Nhật Ký Tình Yêu TIO

Chương 1

Phần I : Tưởng bở và hy vọng

Tôi nghĩ, mình đã bước sang tuổi chín chắn hơn. Những cảm xúc về tình yêu đầu tiên cũng không được tươi trẻ nữa, nhưng tôi hy vọng bạn sẽ thích nhật ký này...

24/8/2002

Liệu có phải mình đang rung động không nhỉ? Một người bạn (nếu có thể gọi một người quen và nói chuyện trên mạng như thế) mới chỉ gặp mặt một lần... liệu như thế có vội vàng quá không?

Để xem nào, anh chàng này có tên là H. nhưng hay tự xưng là HN, hơn mình 3 tuổi. Hic, bây giờ ngồi nhớ mãi không ra cái mặt hắn cụ thể nó ra làm sao, toàn bị lẫn với ông Long béo ở cơ quan. Ấn tượng chung là không đẹp trai, ăn mặc theo phong cách xì po nửa mùa y như mình, lại hút thuốc nữa chứ. Nhưng sao lại thế này nhỉ, mình rất muốn nói chuyện với hắn, càng lâu càng tốt...

Lần đầu tiên gặp hắn... (9/8/2002)

Một buổi chiều mát mẻ hiếm hoi đầu tháng 8, mình vắt vẻo ngồi trên xe trước cổng 5... T... Hừ, giá mà không có cái xe rác bên kia đường thì cảnh chờ đợi này có thể nói là mỹ mãn! Đường lác đác lá rụng nhá, vỉa hè rộng rợp bóng cây nhá, lại còn gió hiu hiu với kiến trúc Pháp trữ tình nữa chứ! Hờ, nhưng mà tên này hình như không được đúng giờ cho lắm. Hẹn mình 3h30" cơ mà?!

Phù cuối cùng thì hắn cũng ra!!! Hihi, nhìn cái mặt ngơ ngáo của hắn mới ngộ chứ. Nhưng bàn tay cầm điếu thuốc thì cóc mê nổi! Tên này mà là em mình nhỉ, một ngày vài ba trận là ít!

Hôm trước, hắn gửi tin nhắn mời mình làm việc chung. Khỉ gió, có biết gì đâu mà làm! Mà mình nhìn thế nào lại tưởng hắn là con gái nên buông ra một lời mời kết bạn rõ thân thiện mới ngu! Lại còn hẹn hắn ở cái chốn thân quen là Hoả Lò (!) nữa chứ! May là hôm đấy cả mình và hắn đều bận. Mình thì bận qua nhà con Hạnh xem nốt phim TNGH, phim này nhạc hay dã man con ngan. Còn hắn nói là bận đi công tác...

Ngồi tán phét với hắn ở Cà phê Ảnh. Hic, tên này nói nhiều chả kém gì mình. Mà lại nói hay! Mình biết tỏng mấy chuyện hắn nói rồi, nhưng nghe há hốc mồm ra nghe hắn refresh. Chết thật, hình như hắn giống mẫu người lý tưởng của mình!!!!

Ngày 27/8/2002

Cứ cách một ngày mình lại lên mạng, lại Yahoo Messenger để xem hắn có đấy không. Và đôi khi mình có ảo tưởng là hắn thích mình. Chẳng có gì rõ rệt cả. Đầu óc mình giàu trí tưởng bở quá thôi. Mà tại sao lúc nào mình cũng có cảm giác như thế nhỉ? Chẳng lẽ mình muốn nhảy vào WC đến mức ấy sao? Hay chỉ thấy bạn bè đã vào hết rồi mà mình đứng ngoài nên cuống lên? 20 tuổi 6 tháng, liệu mình đã hết trẻ con để thích một anh chàng hơn thích một thứ đồ chơi đẹp chưa?

