu Cẩn Nam ngày trước tấn vị Hữu Tướng, chính là đường làm quan rộng mở. Dược Vương Cốc có tiếng nữa, ở trong lòng công tử bọn họ nuông chiều từ bé này cũng là bình dân không có quyền không có thế, mấy người rất không thú vị, thấy Mục Vân Khanh dung mạo đoan chính thanh nhã, con ngươi xán lạn như bầu trời sao, so với tiểu thư thế gia một nửa trong đô thành chỉ có hơn chứ không kém, lập tức nổi lên nô đùa, xem ai trước tiên có thể dẫn tới chú ý của Mục Vân Khanh.

Đứng mũi chịu sào chính là Tiêu Càn, hắn tự nhận dáng vẻ Phan An, ngọc thụ lâm phong, một tiểu cô nương đương nhiên không đáng kể. Ai ngờ Mục Vân Khanh quay về Tiêu Càn một nụ cười cũng không cho một tí, xoay người rời đi. Điều này làm cho Tiêu Càn ở trước mặt bạn tốt mặt mũi mất sạch, sinh ra tới nay chưa từng chịu qua phớt lờ như vậy, lửa giận trong lòng lan tràn quanh thân, bước ra vài bước ngăn lại nàng, mở miệng ác ý, thân cô nhi có mẹ sinh không mẹ nuôi.

Mục Vân Khanh hừ lạnh một tiếng, chưa từng nói chuyện, nhấc chân đem người đá vào bể nước trong hoa viên phía sau, lập tức quay người rời đi. Tề Lan Tích trợn mắt ngoác mồm, nàng là nhận biết Tiêu Càn, cuống quít báo cho Mục Vân Khanh biết thân phận của Tiêu Càn, người nàng đều không dám trêu, lại bị người ở trước mặt mọi người đạp vào trong nước.

Thái hậu quen đem tâm tình ẩn giấu đáy lòng, làm cho người ta một loại cảm giác tĩnh lặng lành lạnh, lúc này Tiêu Cẩn Sam nhìn thấy lại hoàn toàn không phải như vậy, ánh mắt cô lạnh lẽo, quanh thân lạnh lẽo, tùy ý tựa ở nơi đó, sâu thẫm khó lường.

Cô đã không phải thứ nữ Tiêu gia năm đó bị cưỡng bức vào trong cung rồi.

Thái hậu lãnh đạm nói:" Không có quan hệ gì với ngươi, ngươi quỳ cái gì, tâm tình ngươi muốn nhân nhượng cho yên chuyện ta biết được, nhưng mà có người không có cách nghĩ giống như ngươi, "Lời còn chưa dứt, A Lục đi vào bẩm:" Thái hậu, Tấn An hầu phu nhân cầu kiến. "

Tiêu Cẩn Sam tất nhiên là hối hận phát điên rồi, nàng quên đi còn có một nhân vật như vậy, việc này càng rối loạn. Nàng đơn giản đứng lên, ngồi vào ghế phía dưới thái hậu, dù sao người mới đã vào cửa, đằng trước tự có người bắt chuyện: Trước mắt việc này nàng cũng không quản rồi, chuyện hai đầu không có kết quả tốt làm tiếp cũng vô ích.

Tấn An Hầu phu nhân vào nhà, nước mắt nước mũi kể ra con trai của chính mình Tiêu Càn làm sao như thế nào, bị người tự dưng đá vào trong nước, dưới nước lạnh giá, tổn thương thân thể vân vân, lại nói Thẩm Thanh Hàn ỷ vào thái hậu, không cho Tiêu gia mặt mũi, lại không nói tới một chữ chuyện Tiêu Càn ác ngôn.

Thái hậu ngồi thẳng người, trong tay chạm đến chén trà nguội mấy phần, nhẹ nhàng uống một hớp, hỏi:" Vậy ngươi muốn làm sào. "

Lời ấy ở trong tai Tấn An Hầu phu nhân cho rằng thái hậu nhả ra, nhất định là kiêng kỵ mặt mũi Tiêu gia và đau lòng Tiêu Càn, son phấn trên mặt theo nước mắt lan đi cũng không để ý, mắt lộ ra hung quang, hung hăng nói:" Thái hậu, người này không lưu lại được."