Hàn Tuyết Âm khóc, khóc khi tuổi nhỏ phải chia xa với mẫu thân. Một mình cô quạnh vượt qua ngày ngày đêm đêm. Để bảo vệ bản thân, mà nàng tự chôn vùi cảm xúc của bản thân. Đến cả Lam Mạnh Khải cũng từng nói thế này: "Con người ta nếu đã nếm trải cùng cực của đau khổ, cảm xúc liền sẽ chết lặng. Không cảm xúc tức công bằng liêm chính, vững như thái sơn, chính là một thứ tuyệt hảo để tu tiên. Nhưng cũng thật tiếc thay, tiếc thay."
Đại đạo vô tình, công bằng tuyệt đối, từ đó mà lưu chuyển vạn vật. Vô tình, cũng chính là gần nhất với đại đạo. Nhưng để tiến gần tới đại đạo cần phải vô tình? Hay vô tình chỉ là một cách để trốn tránh niềm đau? Bởi vì có tình mà cảm thấy đau, vậy nên vô tình thì liền không cần nếm trải đau. Những điều này có lẽ mỗi người đều có một cách lý giải riêng. Lam Mạnh Khải chỉ tiếc thay, nếu Hàn Tuyết Âm thật sự vô tình, liền sẽ không nếm được nhân gian mỹ vị.
Hắn nhìn Hàn Tuyết Âm lớn lên, nhìn nàng vì trở nên cường đại không tiếc lao đầu vào tu luyện. Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Người tu tiên chẳng phải cũng giống thế? Biết rõ nguy hiểm trùng trùng lại vẫn cứ tìm đường thanh tiên, để rồi kẻ bị gϊếŧ thì bị gϊếŧ, kẻ tới số cũng liền chết dưới thiên đạo. Nhìn thấu biệt ly, từ tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào tới kẻ sống trăm năm, Lam Mạnh Khải hiển nhiên không hy vọng Hàn Tuyết Âm vẫn mãi cô độc bước đi. Năm tháng dài đằng đẵng, một người vẫn là quá tịch mịch.
Tên của Băng Sương Kiếm cũng vì thế mà có, mang theo lời chúc phúc, cũng như ước nguyện của hắn. Lạnh lùng cứng cáp như băng, lại cũng không phải vĩnh viễn trường tồn. Vì băng cũng có một ngày bị hoà tan, nhường chỗ cho muôn hoa đua nở. Mà ngày đó, chính là lúc Hàn Tuyết Âm gặp Hại Thiên Thu.
Ly biệt rồi lại đoàn tụ, nếm trải đủ cảm xúc vui buồn. Hại Thiên Thu một lần nữa đưa nàng nếm trải hết vị nhân gian.
Mà Hại Thiên Thu tức Hạ Thiên Thu của chúng ta, hiện tại thật là khó xử. Nàng cảm giác tâm tình của Hàn Tuyết Âm đặc biệt không tốt, đến bản thân nàng đi bên cạnh cũng không dám nói một lời. Một lớn một nhỏ,cứ như thế nắm tay nhau đi giữa vô vàn âm hồn.
Hạ Thiên Thu khẽ dùng vạt áo lau lau mồ hôi lạnh, thay vì sợ âm hồn quỷ quái, nàng càng sợ Hàn Tuyết Âm phát giận. Hàn Tuyết Âm cảm xúc bình tĩnh lại, cũng không nói một lời, chỉ chăm chú đi về phía trước. Giữa hai người không khí kỳ thực có chút xấu hổ, chỉ có oan hồn không biết sống chết, không ngừng ồn ào: "Thả ta ra ú u u uuuu...."
Hạ Thiên Thu nhìn nó như chết cha chết mẹ giãy dụa, không khỏi bóp lấy nó: "Chỉ là nhờ ngươi dẫn đường, làm gì như bọn ta sẽ ăn ngươi vậy. Thật ồn ào!"
"Ngươi cũng đừng ăn hϊếp người ta." Hàn Tuyết Âm bỗng nhiên lên tiếng, sau đó vươn tay giải thoát ngọn lửa khỏi ma trảo của Hạ Thiên Thu.
Hạ Thiên Thu ho nhẹ một tiếng, nói: "Là do nó quá ồn ào." Ngoài mặt ngạo kiều như thế, nhưng trong lòng nàng không khỏi có chút nhảy nhót. Hàn Tuyết Âm cuối cùng chịu mở miệng, phải chăng là nguôi giận?
Hàn Tuyết Âm sao không rõ Hạ Thiên Thu nghĩ gì, nhanh chóng tạt một thau nước lạnh: "Ta còn chưa xong với ngươi đâu. Lại nói tới cũng tới rồi, ngươi có ý nghĩ gì không?"
Hạ Thiên Thu bẹp bẹp miệng, nói: "Hiện tại cũng chưa thể nói được gì nhiều. Trước tiên cứ thử đi một vòng xem sao."
Quyết định xong, hai người nhanh hơn bước chân tiến vào thành. Đường vào thành từ màn đêm tăm tối, một lần nữa xảy ra biến hóa. Cây cối nở rộ, ánh sáng chang hòa, người tới người đi, ngựa xe như nước. Đốm ma trơi lúc nãy, giờ đây cũng đã có hình người.
Đúng như Hàn Tuyết Âm đoán, đốm ma trơi vừa rồi là một thiếu nữ, tuổi có lẽ chỉ vừa thành niên. Dung mạo không tính xuất chúng, nhưng cũng coi như xinh xắn hoạt bát. Nàng vén lên làng váy, hăm hở tiến về phía trước.
Hạ Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm theo sau nàng đi qua không biết bao nhiêu phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một nhà y quán. Hiển nhiên chính là y quán lúc nãy trong miệng thiếu nữ. Thiếu nữ xoay người nói: "Tới rồi! Đằng trước là y quán, các ngươi nếu muốn khám bệnh nên bắt đầu xếp hàng."
Hai người nhìn hàng người trước cửa y quán, không khỏi nhíu mày. Hàn Tuyết Âm hướng thiếu nữ nói: "Đa tạ cô nương dẫn đường."
Thiếu nữ phe phẩy khăn tay, mặt đỏ nói: "Chuyện nhỏ thôi, không đáng kể. Không biết... vị tỷ tỷ đây xưng hô như thế nào?"
Hạ Thiên Thu nhìn nàng bộ dáng thẹn thùng, không khỏi trợn trắng mắt. Không biết là lúc nãy ai ồn ào bảo các nàng phải thả người? Không đợi Hàn Tuyết Âm kịp mở miệng, Hạ Thiên Thu đã vọt lên trước, dùng tay vẽ bùa trên vạt áo của thiếu nữ. Bùa hoàn thành, thiếu nữ còn chưa kịp liếc mắt, đã hoá thành một chùm sáng biến mất trong không khí.
Hàn Tuyết Âm nhìn bộ dạng Hạ Thiên Thu nôn nóng, khoé miệng không khỏi cong lên: "Chỉ là hỏi cái tên mà thôi. Ngươi vội vàng siêu độ cho nàng làm gì?"
Hạ Thiên Thu nhìn nàng một bộ biết rõ còn cố hỏi, vô cùng ngạo kiều xoay mặt đi: "Tiện tay."
"Phải không?" Tiếng nói kề sát bên tai, hơi thở truyền tới, tê tê ngứa ngứa khiến Hạ Thiên Thu không khỏi một trận nổi da gà.
Gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng, Hạ Thiên Thu chịu đựng xấu hổ nhanh chóng đẩy ra Hàn Tuyết Âm: "Ngươi còn không mau thu hồi Thiên Ma Xích? Giữ như thế không mệt sao?!"
Hàn Tuyết Âm sửa sửa tay áo, nói: "Cũng không vội. Chúng ta đi trước tìm chỗ đợi đi." Nói rồi một tay bế lên Hạ Thiên Thu.
Hạ Thiên Thu không kịp phản ứng, vội kinh hô một tiếng. Đến nỗi khi nàng hoàn hồn, chỉ cảm thấy mất mặt không chịu được. Nàng một bên lấy tay bụm mặt, một bên không khỏi thầm nghĩ: "Tiểu nha đầu từ khi nào trở nên yêu nghiệt như thế?!"
Không được, lúc trở về nàng phải tìm cách cho thân thể này lớn lên. Nếu không, chẳng phải là đi đâu cũng bị Hàn Tuyết Âm xách cổ?
Hàn Tuyết Âm cũng mặc kệ mấy thứ quanh co lòng vòng trong đầu Hạ Thiên Thu, mang theo nàng bước vào quán trà đối diện. Nàng tùy tiện chọn một bàn gần cửa sổ, lại dựng một tầng kết giới xung quanh, lúc này mới kéo theo Hạ Thiên Thu ngồi xuống.
Hạ Thiên Thu từ trong suy nghĩ quay lại hiện thực. Nàng khẽ đánh giá kết giới của Hàn Tuyết Âm. Kết giới vững vàng, lại tự mang một tầng quang mang, chứng tỏ người thi pháp cũng không phải hạng người bình thường. Lại nhìn kỹ chút nữa, Hạ Thiên Thu không khỏi cảm thán: "Ngươi viết cổ tự càng ngày càng thành thạo. Chẳng trách Lam Mạnh Khải không do dự đem ngươi lên làm chưởng môn."
"Sư phụ cũng chỉ muốn nghỉ ngơi sớm mà thôi." Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt nói: "Trở lại chuyện chính, ta dự định dùng thuật pháp thúc đẩy tiểu âm giới, ngươi thấy thế nào?"
Hạ Thiên Thu xoay người nói: "Không vội, nơi này đã hình thành tiểu âm giới, thời gian ở đây so với bên ngoài chậm hơn rất nhiều. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn đợi. Tiểu âm giới thường lập lại quãng thời gian ấn tượng nhất trong lòng mỗi người. Có thể là thời khắc đẹp nhất, cũng có thể là đen tối nhất. Vậy nên, ta đoán lý do bọn họ không thể siêu thoát có thể trong khoản thời gian này."
Hàn Tuyết Âm gật đầu, phất tay thu hồi Thiên Ma Xích: "Nếu vậy chúng ta liền đợi." Dứt lời, nàng liền nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu một vòng thiền định.
Hạ Thiên Thu nhìn nàng, không khỏi một lần nữa trợn trắng mắt. Cảnh đẹp đầy ý thơ, thế mà không thèm nói một lời tâm tình liền bắt đầu tu luyện? Mệt cho Hạ Thiên Thu nàng vừa rồi còn tưởng Hàn Tuyết Âm trở nên yêu mị mê người.
Âm thầm càm ràm về âm thầm càm ràm, trong lúc Hàn Tuyết Âm nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Thiên Thu cũng không chút nào dám lơi lỏng việc chính. Nàng chăm chú quan sát y quán trước mắt, chẳng mấy chóc thời gian trong Tiểu Âm Giới đã trôi qua hai năm. Trong lúc đó nàng cũng vô tình nghe được chuyện như thế này.
Chủ nhân y quán nọ, tức nữ đại phu trong lời đồn có tên là Đông Uyển Nhi. Trong nhà cha mẹ mất sớm, chỉ còn một muội muội tuổi chưa cập kê. Đông Uyển Nhi vốn là một y tu, vì thiên phú không tốt vẫn luôn dừng chưng tai ngoại môn, vô pháp thăng tiến. Thay vì trầm mê tu đạo, nàng quyết định trở về nhà, mang theo muội muội tới nơi này mở y quán nhỏ kiếm sống.
Cũng không biết vì sao hai người lại chọn một nơi hẻo lánh như Băng Nguyên Trấn. Khu vực này của Mộc Quốc, mùa đông vốn luôn dài hơn các mùa khác, trừ khai thác mùa hoa nở, hầu như cũng chẳng phát triển đươc gì khác. Đôi khi cũng có một ít du khách tới du ngoạn mùa hoa đào nở, chung quy cũng vì khí hậu khắc nhiệt mà kết thúc hành trình sớm hơn dự định.
Thị trấn vốn không giàu có, cũng không tới mức quá điêu tàn. Chỉ là khí hậu lạnh thì thường gặp các bệnh như lao, phổi, cảm mạo,... Đại phu trong chấn lại không có mấy người. Một số ít có tiếng tăm, cũng nhanh chóng chuyển đi thành trấn khác sinh sống. Đến lúc tỷ muội Đông Uyển Nhi đến nơi này, trong trấn đã vô cùng thiếu đại phu.
Chẳng mấy chốc, dược đường của Đông Uyển Nhi trở nên nổi tiếng khắp cả ba thị trấn phía Bắc. Thậm chí, đôi khi tán tu tới khu vực này bị thương, cũng tới tìm nàng cứu chữa một hai. Hạ Thiên Thu không khỏi thầm nghĩ, Đông Uyển Nhi cũng là một người hiếm có, từ nhân cách nói lên hay từ tài học xét tới. Chỉ tiết chung quy bại ở hai thứ là thiên phú cùng gia thế. Nếu xét theo một khía cạnh khác, thiên phú kém nhưng gia thế lớn thì vẫn chưa tính là hết cách.
Đáng tiết về đáng tiết, nhưng thế gian vốn là khắc nghiệt như thế. Trở lại với vấn đề chính, có một thứ khiến cho Hạ Thiên Thu vẫn luôn băng khoăn. Chính là dung mạo của Đông Uyển Nhi khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó. Nhưng Hạ Thiên Thu âm thầm lục tìm trí nhớ, lại không tài nào tìm được gương mặt tương tự.
Đông Uyển Nhi, muội muội của nàng tên là Đông Uyển Ngư, dung mạo vô cùng giống tỷ tỷ. Hạ Thiên Thu cũng không cảm thấy Đông Uyển Ngư có gì khác lạ, ngược lại lại là một thiếu nữ hoạt bác dễ mến. Nàng không khỏi cau mày lẩm bẩm tự hỏi: "Phải chăng hướng đi của chúng ta đã sai?"
Đúng lúc này, lại một trận trời đất xoay chuyển, mặt trời lặn rồi mộc. Có một người nông nhân mặc vải thô áo nâu vội vã tới tìm Đông Uyển Nhi. Chỉ thấy Đông Uyển Nhi nghe xong người nọ nói, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Nàng vội vã xách theo hòm thuốc, dặn dò muội muội đóng cửa y quán xong liền theo nam nhân nọ rời đi.