Trước khi tan sở, Phó Thuấn nhận được cuộc gọi từ Tống Địch.
“Anh, đêm nay em ở khách sạn bên ngoài với Châu Châu… Không trở về nhà.”
Giọng Tống Địch trong điện thoại có chút ngập ngừng.
“Được.” Phó Thuấn nói: “Vậy thì em chú ý an toàn. Hoặc là ở khách sạn hạng cao cấp, nếu không đủ tiền…”
“Được rồi.” Tống Địch lập tức nói: “Em và cô ấy ở lại một đêm, ngày mai em sẽ dẫn cô ấy đi xem mấy căn nhà gần đó. Cô ấy ở hai ba tháng rồi tìm nhà thuê ngắn hạn.”
“Được rồi.” Phó Thuấn lại nói: “Sau đó khi đến khách sạn, hãy đến quầy lễ tân tìm danh thϊếp, chụp ảnh sau đó gửi cho anh.”
”Vâng.” Tống Địch ngừng lại, ngược lại hỏi:”Anh à, sao anh không hỏi tại sao?”
“Em có những cân nhắc của riêng em. Đây không phải là vấn đề lớn. Em có thể tự quyết định.” Phó Thuấn cầm điện thoại đi đến bàn làm việc lật xem tư liệu, rồi lại nói: “Tại sao? Anh mặc kệ em, em cảm thấy khó chịu à?”
“Không!” Tống Địch cười, nhanh chóng nói: “Vậy em cúp máy trước đây, hôn anh!”
Phó Thuấn choáng váng, quên lật tư liệu trong tay, bé thỏ trắng lại tạo ra một bất ngờ nhỏ khác.
Anh cúp điện thoại, nhớ đến Mã Chính Viễn và nói với Mã Chính Viễn, người đang nghiên cứu dữ liệu hình ảnh làn đường: “Chính Viễn, cửa hàng hoa của Tống Địch đang mở cửa. Nếu anh rảnh thì đến xem.”
“Thật sao?” Mã Chính Nguyên cầm ly cà phê lên, tuy rằng lạnh lẽo, chỉ có thể đặt sang một bên, nhưng rất có hứng thú. “Có phải là ở công viên vừa mới khai trương, gọi là… Nguyệt Hoa?”
“Hoa Nguyệt.” Phó Thuấn chỉ ra chỗ nói sai.
Bên kia có người nghe xong liền cười nói: “Mã Công, tác phong khó hiểu của anh so với Kỹ sư Phó còn nghiêm trọng hơn. Tên còn nhìn lầm.”
Mã Chính Viễn sờ trán: ”Lúc lái xe đi ngang qua tôi có để ý nhưng không nhìn kỹ. Vậy khi nào Ngữ Tình đến đây, để cô ấy cổ vũ đi.”
“Cảm ơn.” Phó Thuấn nói.
“Không có gì.” Mã Chính Viễn trêu ghẹo nói: ”Bạn gái của anh có chị em nào không? Mau mau giới thiệu cho tôi.”
Lý Thông cầm máy tính đi ngang qua, mỉm cười: ”Mã Công, anh có nhà ở Thượng Hải, xe cũng có luôn, chỉ là không có bạn gái.”
Phó Thuấn nghe thấy từ “chị em gái”, anh lập tức nghĩ đến hôm nay gặp Tống Địch, nhưng mà anh không để trong lòng, nên không nhiều lời.
Đến tối, Phó Thuấn mới cảm thấy hụt hẫng.
Tống Địch không ở nhà, anh ăn cơm tối một mình, nhìn phòng ăn vắng vẻ mà khẽ thở dài.
Bình thường cô ở đây, anh không cảm thấy gì cả, một khi cô không ở đây thì lại có cảm giác trống trải.
Sau khi ăn cơm xong, Phó Thuấn lên lầu hai mày mò dụng cụ tập thể dục, mấy ngày trước nhờ người biến đổi một căn phòng bỏ không thành phòng tập thể hình.
Bật máy chiếu lên, một bên vừa chạy vừa xem phim.
Cho đến khi mồ hôi chảy đầm đìa, Phó Thuấn mới cảm thấy khó chịu mà dừng lại… Cô nhóc này, ngoại trừ tự gửi tên khách sạn qua thì đến một tin nhắn hỏi thăm qua Wechat cũng không có, không biết cô đã làm gì cả buổi tối.
Sau khi tắm xong, Phó Thuấn gửi cho Tống Địch một tin nhắn: “Em ngủ chưa?”
