Zodiac High School

Chương 18: Hai người ở ký túc xá

_________________

Trong khi chín người kia vật vã mệt mỏi với các tiết học trên trường thì tại căn biệt thự ký túc xá, có hai kẻ vô cùng nhàn rỗi đang hưởng thụ với cái gọi là "không phải đến trường" mà bất cứ học sinh nào cũng muốn.

- Oa~ Đói quá~

Vâng, đó là cái giọng ngái ngủ của Song ca, anh ta đang đi xuống nhà bếp xem có gì ăn lót dạ không.

Mở tủ lạnh ra...

- Quái? Sao toàn là đồ sống không vậy?!

Song Tử nhăn mặt, vội tìm trong tủ chén, thùng gạo, gầm bàn, kệ dụng cụ nấu ăn, tủ đồ dự trữ và cả... thùng rác để kiếm coi có gì ăn không nhưng kết quả là...

- Không có?

Song Tử bất mãn, anh gào lên:

- Sao lại không có gì hết vậy, chẳng lẽ sáng nay bà mama không để lại bữa sáng cho mình sao?

- Chuyện gì mà ồn ào vậy, nhức đầu quá!

Thiên Bình cằn nhằn từ trên lầu bước xuống với điệu dáng cà nhắc, chau mày nhìn Song Tử:

- Mới sáng sớm mà cậu ầm ầm cái gì vậy?

- Nếu cô không thấy bữa sáng của mình trong khi bụng cô đói meo thì cô có làm ầm ầm lên không mà nói!

Anh Song trả treo, Thiên Bình nhíu mày:

- Bữa sáng?

- Phải, Xử Nữ và mấy đứa kia chả để lại cho chúng ta một chút đồ ăn dù chỉ là một mẩu vụn bánh mỳ đó!

Song Tử tỏ ra bất mãn trong khi Thiên Bình chẳng thèm ngó ngàng đến anh, ung dung mở cửa tủ lạnh ra:

- Chỉ cậu thôi, vì tôi còn bữa sáng.

- Cá... Cái bép** gì vậy??? Bư... bữa sáng... là... là đây sao?

Song Tử mắt giật giật nhìn trái táo trên tay Thiên Bình, Thiên Bình cắn một miếng rồi ném cho Song Tử trái táo khác:

- Đối với tôi thì là vậy.

Nói rồi cô lôi chai sữa tươi trong tủ ra, rót vào hai ly, đưa cho Song Tử một ly:

- Có vitamin cung cấp từ trái cây, một lượng đạm cần thiết từ sữa, vậy đã đủ dinh dưỡng chưa?

- Đừng nói với tôi là sáng nào cô cũng ăn cái này nhá??? _Song Tử

- Chuyện cơm bữa.

Thiên Bình trả lời tỉnh bơ, toan bước vào phòng khách xem TV thì cô bị Song Tử kéo lại, cô nhíu mày nhìn anh:

- Cậu... đang làm trò gì vậy?

- Cô nấu ăn cho tôi đi!

1s...

2s...

3s...

- Tại sao tôi phải làm theo lời cậu?

Sau ba giây để não hoạt động, Thiên Bình mới thốt lên một câu rất chi là thờ ơ.

- Vì tôi đói!

Song Tử trả lời một cách tỉnh bơ.

- Cậu đói thì tôi phải nấu cho cậu á, đang mơ đấy à?! _Thiên Bình

- Ờ thì... chẳng lẽ cô lại để hotboy Lục Song Tử này chịu đói hay sao, cô không thấy đau lòng à? _Song Tử.

- Mắc mớ gì phải đau lòng, cậu ra sao thì mặc xác cậu chứ! _Thiên Bình

- Này, tôi mà đói là các cô gái của tôi đau lòng lắm đấy! _Song Tử

- Thì kêu mấy cô gái của cậu tới nấu á, tôi không rảnh!

Thiên Bình chẳng hiểu sao thấy khó chịu khi Song Tử nhắc tới mấy cô gái này cô gái nọ, cô giằng tay ra rồi tiến về phía phòng khách thật nhanh mặc dù chân đang đau... tại sao vậy?

