Hoa Lê Rơi Rụng, Hội Tụ Nơi Nào

Chương 25: Ủi thịt.​

"Nga, thì ra ngươi nói muốn a," Thái hậu cười nhẹ như mây gió, buông ra ràng buộc trong tay, bát nước của tay phải chậm rãi nghiêng đi, Vân Khanh nhìn nước như dòng suối trong chén chậm rãi chảy xuống, mãi đến tận trong chén không có một giọt nước, cô mới xoay lại cổ tay, đem bát không đặt ở bên miệng nàng: "Không còn rồi."

Vân Khanh rủ xuống mi mắt, thực sự không còn sức dằn vặt tiếp với cô nữa.

Thái hậu đứng dậy, mắt nhìn xuống người bên trong góc, ở trên cao nhìn xuống, vung lên tay trắng cao giọng phân phó nói: "Người đâu, công chúa điện hạ các ngươi muốn uống nước, còn không nhanh đi kiếm nước đến," Thanh âm kia cao đến chấn động cửa sắt đều đang vang kèn kẹt.

Nghe được thanh âm vang dội kia, hai con mắt Vân Khanh kết băng, tiếng lòng bỗng nhiên rung động, cơ thể đặt ở trong vực sâu băng cốc, theo bản năng lùi về sau phía sau tường, nhưng đã là trong góc rồi, không địa phương tránh nữa. Một người mang theo một thùng đựng nước màu đen đi đến phía Mục Vân Khanh, nàng vẫn cứ như lúc nhỏ đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía thái hậu, hi vọng cô có thể dừng lại mệnh lệnh kia.

Thái hậu hình như không thấy ánh mắt hi vọng kia, dời bước chân, càng hơi nghiêng người để người kia một con đường..

Nước muối từ phía trên đổ xuống, rơi đến mỗi một nơi người. Chỗ đau trên quanh thân dường như bị lửa đốt, lửa mạnh đang thiêu đốt mỗi một tấc da thịt trên người. Vân Khanh đau đến hàm răng đều đang run lên, hô hấp trầm trọng, nhưng trong lòng một tia tính tình quật cường làm cho chính mình đem từng tiếng gào lên đau đớn kia nuốt vào trong cổ họng, hai tay miễn cưỡng chống đỡ trên đất, lại không một tia khí lực cuộn lại.

Một lát sau, thái hậu đi tới, đem bàn tay khoát lên trên vai nàng, hơi thở thanh tao và thơm như hoa lan, thăm thẳm nói rằng: "Mục Vân Khanh, ngươi nếu không mở miệng nữa, trong lao này ai gia còn có rất nhiều cách cho ngươi mở miệng, ngươi chỉ lĩnh giáo một phần mười mà thôi," Đang khi nói chuyện, trong tay bỏ thêm mấy phần khí lực, cảm thụ lấy xương gầy gò nơi dưới tay run rẩy không ngớt, trong tai nghe được một loại tiếng kêu rên đè nén.

"Hà tất.. Hà tất liên lụy người vô tội, ngài muốn.. Ta.. Vân Khanh.. Cho không được," Máu tươi từ khóe miệng tràn ra, như sợi tơ treo ở dưới cằm.

"Liên lụy người vô tội? Ở trong lòng Mục Vân Khanh ngươi còn có người vô tội sao, tính tình mẹ ngươi không đạt mục đích thề không bỏ qua, ngươi đích thực được nàng truyền hết. Hôm nay bất luận như thế nào ta đều sẽ thu được một cái kết luận," Nhắc đến Liễu Uyển Dung, mặt mày thái hậu co rúm, ánh mắt bén nhọn chăm chú nhìn Mục Vân Khanh, thanh âm dọa người lại vang lên ở bên tai Mục Vân Khanh: "Hai vai ngươi bị xuyên, không khí lực sự dụng nhất, ngươi nói nếu ta đem ngươi treo lên, thì như thế nào."

Nhìn cung trang màu tím trước mắt, vòng phối chuỗi ngọc, tóc mai như mây đen, mắt ngọc mày ngài, vẫn như lúc nhỏ phong thái yểu điệu như vậy, người lành lạnh cao quý, thực sự không hiểu cớ gì để cô dằn vặt chính mình như vậy, con mắt Mục Vân Khanh chua xót không ngớt, một tia cười thảm tràn ra ở bên môi, liếʍ liếʍ môi rạn nứt, "Thái hậu, nếu như hôm nay là Tịnh Huyên, ngài có phải sẽ có một chút thương tiếc hay không?"

Nghe vậy, thái hậu trở tay một bạt tay đánh xuống, đôi mi thanh tú cau lại, trong thanh âm mang theo không kiên nhẫn, càng có một chút xem thường: "Ngươi có tư cách gì đánh đồng nàng."

Câu nói này đã chọc giận cô, ý lạnh trong mắt càng ngày càng mạnh mẽ.

Gò má tái nhợt trong nháy mắt sưng đỏ, đầu cũng dập trúng vách tường, va chạm đến chóng mặt, trước mắt trắng xóa một mảnh, theo thói quen vẫy vẫy đầu, trước mắt vẫn là hoàn toàn mơ hồ, để Vân Khanh kinh hãi không thôi, bên tai truyền đến tiếng dặn dò lạnh lẽo: "Đem nàng treo lên."

"Mục Vân Khanh, Mục Vân Khanh..", Thái hậu khuấy động lấy thanh sắt trong tay, trong miệng tinh tế đọc ba chữ này, như thưởng thức trà tinh tế hồi vị. Thả ra bàn ủi đốt đỏ trong tay, đi trở về đến bên người nàng, hai tay bị treo, trên mặt mồ hôi như mưa phùn chảy xuống, gắt gao cắn lấy bờ môi, mi mắt đã khép lại, thái hậu biết nàng còn đang tỉnh táo, khẽ mở môi đỏ: "Mục Vân Khanh, năm đó tiên hoàng đặt hai chữ Vân Khanh cho ngươi, đúng như vết bớt hình đám mây trên người ngươi, nếu như hôm nay ta đem nó phá huỷ, ngươi vẫn là công chúa Vân Khanh không."

Lời nói thế nào cũng không thể gây nên hứng thú của Mục Vân Khanh, từ đầu đến cuối chỉ có thể nghe được tiếng hít thở hơi yếu của nàng. Nàng lấy dao găm cắt ra quần áo trên vai Mục Vân Khanh, vết bớt kia rõ ràng hiện lên, ném đi chủy thủ trong tay. Nhìn một người đem bàn ủi kia ấn lên da thịt trắng nõn kia, một tiếng "xèo xèo", Thái hậu theo bản năng nghiêng đầu đi.

"Ạch," Một tiếng gào lên đau đớn cuối cùng kêu ra tiếng, toàn thân đau đến co giật, dòng máu theo lưng chầm chậm chảy xuống đất, hai tay bị trói buột không biết khí lực từ đâu tới cuộn lại cùng nhau, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, môi đã cắn phá, ý thức bắt đầu mơ hồ, "Phốc" một ngụm máu phun ra ngoài, giọt máu lăn ra, chất lỏng đỏ sậm nhỏ ở trên đất, rất là yêu diễm cực kỳ.

Một tiếng gào lên đau đớn của Vân Khanh, thái hậu nghe vào trong lòng như từng cây từng cây ngân châm đang đâm, ngực mơ hồ phát đau, chất lỏng đỏ sậm trên đất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhãn cầu. Nhìn người hôn mê bất tỉnh, cô chỉ cảm thấy trong lòng trống trãi thiếu một chút gì. Vung lên ống tay áo, rời khỏi địa phương khiến người ta hô hấp không thông.

Sáng sớm một tia ánh ban mai mờ mờ khúc xạ vào, thái hậu ngưng trệ hồi lâu ngồi bên trong bụi trần quay đầu nhìn về phía mặt trời ban ngày ngoài phòng, cô dường như đang mơ đứng lên, tay có chứa vết máu ra sức đẩy ra phiến cửa phòng cũng không nặng nề kia.

Gió sớm lướt nhẹ qua mặt, lạnh lẽo thấu xương, trong lòng cô hơi thở dài nhìn vết máu đầy tay, giờ khắc này mới cảm thấy một chút đau đớn, nhìn ánh nắng mai tốt đẹp, đột nhiên nhớ tới hôm nay mười sáu, là ngày Vân Khanh tháo đi lụa trắng hồi phục thị lực. Cô quay người về phòng làm sạch tay, liền đến phòng của Vân Khanh.

Đi vào hành lang liền nghe được thanh âm của Vân Khanh, thái hậu theo bản năng dừng lại bước chân, khóe môi cong lên, sáng sớm bốn bề vắng lặng, chợt có tiếng gió nhẹ nhàng của ngày đông lướt qua, cô không khó có thể rõ ràng nghe được đối thoại giữa hai người, tâm không khỏi lần nữa co chặt, cô dừng ở tại chỗ.