“Chưa, vẫn còn đang ở bên ngoài”
Sau một lát, Phó Thuấn nhận được một bức ảnh xiên que nướng: “…”
“Hì hì, Châu Châu muốn ăn tối nên em đưa cô ấy đến chợ đêm.”
Phó Thuấn nhắn: “Anh nghĩ em cũng muốn ăn.”
“Hiếm khi ăn một lần mà!”
Lại là một bức ảnh khác, một bát đựng đầy thức ănphong phú, Tống Địch gửi tin nhắn bằng giọng nói: ‘’Đây là đá bào, anh ăn chưa? Nó giống với mochi lần trước anh mua, hơn nữa bên trong còn có đậu phộng nghiền, nho khô, tơ hồng xanh, ngon lắm, chỉ tám tệ một phần thôi, siêu lời, em ăn hai phần nha, hi hi.”
Không cần nhìn thì anh cũng đoán được, thỏ con chắc đang vui lắm đây, Phó Thuấn chợt buồn trong một giây.
“Địa chỉ ở đâu? Gửi tới anh nhìn xem.” Phó Thuấn gửi tin nhắn.
Tống Địch ngoan ngoãn gửi địa điểm.
“Mấy hôm nữa lại dẫn em đi.”
Phó Thuấn nói: “Muộn rồi, mau về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Địch gõ chữ gửi qua: “Được rồi, chút nữa chúng em sẽ về ngay, anh ngủ sớm đi.”
Một hàng biểu cảm moah moah được gửi theo sau.
Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào biểu cảm thường ngày mà cô hay dùng, oán hận nghĩ, phải để thỏ con tự bù đắp khi cô về mới được.
Sau khi đọc sách một lúc trong phòng làm việc, Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, mới chín giờ rưỡi thôi mà anh tưởng chừng một ngày dài như một năm vậy.
Thỏ con đang làm gì đây nhỉ?
Phó Thuấn cầm điện thoại di động lên, anh luôn có cảm giác mình như một người cuồng theo dõi vậy, chỉ có thể ném qua một bên, buồn bực mà đứng dậy.
Đi đi lại lại trong phòng làm việc, anh thở dài, nhanh chóng cầm điện thoại lên trở về phòng thay quần áo.
Lúc xuống lầu gặp dì giúp việc, anh nói: ”Tôi đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về.”
”Vâng, cậu Phó.”
Phó Thuấn đi ra ngoài đều phải dặn dò cấp dưới, dì cũng quen rồi nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ thấy anh bước đi vội vàng còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.
Phó Thuấn dựa theo địa điểm đã gửi trên Wechat mà tìm được địa chỉ của khách sạn Tống Địch đang ở.
Nơi này không xa, anh lái xe đến đó cũng chỉ mất mười lăm phút.
Đây là một chuỗi khách sạn, Phó Thuấn có số phòng của Tống Địch, khi bước vào thang máy cũng không có ai cản.
Anh cạn lời về an ninh ở đây.
Tìm được phòng, Phó Thuấn gõ cửa.
Kết quả sau ba phút cũng chưa có ai trả lời, không những thế, anh cũng không nghe được tiếng bước chân.
Anh nhíu mày, trễ như vậy mà còn ở bên ngoài?
Đồng hồ đeo trên tay hiển thị mười giờ lẻ một phút.
Khoảng mười phút sau, Tống Địch cùng với Châu Châu đi đến thì thấy một người đàn ông cao lớn đứng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người mặc một chiếc áo len màu xanh đậm, thoạt nhìn chỉ thấy sống mũi cao thẳng cùng hình dáng chiếc cằm, nửa trên khuôn mặt u ám.
Châu Châu kéo Tống Địch, có chút kinh sợ: ”Ai vậy chị? Sao lại ở trước cửa phòng chúng ta? Có nên gọi bảo vệ không?”
Tống Địch vội vàng chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Phó Thuấn nhìn cái túi trong tay cô, cô vội vàng giấu sau lưng: ”Ừm…” rồi nhanh chóng lấy ra, xem như báu vật mà hỏi: ”Anh muốn ăn không? Bắp rang đường phố ăn rất ngon.”
”…”
Phó Thuấn không nói, sờ đầu cô, kéo mũ xuống, nghiêng đầu nói với Châu Châu: ”Tôi mang cô ấy xuống dưới một lát, cô nghỉ ngơi trước đi.”