Thấy vậy Song ca liền lẽo đẽo đi theo, ra sức năn nỉ, lải nhải, níu kéo, ca cẩm,... đòi Thiên Bình nấu bữa sáng nhưng không... chị Thiên vẫn không thay đổi ý định, coi Song Tử như không khí mà xem phim. Nhưng Song ca cũng không phải dạng vừa, cứ kiên trì "dụ dỗ" cô:

- Thôi mà Thiên Bình, nấu giúp tôi đi~

- Không.

- Tôi đói lắm Thiên Bình ôiiiiiii, Thiên Bình đẹp gái xinh xắn dễ thương đáng yêu tài giỏi thương người từ bi... bla... bla... nhất trên đời!

- Không.

- Bình nhi à~

- Không.

- Tiểu cân à~

- Không.

- Thiên tỷ xinh gái~

- Câm mồm.

...

Song Tử hết lời ngon ngọt khen ngợi Thiên Bình, nếu là bất kỳ cô gái nào, chắc chắn chưa tới hai câu của anh đã đổ từ lâu rồi, thế nhưng Thiên Bình lại dứt khoát không nhận lời.

- Thiên Bình yêu dấu~

- Biến đi.

- Em yêu ♡

BỐP!

- Có tin cậu chết do bị hành hung chứ không phải chết do đói không, Lục Song Tử!!!

Thiên Bình nổi đóa lên và không thương tiếc gì giáng cho Song Tử một cú ngay đầu, Song Tử mếu máo:

- Tại tôi muốn ăn sáng chứ bộ, tôi nhờ cô muốn gãy lưỡi luôn mà có được đâu, nếu không phải tại tay tôi bị thương thì tôi nào dám làm phiền cô chứ!

- Haizzzz... Chịu thua cậu luôn, tôi nấu đại cho cậu là được chứ gì!

Thiên Bình day day vầng thái dương, Song Tử nghe vậy liền khoái chí:

- Hê hê, em yêu là nhất!

BỐP!

- Au~ Tôi chỉ lỡ lời thôi mà T_T

.

.

♪♫♪♬♩♬♩♪♫ ...

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Song Tử liền bắt máy:

- A~ Tiểu Lan hả~

[...]

- À, anh không sao, em khỏi lo~

Reng...reng...reng...

- Ý Ý à, cưng gọi anh có gì không? Không, anh không sao cả, vài ngày nữa anh đi học lại à~

Ting ting tinh ting...

- A, Tố Như, em nhớ anh à, anh cũng nhớ em nhiều nhoaaaa~

La~ la~ la~ la~

- Ố, mèo con của anh gọi điện hỏi thăm anh sao? À, đợi anh chút nhé, anh có điện thoại...

- Thanh Thanh của anh~ Em...

RENGGGGGGGG~

PHẬP!

- !!!

Song Tử giật mình khi nghe thấy tiếng con dao vừa mới cắm phập vào chiếc thớt đang thái thịt của Thiên Bình.

- [Anh Song Tử~ Sao thế anh, anh ơi... ]

Mặc cho đầu dây bên kia đang réo nhưng Song Tử vẫn còn đứng bóng, tái mặt khi thấy sát khí tỏa ra ngùn ngụt từ người Thiên Bình. Thiên Bình lúc này đang rất bực mình vì các cuộc gọi tới liên tiếp của Song Tử, tiếng điện thoại cứ nối đuôi nhau reo lên làm cô chỉ muốn băm dằm cái tên lăng nhăng lắm bồ là Song Tử ra vì cái tội ồn ào, làm cô mất tập trung và bị đứt tay. Thiên Bình bỏ lại cái thớt, bực bội đi ra ngoài, Song Tử thấy cô bỏ đi liền níu lại:

- Cô đi đâu vậy, chưa nấu cho tôi xong... Hả?

Chợt, anh thấy tay cô đang chảy máu, liền lo lắng:

- Tay cô chảy máu kìa, đứng im đó, tôi đi lấy bông băng!

Song Tử khẩn trương chạy đến tủ thuốc và ba giây sau đã quay lại chỗ Thiên Bình, anh gỡ miếng băng cá nhân ra, ân cần quấn lại cho Thiên Bình, miệng càm ràm:

- Sao cô bất cẩn quá vậy, thật là, cứ để người khác lo sốt vó cho mình mới chịu à!

- Ai cần cậu lo.

Thiên Bình giật ngón tay vừa băng xong ra, tức giận nhìn Song Tử:

- Đi mà lo cho mấy cô em của cậu ấy!

- Hả?... Ể...

