Hai ngày một đêm chuyến hành trình rồi cũng đến ngày về, Cố Hoàn cùng NGhi Thường trở về bằng xe lửa. Vì cố kỵ không phải thời cao điểm mùa du lịch nên lượng khách vắng hẳn, thậm chí chỗ ngồi cũng chỉ có 2 người bọn họ.
Nghi Thường theo sở thích ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, 2 ngày qua an nhàn tận hưởng thời gian nghỉ mát vui vẻ. Nghĩ đến cảnh tượng trở về phải cắm đầu vào ôn luyện mà có chút ko cam lòng,nếu có thể nàng hy vọng thời gian sẽ dừng lại đây mãi mãi.
Cố Hoàn nắm tay người yêu, chỉ cảm thấy tay nhỏ lành lạnh phát run, đặt ở bên miệng mà hôn hôn . Trong lòng hiểu rõ nàng đang nghĩ cái gì, chỉ là nếu lại khuyên bảo thì e là càng tạo cho Nghi Thường áp lực, chi bằng cứ yên lặng ở bên người yêu..
"Nghi Thường , em cảm thấy khoảng cách là vấn đề sao?"
Hắn không đầu không đuôi hỏi một câu.
Nàng phục hồi tinh thần lại, "A" một tiếng, ngay sau đó hiểu được. "A ô" một tiếng nhào vào trong lòng ngực Cố Hoàn , nàng đây là ở trên mặt hắn đán, hắn hao hết tâm tư khuyên nàng, mang nàng ra tới đây giải sầu, kết quả sau 2 ngày chu du cũng mèo lại hoàn mèo..
"Em biết,em sẽ hảo hảo điều chỉnh chính mình, ko nghĩ nhiều nửa."
Chỉ là ở trong lòng cũng trấn an chính mình: em nhất định phải đi theo bước chân anh.
"Được vậy thì tốt."
bàn tay Cố Hoàn bắt đầu ko đứng đắn, cắn cắn lỗ tai Nghi Thường thấp giọng nói,
" Em cũng ko phải ko biết anh có rất nhiều phương pháp, cho dù em có bất an thế nào anh cũng sẽ khiến em hoàn toàn buông bỏ"
Tuy là đã cùng hắn vài lần thể hiện sự tiếp xúc da thịt nhưng Nghi Thường vẫn là da mặt mỏng, ko nhịn được ửng đỏ. Cố Hoàn hiện tại đã đưa tay vào trong váy áo nàng dò xét...làm bậy.
Một tay vói vào trong quần áo, cách áo ngực vuốt ve nơi no đủ, Nghi Thường bị vuốt ve mà mềm mại trên người hắn thở gấp.
Hắn ngón tay cách ren qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng thổi mạnh phía dưới một cái, ngẫu nhiên chuyển vừa chuyển kia viên trân châu hiện ra, Nghi Thường nhịn không được "ưm ~" một tiếng, hắn hai tay đều vội vàng làm nàng "Thả lỏng", căn bản không còn dư thừa động tác bịt kín miệng nhỏ nên nàng rêи ɾỉ ngâm nga, Cố Hoàn ra vẻ tốt bụng hảo nhắc nhở.
" Bảo bảo đừng kêu lớn, phía sau chúng ta còn có người đó"
Nghi Thường mắt trợn trắng, phát hiện hắn tuy nhắc nhở là vậy nhưng mà hành động xấu xa kia vẫn tái diễn, bàn tay to lớn nắm trọn nhũ thịt xoa xoa ấn dẹt..
Phía dưới dần dần có ướŧ áŧ, hắn nắn vuốt ngón tay, hướng bên trong phun khí,
"em luôn là như vậy, nói không cần, nhưng lại luôn là ướŧ áŧ. Em nói anh nên làm sao.?"
Hắn nói, một bên đem thủy dịch quơ quơ trước mắt Nghi Thường, xấu xa tách ra 2 đầu ngón tay cho nàng xem rõ sợi chỉ bạc...
Thấy Nghi Thường không đáp, hắn cười đem ngón tay vói vào miệng nàng, "Nếm một chút, ngọt ngào của chính em đi"
Thiếu niên cười khẽ thanh âm tựa như nắng hè chói chang, nếu không phải cảnh tượng da^ʍ mị này làm mất đi giá trị thiên thanh thì đúng là rất tư vị. Bra sớm bị hắn khai trừ, Cố Hoàn mặc tình xoa nắn, liếʍ mυ'ŧ như trẻ con bú sữa, mà Nghi Thường lại cảm giác rõ ràng bên dưới hư không khó nhịn..
Nghi Thường tự động đem đỉnh hồng anh đến gần miệng Cố Hoàn kích hắn ân ái nhũ hoa, đầu lưỡi hắn càng là duỗi đến khoang miệng đi tàn sát bừa bãi, đầu lưỡi đỉnh hắn hàm trên, đảo qua một lần, mượn này thoát khỏi cái loại này muốn bị hắn tràn ngập cảm giác.
Người ở bên ngoài nhìn vào, cùng lắm chỉ nhìn được một đôi tình nhân đang nhiệt tình hôn nhau mà thôi, nào đâu biết được bên trong ngoại trừ bước cuối cùng thì cái gì cũng đã làm qua. Cố Hoàn cởϊ áσ khoác khoác phía trước Nghi Thường, một đầu ngón tay vẫn là như cũ cắm sâu vào hoa tâm mềm mại, tỉ mỉ vuốt ve cảm nhận rõ rệt sự ướŧ áŧ cách một lớp ren qυầи ɭóŧ.
Nghi Thường túm chặt hắn tay, "Đừng đυ.ng nơi đó......"
Nữ sinh đối với lần đầu tiên luôn là thực sợ hãi, tuy rằng nàng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến việc trao cho hắn nhưng mà nếu như ngay trên xe lửa ntn thì ko được
"anh biết mà, ngoan, anh sẽ không đi vào." ngón trỏ đẩy ra qυầи ɭóŧ bên cạnh, ngón cái chuẩn xác mà xoa xoa viên âm đế, nhẹ nhàng quát lộng.
Nghi Thường chỉ cảm thấy bụng nhỏ càng thêm hư không, nàng xương hông vô ý thức mà triều Cố Hoàn cùng ngón tay thượng đánh tới, bị hắn dùng đùi đứng vững, kẹp ở vách tường toa xe lửa, một tay vỗ về chơi đùa nơi mềm mại, một tay trêu đùa tiểu huyệt phía dưới đang chảy ra dòng suối thực mau, nàng liền cắn bờ môi của hắn, nhắm mắt lại hênh đón cao trào. Nàng vẫn luôn mẫn cảm như vậy, trong tay hắn chỉ vài động tác liền đạt cao trào...
Cố Hoàn giũ ngón tay dính đầy ái dịch, cười khẽ cắn cắn môi anh đào , cọ cọ cái trán lên trán nàng, trêu chọc.
"Bảo bảo, làm thế nào mới tốt? Hiện tại liền rất muốn đi vào nơi đó của em......"
Nghi Thường qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, dính dính mặc ở trên người không thoải mái, đành phải hướng hắn xin giúp đỡ,
"Hoàn ca, phía dưới thực ướt...... Không thoải mái."
Hắn tay vừa lúc từ trong quần áo vươn tới, Nghi Thường thoáng nhìn tay hắn ướŧ áŧ một mảng thủy dịch liền xấu hổ,tất cả đều do nàng tiết ra ư,..
Hắn vỗ vỗ cái mông nhỏ, ý bảo nàng đem mông nâng lên
, "Đều ướt, ăn mặc không thoải mái, anh giúp em cởi"
Dứt lời hắn cởi bỏ quần ren mỏng, cẩn thận cất vào ngắn kín đáo trong balo, sau đó còn tốt bụng giúp Nghi Thường chỉnh trang lại quần áo, sau đó đặt đầu nàng tựa trên vai hắn:
"Ngủ một chút đi, còn hơn 1 tiếng rưỡi nửa mới đến nơi"
Nghi Thường ngoan ngoãn nghe lời hắn, Cố Hoàn trong lòng thở dài,.. hắn biết tiểu đệ hắn mấy ngày qua cứng rắn khó nhịn. nhưng vạn bất đắc dĩ phải chịu, ôm thiên hạ trong lòng, Cố Hoàn điểm điêm lên cái mũi nhỏ của Nghi Thường, tự nhủ chỉ cần qua kỳ thi đại học lập tức đem nàng ăn sạch sẽ...