“Được, được.” Châu Châu đứng một bên, nhìn Tống Địch bị mang đi như con gà con chỉ gật đầu đáp.
Hành lang không rộng cũng không cao, người đàn ông đi phía trước như đem toàn hộ hành lang chặn lại, bên cạnh là Tống Địch nhỏ bé, nhìn qua đúng là khác biệt rất lớn.
Phó Thuấn dắt Tống Địch, những ngón tay nhỏ nhắn mảnh mai trong lòng bàn tay anh thật… mềm nhũn.
Cô cúi đầu xuống như thể mình đã làm sai điều gì đó.
Phó Thuấn không lên tiếng, nhìn thang máy đi xuống, một lúc sau, Tống Địch mới ngẩng đầu nhìn: ”Anh, anh đừng giận mà.”
Đưa tay lên búng trán cô: ”Em không biết mấy giờ rồi đấy à? Trễ lắm rồi.”
Tống Địch bụm miệng lẩm bẩm: “Còn sớm mà. Cửa hàng hoa có lúc cũng tan muộn như vậy…”
Nhìn cô gái bé nhỏ gầy gò ở trong gương trước mặt anh, Phó Thuấn khom người, đem cô ôm lên: ”Vòng chân qua người anh.”
“Hả?” Tống Địch giật mình, hai chân vòng qua eo anh: “Nhưng đây là…”
“Đinh”
Tống Địch chưa kịp nói xong thì thang máy đã đến.
Phó Thuấn dễ dàng đem quần áo và mũ che trên mặt cô, bước ra ngoài dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người.
Tống Địch cúi đầu, trực tiếp đem cả cái đầu chui vào mũ, giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu: “Tại sao lại như vậy, xấu hổ quá đi.”
“Xấu hổ cái gì chứ? Em không có lộ mặt ra mà.”
Phó Thuấn nói rồi anh phớt lờ ánh mắt của mấy người không quen biết ở khu vực quầy lễ tân, anh đưa cô ra ngoài, ở cửa nhìn xung quanh rồi lấy chìa khóa xe ra.
Tống Địch vội vàng tránh thoát khỏi anh và thay đổi vị trí.
Phó Thuấn che chở đầu của cô: ”Đừng lộn xộn, chút nữa sẽ cho em sờ.”
”Ồ” Tống Địch ngoan ngoan ngồi vào ghế sau, lại thấy anh cũng chen vào.
Hai người ngồi ở trong xe, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tống Địch lấy bắp rang bơ từ trong túi ra, khẽ nói: “Anh, ăn được không? Ăn ngon lắm đấy.” Cô cúi người, một tay ôm đùi anh, tay còn lại đút vào miệng.
Phó Thuấn thuận tay ôm cô ngồi lên đùi mình, mới mở miệng ăn, nhai nhai, cảm thấy rất mặn.
Tống Địch ngoan ngoãn làm ổ trong ngực anh: “Anh còn chưa nói với em, sao đột nhiên anh lại đến đây?”
sao Phó Thuấn có thể nói là anh không ngủ được? Như một kẻ ngốc vậy.
Kết quả nhìn cô xem, cô không muốn nghĩ về anh chút nào, chỉ mong anh mau chóng biến mất khỏi nơi này.
Cạnh chỗ đậu xe có một cây ngô đồng thật to, ánh đèn cũng không sáng, trong xe tối om.
Thỉnh thoảng có một chiếc ô tô chạy qua, ánh đèn bên cửa sổ chiếu vào mặt Phó Thuấn, gò má góc cạnh của anh vẫn hiện rõ trong bóng tối.
Tống Địch nói: “Anh, anh đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại không nói chuyện.”
Phó Thuấn cụp mắt nhìn dáng vẻ thanh tú mềm mại của cô, cặp kính cận nhìn anh, đen bóng, dưới ánh sáng mờ ảo như vậy, làn da trên gương mặt vẫn toát ra một tia trắng nõn mềm mại, vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Anh nâng đầu cô lên, chính mình cũng hơi cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn rồi lại khẽ cắn, như là đang trút giận.
“Cô nhóc, ở đây không có anh là em lại chạy lung tung.” Phó Thuấn khẽ nói, như một vị trưởng bối cực kỳ nghiêm túc dạy dỗ trẻ nhỏ: ”Có phải bất cứ lúc nào đều chuẩn bị rời khỏi hay không?”
”Không có mà.” Tống Địch vội vàng ném túi xách, đưa tay lên sờ tai rồi xoa xoa hai cái sau đó mới nói: “Anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, sao có thể bỏ anh đi được chứ!”
Phó Thuấn nhéo nhéo sống mũi cô: ”Bây giờ là tới dỗ anh hay sao?”
”Thực ra, Châu Châu nói anh vô cùng cao, trên đảo của em cũng không thấy người con trai nào cao như anh.” Tống Địch kiêu ngạo nói: ”Cô ấy còn chưa thấy qua người xuyên gió lớn như anh, còn có thể đẹp trai như vậy.”
“Vậy em thích anh như thế nào? Em có thích anh vừa cao lại vừa đẹp trai không?” Phó Thuấn hỏi.
Tống Địch chủ động hôn lên mặt anh: “Đương nhiên là không. Thích anh chính là thích anh thôi!”
Phó Thuấn nghe vậy thì rất vui, vừa ôm cô vừa hỏi: “Còn ngày mai thì sao? Ngày mai em có về nhà hay không?”
“Ừm, trước đó em đã lên mạng giúp Châu Châu hẹn trước với chủ nhà, ngày mai cô ấy đi xem, khoảng chừng một ngày nữa là xong rồi.”
“Em cũng đi sao? Nơi đó ở đâu?”
“Em muốn đưa cô ấy đến đó nhưng cô ấy nói muốn tự mình đi.”
Tống Địch nói: ”Không có chuyện gì đâu, Châu Châu lớn tuổi hơn em, trước đây cô ấy sống ở các thành phố khác và rất tự lập.”
Phó Thuấn nhớ rằng người dân trên đảo của Tống Địch bất kể lớn hay nhỏ để gọi cô là chị, anh hiểu ngay: “Người như thế nào?”
Tống Địch dựa vào ngực anh, từ từ nói: “Khoảng thời gian này cô ấy giúp em một tay nên em đã trả lương cho cô ấy, cô ấy quyết định muốn đi đâu, em sẽ xem xét tình hình để tuyển người, con người Châu Châu khá tốt, cũng siêng năng. Cho nên…” Cô cười rồi nói tiếp: “Cho nên rất nhiều chàng trai trong thôn chúng em và thôn bên cạnh đều thích cô ấy.”
Phó Thuấn lấy bỏng ngô từ trong túi và ném vào miệng: “Còn em?”
“Em không có. Không phải em lớn lên cùng chú của em thôi sao? Người trên đảo không thân với em… Em và bọn họ cũng không thân…” Tống Địch lẩm bẩm nói: “Em và Châu Châu có quan hệ rất tốt.”
Nghe đến nhà chú, Phó Thuấn không thể không hỏi thêm một câu: “Em họ của em gần đây thế nào?”
“Lúc ăn Tết em có đến đó, dù sao thì món nợ cờ bạc cũng đã được trả hết, em ấy bị chú đánh cho một trận, sau đó bảo là muốn đi làm, không biết đã đi đâu rồi nữa.” Tống Địch thong thả như một con mèo: “Làm sao bây giờ?”
“Cái gì?”
“Em không muốn anh đi, ngồi thế này thật thoải mái.” Tống Địch chỉ cảm thấy anh thật ấm áp, cánh tay mạnh mẽ che chở mình.
Phó Thuấn ngẩng đầu lên chính là đυ.ng nóc xe, không còn chỗ để đặt chân, chỉ có cô mới cảm thấy thoải mái: “Vậy anh sẽ cùng em qua đêm ở đây.”
“Không muốn đâu, anh nhất định sẽ cảm thấy rất nặng cho mà xem.” Tống Địch sờ đầu gối của anh, sau đó đυ.ng đυ.ng đầu mũi: “Anh à, anh đã từng ôm người khác như thế này bao giờ chưa?”
“…” Phó Thuấn nói: “Không phải chỉ có em thôi sao.”
“Có thật không?” Tống Địch cong môi cười ngọt ngào, dồn dập hỏi: “Có thật không có thật không có thật không?”
“Thật thật thật.” Phó Thuấn không ngại phiền chán mà trả lời cô.
“Anh, anh thật tốt.”
Cách vài ngày anh lại nghe những lời này một lần, Phó Thuấn nghi ngờ liệu đó có phải đây là câu cửa miệng của Tống Địch, chuyên môn dùng để dỗ dành anh hay không.
Chưa kịp hiểu ra thì Phó Thuấn đã nghe nàng nói: “Anh, anh mau về đi.”
Phó Thuấn ôm chặt cô, cùng cô đối mặt, mắt đối mắt, anh mở miệng liền nói: “Hôn anh.”
Lúc này, một chiếc xe lái ngang qua, ánh sáng vụt qua anh.
“Có ai thấy hay không?” Tống Địch nhát gan nhìn ra ngoài xe.
Phó Thuấn một tay ôm cô đem người giam lại, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì anh sẽ không để em đi.”
“Em không muốn đâu anh!” Tống Địch cúi người hôn lên má: “Như vậy có được không?” Thấy Phó Thuấn không có biểu cảm gì: ”Châu Châu còn đang đợi em, sao có thể để cô ấy một mình ở khách sạn được chứ? Như vậy không tốt lắm, có đúng không?”
Em còn để anh một mình ở trong nhà, hừ.
“Không thể nào.” Phó Thuấn không biểu lộ cảm xúc mà nói tiếp.
Tống Địch giãy dụa, kết quả sức lực của anh quá lớn, rốt cuộc không thoát ra được, chỉ có thể tiến tới hôn lên môi anh lần nữa, hai cánh môi mềm mại đối lập mà chạm vào nhau một lần rồi mới tách ra: “Thế này thì sao?”
“Vẫn không được.” Phó Thuấn nói.
“Anh ơi!” Tống Địch ghé mặt vào bên tai của anh làm nũng: “Anh” Thấy anh không đáp cô liền há miệng cắn vào cổ anh.
Phó Thuấn xoa mặt cô nói: “ Sao thế, muốn cắn anh sao?”
“Hừ! Không có cắn anh. Đây là lưu lại trên người anh một dấu hôn!” Tống Địch tức giận nói.
“Dấu hôn? Cái gì?” Phó Thuấn có chút không hiểu nhanh chóng hỏi lại.
“Ha ha, anh không biết sao?” Dường như Tống Địch đã biết được điểm yếu nào đó: “Chính là… Về nhà anh cứ soi gương sẽ biết.”
Phó Thuấn quay đầu lại không nhìn tới nơi đó được, suy nghĩ một hồi mới hiểu ra, ngón tay kéo từ cổ áo cô xuống, đầu ngón tay chạm vào làn da trơn bóng, tim như bị đuôi của một con mèo nhỏ quét qua, hơi ngứa, anh nhanh nhóng nói: “Vậy thì anh cũng sẽ lưu lại cho em.”
“A!” Tống Địch căng thẳng che chắn quần áo mình, lại thấy anh lù lù tiến đến, hung hăng mυ'ŧ lấy khuôn ngực của cô: “Đau!”
Phó Thuấn dường như sợ dấu hôn này biến mất nhanh quá, sau khi mυ'ŧ xong còn liếʍ thêm, cuối cùng mới buông quần áo của cô ra, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Dấu hôn rất ngọt.”
Tống Địch có cảm giác giọng nói mang theo sự mê hoặc ở bên tai, ở phía sau cổ, cô lắc đầu mạnh: “Em muốn xuống xe, em muốn đi chơi với Châu Châu, anh là kẻ xấu rất hay ăn hϊếp người khác!”
Phó Thuấn nhìn đồng hồ, quả nhiên là không còn sớm, cũng không làm khó cô, anh đẩy cửa xe bước xuống, muốn ôm cô như thường lệ.
“Không, em tự đi, em cũng không phải là không biết đi.” Tống Địch né tránh anh.
Phó Thuấn không chịu dời bước, đứng chặn cửa xe, dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô.
Hai người giằng co vài giây, cuối cùng Tống Địch cũng đầu hàng trước: “Ôi! Để cho anh ôm vậy!” Nói xong anh liền chủ động đưa tay ra.
Lúc này Phó Thuấn mới hài lòng mỉm cười, ôm cô vào lòng: “Nếu em ngại ngùng có thể lấy nón che mặt lại.”
“Hừ!” Tống Địch kéo nón che mặt, ôm lấy vai anh, cảm giác mình như một đứa trẻ.
Phó Thuấn đi qua một đám người đang dùng ánh mắt kì dị đang nhìn họ, không có ai ra gì mà đứng chờ thang máy.
“Buổi tối phải đi ngủ sớm một chút biết không? Sáng mai anh sẽ tới cửa hàng thăm em.”
“Ồ, tiện thể anh đem trầu bà cùng với da hổ lan cầm đi hấp thụ Formaldehyde. Em đã chuẩn bị hết rồi.” Tống Địch nói.