Ngày 29/8/2002

Tối nay, đi đóng tiền học thêm tiếng Anh về, mình gặp HN, ở đoạn giữa phố Nguyễn Đình Chiểu (chỗ có hàng cơm tấm Sài Gòn chuyên nướng gà ngoài vỉa hè làm điếc mũi thiên hạ ý). Hắn thì rõ là không nhận ra mình rồi. Còn mình, không hiểu tại sao lại nhận ra hắn ngay dù chỉ nhìn từ phía sau trong ánh sáng tù mù, chẳng lẽ lại đổ tại cái trí nhớ siêu việt!

Vượt lên chào hắn một câu cho phải phép nào... À, thì ra hắn đang trên đường đi xem Cải lương. Nghề nghiệp mà! Hắn "mời" mình đi cùng, hic, nhưng mình không có thói quen nhặt đồ rơi vãi. Hừ, mà hôm nay mình ăn mặc "đẹp" thế không biết!!!

Ngày 10/9/2002

Hôm qua, mình chat với hắn đến tận 23h làm con Thảo kêu giời lên. Hic, lúc mình nói là ngủ ở nhà bạn, hắn bảo: "Đêm ngủ mà sợ ma thì gọi điện cho anh, anh sẽ mang ma qua điện thoại cho". Xời ạ, bấm xong số handphone của hắn thì ma nó bóp cổ mình chết vài lần rồi! Hơ, mà không biết ma bóp cổ mình hay mình bóp cổ ma nhỉ? Nhưng phải nói là câu thỏ thẻ của hắn làm mình cóc ngủ được!

Hôm kia, đang lờ đờ vác xác về nhà sau buổi thi tiếng Anh thương mại thương tâm đau lòng thì tình cờ gặp hắn. Phải nói là mình đang bò ra đường thì thấy hắn từ phía sau vượt lên réo cái tên bố đặt cho mình từ hồi bé tí (Quỷ tha ma bắt thằng Dũng, cái thằng viết chữ C. lên ba lô mình đi!!!). Quay lại, cười một cái, hình như không tươi lắm, hờ, tươi làm sao được với tình hình làm bài thi như thế chứ! Ặc ặc, mình thấy hắn cười lại và nhận ra răng hắn xấu hơn răng mình, hình như tên này hút cả thuốc lào hay sao ý?

Ngày... quên xừ nó ngày rồi... chỉ biết là gần Trung thu

Mấy hôm nay hắn đi HP. Hờ, mưa gió thế này chắc chả mua được quà bánh cua ghẹ gì đâu Chẹp, mới giữa thu mà đã lạnh ra phết! Ngồi trong lớp, khϊếp, cái môn Chủ nghĩa xã hội khoa học này chuối còn hơn cả chuyện mình bị sét đánh cháy đen (!!!) Dấm dúi viết giấy qua lại với con Thuỳ...

• TIO: Mày ơi, thằng HN đi HP rồi, đi đúng dịp Trung thu mới chán chứ!

• Thuỳ: Thế nó không đi thì mày làm gì?

• TIO: Chẹp, định rủ "chàng" đi Hàng Mã...

• Thuỳ: Hả??? Đi Hàng Mã mua mặt nạ à? Mày hâm rồi

• TIO: Ớ, tại sao cứ nói đến đi là phải mua nhể

Mình bắt đầu nhìn lên giời, mơ mộng xa xôi... Một buổi tối mùa thu trăng đổ lênh láng trên đầu, phố Hàng Mã nhung nhúc toàn những trẻ con, mình và hắn sẽ là hai người nhớn lạc loài trong đám trẻ con đấy.

Hihi, mình mơ mộng dã man gớm! Nhưng mà sao mình có tài tưởng bở thế không biết?! Phải dẹp ngay cái ý nghĩ quái quỷ này đi thôi, nhỡ hắn biết được, hắn lại cười mỉa cho một phát thì teo!

Ngày 21/9/2002

Trưa nay, lò dò ra hàng chat và gặp HN. Hắn đi HP về rồi và bảo là có quà cho mình. Hic, một cái bàn chải đánh răng gật gù (nghĩa là cho vào miệng là nó tự chạy rè rè trên răng ý mà), hic, xúc động cóc há nổi mồm ra để xem bộ nhá của mình có xứng đáng nhận cái bàn chải không nữa! Lúc mình nói là nhà đã có cái bàn chải kiểu đấy, hắn có vẻ chưng hửng tợn! Và hắn đưa béng cái bàn chải đấy cho người khác rồi có tệ không!?

Chiều tối, đi học ngang qua ngã tư Chùa Bộc, giật bắn người vì cái băng rôn có chữ Rock to tổ bố. Lại tưởng có trung tâm ngoại ngữ hay hộit hảo du học nào lấy tên Rock, hoá ra là Rock show thật! Hic, lương lĩnh đầu tháng, tiêu hết sạch rồi... kiểu này phải vay tiền đi xem thôi. Ờ, giá mà mình đầu độc được HN nghe Rock nhỉ...

Ngày 28/9/2002

Hừ, tên HN này đúng là chán đời. Ai lại hết tiền vào đúng dịp trọng đại như thế này chứ!!! Hôm qua, lên mạng gặp hắn, mình gạ gẫm rủ hắn đi xem Rock. "Thằng bé" ngần ngừ mất nghìn rưởi tiền chat (của mình) rồi thật thà thú nhận là không còn tiền để mua dù chỉ một vé. Mình ngồi lẩm bẩm rủa cái bọn ban tổ chức Rock show một lúc (tsb bọn nó chứ, bán vé gì mà đến 35 khìn!)... rồi tự nhiên nghĩ ra... có thể hắn không thích đi với mình. Ừ, có thế chứ, hắn không thích Rock, không thích mình, thế thì đi làm quái gì cho hao mỡ, nhỉ! Hic, đau lòng!!!

Ờ,không có hắn đi cùng thì ta cứ một mình mà phê Rock thôi, chân lý đơn giản gọn nhẹ. Nhưng mà hôm nay chả phê phiếc gì được, đúng là cái đồ treo đầu dê bán thịt cún! Mất toi nó non 7 lít xăng chỉ để ngắm cái bể bơi với nghe bọn fan bên cạnh hát Tôi muốn vô tư! Lúc về (hờ, con gái con đứa gì mà đi đến gần 12h đêm mới về đấy) may là mình có vẻ ngoài ngơ ngáo với cái balô bự giống khách du lịch Hàn Cuốc nên không bị mấy chú ma cô bên bờ hồ Hít le hỏi thăm. Hic, về đến đầu phố nhà mình mới thấy yên tâm hơn một chút. Đấy, sung sướиɠ chưa! Nghĩ mà thương thân! Đến bao giờ mình mới lôi được một thằng đi xem Rock cùng để sau đó nó đưa mình về cho đỡ sợ nhỉ?!

Ngày 2/10/2002

Hôm nay lĩnh nhuận bút một bài từ xưa xửa xừa xưa. Hic, dạo này mình chả còn tâm trí đâu mà bịa mấy cái bài theo giọng văn củ chuối để lấy tiền nữa. Gớm, các ông nhà thơ nhà văn cả đời chả yêu ai bao giờ lại cứ ngồi vẽ ra tình yêu nó đẹp đẽ mơ mộng thế này, nó bay bổng thiên thần thế khác! Hừ, mình yêu vào thấy chỉ toàn rắc rối chán đời, mà chán nhất là cụt cảm hứng viết bài. Đấy, tiền thì hết mà chỉ toàn tơ tưởng vớ vẩn!

Ờ, nói nốt chuyện hôm nay (mải than vãn chuyện hết tiền mà quên béng mất chuyện hay ho!). Có tí tiền, mình ra ngồi lì ở hàng net. Trời thương người hiền (và cả người không hiền lắm nữa, ông trời nhỉ!!!), cuối cùng kẻ cần phải xuất hiện cũng xuất hiện. Mình dẫn dắt đưa đẩy một lúc thì hắn mở lời mời mình đi ăn chè. Chẹp chẹp, ăn chè cơ đấy!!!