Song Tử dường như nhận ra điều gì đó, nở nụ cười gian manh:

- Thiên Bình...

- Nói. _Thiên Bình vẫn còn khó chịu

- Cô ghen à?

PHẬP!

Thiên Bình sát khí tỏa nhiều hơn, giương ánh mắt sát nhân nhìn Song Tử, tay cầm con dao làm bếp, chậm rãi phán ra từng từ một:

- Nếu - còn - nói - vớ - vẩn - nữa - thì - tôi - sẽ - khâu - cái - miệng - chết - tiệt - của - cậu - lại - nhé?

Song Tử xanh mặt không dám nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy có hàng ngàn thiên thần đang nhảy múa.

.

.

Haru nastu aki fuyu kisetsu meguri kuru...

- Alo, ba hả?

Thiên Bình bắt máy và rất vui mừng khi người đó là ba của cô, tâm trạng bực bội biến mất hẳn.

[ - Bình nhi hả, sao rồi con, chân con đỡ hơn chưa?] _ Ông Thiên Xứng hỏi thăm cô con gái ríu rít.

- Dạ, chân con hết đau rồi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể đi lại bình thường được, ba khỏi lo! _Thiên Bình cười cho ba mình khỏi nghĩ nhiều, chứ thật ra chân cô nhức lắm chớ, bó một cục cũng khó chịu vô cùng.

[ - Thật không đấy cô nương, ba nghe Mã nhi và mẹ con nói con bị dẵm vào mảnh sành mà?!]

- Thật mà, với lại con được nghỉ học ở lại ký túc xá để dưỡng thương nên không sao đâu, ba đừng lo!

[ - Ừ, vậy nghỉ ngơi nha con, tới giờ ba phải đi họp rồi, bye con út nhá!]

- Vâng, con biết rồi, tạm biệt ba!

Bíp!

- Haizzz...

Thiên Bình khẽ thở dài, ba mẹ cô thái quá thật, chỉ là vết thương nhẹ ở chân thôi mà, có cần thay nhau gọi điện hỏi thăm cô như vậy không, tuy thật sự cô rất vui, nhưng làm phiền ba mẹ mình thế này, cô thấy thật có lỗi.

- Là ba cô à?

Song Tử bước vào phòng khách sau khi rửa chén xong, ngồi xuống ghế sofa ngồi xem TV.

- Ừ.

Thiên Bình đáp nhẹ rồi lấy điều khiển TV chuyển sang kênh khác.

- Coi bộ cô thân với ba hơn là mẹ nhỉ? _Song Tử chợt hỏi.

- Sao cậu nói vậy? _Thiên Bình tiếp tục chuyển kênh.

- Vì tôi không thấy mẹ cô gọi hỏi thăm cô!

- À, thật ra mẹ gọi cho tôi từ sáng rồi, sau đó tôi mới xuống nhà và thấy cậu đang đứng ồn ào đó!

Thiên Bìnhvừa chuyển kênh, vừa với lấy ly nước uống, sắc mặt Song Tử chợt sầm lại, giọng anh trầm xuống:

- Vậy à?

- Hmnh...

Thiên Bình chợt ngưng lại việc đang làm, đánh ánh mắt sang nhìn Song Tử, trông anh có vẻ không vui, cô thấy lạ:

- Cậu sao vậy?

- Hả? À, không có gì haha!

Song Tử giật mình, sợ Thiên Bình tò mò nên anh cười qua loa, dù trong lòng có hơi thắc mắc nhưng Thiên Bình cũng không muốn hỏi nhiều, cô quay qua xem TV bình thường.

Còn Song Tử, mẹ anh đã qua đời khi anh bảy tuổi vì tai nạn, ba anh vì sợ con mình sẽ thiếu thốn tình mẹ nên đã đi thêm một bước nữa. Cứ tưởng người mẹ mới sẽ thương yêu anh, quan tâm lo lắng cho anh nhưng thật tệ, cứ mỗi khi ba anh đi làm và không có ở nhà, anh lại bị bà ta ngược đãi. Khi ba anh trở về, anh toan mách ba (lúc đó vẫn còn nhỏ) chuyện bà mẹ kế nhưng chưa kịp chạy tới chỗ ông, bà ta đã đến và cư xử với anh rất thân thiết, sau những hành động giả dối đó là những cái liếc mắt đầy đe dọa của bả. Sống tám năm như vậy, cho tới khi 15 tuổi, khi quen được Bạch Dương, Sư Tử, Song Tử đã không còn sợ người mẹ kia nữa, bắt đầu tỏ thái độ vạch mạch người đàn bà kia cho ba mình xem. Ai ngờ, lúc đó bà ta lại giở trò nước mắt cá sấu, làm ba anh nổi giận tát anh một cái, từ đó, tình cảm của anh và ba anh có khoảng cách dần, anh cũng không còn ở lại ngôi nhà ấy nữa. Trước thiếu thốn tình mẹ, giờ đến tình cha cũng không còn, tuy bên ngoài Song Tử là một người hồ hởi, vui vẻ, hoạt bát nhưng có mấy ai biết anh có một nỗi đau như vậy.