Thỏ con quả nhiên vẫn luôn tinh tế như vậy.
Trong thang máy còn có người lạ, hai người cũng không nhiều lời.
Chờ tới hành lang, Phó Thuấn lại nói: “Mã Ngữ Tinh có liên hệ gì với em sao?”
“Có. Mới vừa rồi, a cũng không đúng, khi ăn cơm chiều có nói với em rằng cuối tuần sẽ đến của hàng chơi, còn nói sẽ dẫn bạn học của cô đi mua hoa.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn đem cô đặt ở cửa phòng, cúi người đối mặt với khuôn mặt ửng hồng của cô: “Ngoan, đừng chạy lung tung, đi ngủ sớm một chút. Anh về đây.”
“Rõ ràng là anh chạy lung tung! Anh…”
Tống Địch còn chưa nói xong, đã nghe thấy Châu Châu ở trong phòng hỏi vọng ra: “Tống Địch?”
Cô đáp lại: “Ừ, tớ đã trở về.”
Tống Địch đẩy Phó Thuấn: “Đi về đi, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em.”
Phó Thuấn nhìn cô lần cuối, đợi cô bước vào phòng rồi mới rời đi.
Trên đường trở về, Phó Thuấn nhận được cuộc gọi từ Quan Hạo Hiên.
“Thuấn, Ngô Bình lại đi nước ngoài lần nữa, có lẽ tạm thời sẽ không trở lại.” Quan Hạo Hiên nói.
“Ừ. Khoảng thời gian này làm phiền người của cậu.” Phó Thuấn nói: “Theo quy trình tính phí thông thường, cậu chỉ cần đưa cho tớ đơn tử là được rồi.”
“Không vội. Nhân tiện, vợ tớ đang mang thai, nấu có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm được không?” Lời nói của Quan Hạo Hiên đều chứa đứng ý cười.
“Chúc mừng.” Phó Thuấn nói: “Nhanh nhỉ, cuối năm trước sinh nhật của cậu còn nói là không muốn sinh?”
“Này, người phụ nữ này khẩu thị tâm phi nga, cậu không hiểu được đâu. Dù sao tớ cũng đã từ bỏ, chỉ cần theo ý của em ấy, em ấy muốn như thế nào thì thuận theo như thế.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Quan Hạo Hiên dù thoải mái cũng không tránh khỏi có chi tiết lộ ra.
“Rất tốt.” Phó Thuấn nói.
“Bà xã của tớ nói, chốt thời gian trước, cậu dẫn theo bạn gái cậu đi ăn cơm chung đi. Chắc là cô ấy còn chưa được cậu dẫn theo để giới thiệu với bạn bè đúng không?”
Phó Thuấn cẩn thận suy nghĩ về điều đó: “Cũng có thể nói là không có.”
Nếu không tính Mã Chính Nguyên.
“Cứ như vậy đi, bà xã của tớ đặt chỗ, sau đó sẽ thông báo trước cho cậu.”
“Được, thay tớ hỏi thăm Olivia, nhân tiện xin chúc mừng.” Phó Thuấn nói.
“Đó là điều đương nhiên! Thế cứ như vậy trước, tớ cúp máy đây.” Quan Hạo Hiên nói: “Tớ phải nghe nhạc cổ điển cùng với em ấy, nghe nói là tốt cho thai nhi.”
“Được rồi, cậu mau đi đi.” Phó Thuấn không muốn thấy bộ dáng khoe khoang của anh ta.
Ngày hôm sau, quả nhiên Phó Thuấn đã đến cửa hàng trước tiên, thấy Tống Địch đã mở cửa hàng, mới an tâm mà nhét trầu bà do cô chuẩn bị vào cốp xe.
“Cái này giá bao nhiêu?”
“Không cần.” Tống Địch đút tay vào trong túi của tạp dề hoa: “Anh, anh mau đi làm.”
“Ừ.” Phó Thuấn gật đầu, thấy Châu Châu từ cửa hàng đi ra, anh nói: “Anh sẽ không qua đây vào buổi trưa. Nếu có chuyện gì thì điện thoại cho anh.”
“Được.” Tống Địch cười: “Mau đi đi!”
Xe vững vàng lái đi, Phó Thuấn nhìn bóng dáng Tống Địch trong gương chiếu hậu, thấy cô vẫn đang nhìn mình trong tư thế như trước, trong lòng không khỏi cảm thấy bình yên.