"Sư phụ, sao ngươi không dẫn ta rời khỏi.." Nàng muốn rời khỏi, chữ này như đem lợi kiếm xuyên qua màng tai thái hậu, cô muốn đẩy cửa ra nhìn, nhưng mà lại sợ người trong phòng thật sự sẽ theo Thẩm Kiếm Phong rời đi, nghi hoặc muốn nói lại không dám nói như hơi mù nồng đậm bao phủ cô, cô lại không dám đối mặt tất cả những thứ trước mắt này, để cô suýt nữa thở không nổi. Còn chưa đợi đến khi cô lần nữa hô hấp, lại nghe được lời đáp của Thẩm Kiếm Phong.

"Dẫn ngươi rời khỏi? Ngươi có mẹ có nhà, lại theo ta làm cái gì. Trước đây ngươi là cô đơn một mình, không người lo lắng tất nhiên là có thể theo ta rời đi, nhưng mà hiện nay có người rối gan rối ruột với ngươi, ngươi nên cố gắng ở lại đây," Hiển nhiên Thẩm Kiếm Phong là không muốn dẫn người rời khỏi, bỗng nhiên lại lời nói thành khẩn: "Thanh Hàn, một số lời vi sư giấu ở trong lòng có hơn tháng rồi, năm trước khi ta bắt mạch phát hiện ngươi bị trúng độc chắc là bản thân ngươi có thể giải, ngươi vì sao không giải độc, còn nhỏ tuổi cứ nhìn thấu sinh tử như vậy sao."

Biết rõ chính mình bị trúng độc gì mà không giải, đây là muốn chết. Bóng người thái hậu đứng ở đó, lung lay mấy lần, một đêm chưa ngủ sắc mặt càng là kém đến cực hạn, nàng có thể giải độc của Tịnh Huyên, thì có thể giải độc của mình, nhưng nàng vì sao không giải. Thái hậu ngoại trừ kinh ngạc có ra, nhiều hơn là đau lòng của thân làm mẫu thân, còn có chính là hối tiếc, vô tận hối hận.

Cô vô lực tiếp tục nghe tiếp, tay chân như nhũn ra, dời bước chân, đi rất lâu mới đi trên ghế đá trong viện ngồi xuống. Đình viện tiêu điều, cửa nặng đóng chặt, trời thấp mây lạnh, cây hàn lá rụng. Cánh tay khoát lên trên mép bàn, đầu cũng không sức rủ ở trên cánh tay. Đóng lại con ngươi, khủng hoảng không bờ bến cùng sợ hãi mạnh mẽ hung hăng đè đến cô.

Chuyện nhân gian, từ tốn khó quên, cảm thấy bất lực.

Trong lúc hoảng hốt, cửa phòng mở ra, thái hậu bỗng nhiên nhìn tới, hai người đi ra. Tứ chi cứng ngắc chậm rãi bị truyền vào huyết dịch mới mẻ hoạt động, cô miễn cưỡng cong lên khóe miệng, ý cười di động trên mặt mũi tái nhợt. Nhìn hai con mắt linh động của Vân Khanh, trước mắt sương mù thoáng tản đi rất nhiều: Hoa lê nở hoa hoa lê rụng, nàng có thể nhìn thấy rồi.

Tiếc nuối nhiều hơn nữa, vẫn may, có thể bù đắp.

Người trước mắt chậm rãi đến gần thái hậu, nội tâm của nàng bỗng nhiên thấp thỏm, một tháng đến tiếp xúc cùng cô đều là thân ở trong bóng tối, tất nhiên là không nhìn thấy cô, bây giờ nàng có thể thấy rõ diện mạo của cô, nàng đã thất thố. Hoảng loạn lui về phía sau, lông mi đen như mực cũng rủ xuống, trầm thấp kêu: "Thái hậu."

Thái hậu nhẹ nhàng trả lời một câu: "Ừm," Ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Thẩm Kiếm Phong, quan sát một lát, mới cười yếu ớt nói: "Thẩm cốc chủ hôm nay rời đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường."

Thẩm Kiếm Phong chần chờ gật gù, tiếp nhận tiếng nói của thái hậu: "Có thái hậu đưa tiễn, tất nhiên là vinh hạnh của Thẩm mỗ," Thuận tay vỗ vỗ bờ vai của Mục Vân Khanh, nghênh tiếp con ngươi đen thui như nước sơn của nàng, dặn dò: "Thanh Hàn, hoa nở có thể bẻ thì nên bẻ ngay, chớ chờ cành rỗng không hoa, sư phụ đi đây."

Nhìn bóng lưng hai người càng đi càng xa, Vân Khanh gãi đầu một cái: Sư phụ của nàng không nên là nàng tiễn sao?