.

.

* Buổi trưa*

Haru nastu aki fuyu...

- Gì vậy Xử nhi? _Thiên Bình bắt máy.

[ - Bình nhi hả, tới giờ thay băng rồi đấy, cậu với Song Tử thay đi nhá, với lại tớ đã gọi cơm cho hai người rồi nên cậu không cần phải xuống bếp đâu!] _Xử Nữ

- Thế hả, tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhiều nha! _TB

[- Không có gì, mà ở Ký túc xá, tên sát gái kia mà dám giở trò gì với cậu, nhớ báo tớ, tớ sẽ thay trời hành đạo cho!] _Xử Nữ

- Okay, tớ nhất định sẽ báo cho cậu, các cậu học tốt nhé! _Thiên Bình

[ - Ờ, vậy thôi tớ cúp máy đây, bye~]

- Sayonara~

Bip!

- Ai vậy?

Song Tử vừa ngậm kẹo mυ'ŧ vừa ngồi nghịch nghịch cái điều khiển TV.

- Xử Nữ, gọi để nhắc thay băng! _Thiên Bình

- Ờ...

- Còn nằm đó mà ờ, không mau đứng dậy lấy đồ y tế ra đây! _Thiên Bình liếc ánh mắt sắc bén nhìn Song Tử.

- Tại sao tôi phải lấy? _Song Tử cù lầy nhìn Thiên Bình

- Ý cậu là không muốn ăn trưa? _Thiên Bình khoanh tay nhìn Song Tử

- Chờ tôi chút!

Song Tử liền bật dậy như lò xo rồi te te đi về tủ thuốc, coi bộ Thiên Bình đã biết cách "sai bảo" anh rồi đây.

- Bông băng tới rồi đây~ Tôi vẫn được ăn trưa chứ? _Song Tử mặt hứng khởi như đứa trẻ lên ba.

- Coi như cậu biết điều, ngồi xuống đi, tôi tháo băng cho!

Thiên Bình nhận lấy hộp thuốc, lấy ra cuộn băng trắng và vài cái nẹp.

- Ể... Coi bộ cô biết làm nhiều thứ đấy chứ, bà la sát!

- Đương nhiên, tôi đâu có giống cậu, ăn suốt ngày chỉ biết tự kỷ!

Thiên Bình vừa trêu vừa cẩn thận tháo băng trên cánh tay Song Tử. Giờ cô mới để ý nha, da tên này trắng thật, trắng và mịn như da con gái ấy. Nếu nhìn kĩ thì tên này cũng ưa nhìn, chỉ tội là bị tự kỷ, sát gái, lăng nhăng, lẻo mép và ti tỉ tật xấu khác.

- Này, cô đang nghĩ cái gì vậy?

Song Tử thấy Thiên Bình thì đăm chiêu thì lên tiếng tò mò, Thiên Bình giật mình thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ vừa rồi, nhưng cũng không giấu gì mà đáp:

- Tôi đang nghĩ, tại sao tôi có thể ở chung phòng với một tên tự kỷ, hám gái, siêu biếи ŧɦái như cậu á, đôi khi tôi cũng thấy mình thật... siêu phàm.

- Cái gì?!!!! Cô nói ai hám gái, biến thá... Ể...

Song Tử chợt nảy ra một ý đồ gì gì đó, đôi môi khẽ cong lên:

- Cô nói tôi biếи ŧɦái sao? Cô có biết như thế nào là biếи ŧɦái không, hay là để tôi chỉ cho cô biết a~

Song Tử bất ngờ khóa hai tay Thiên Bình xuống ghế, ghé sát vào mặt cô, kì thực đến nỗi cô có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng