Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 17

Không biết tại sao, hai câu này nghe rất thoải mái. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại, ngữ điệu cũng kéo dài, giống như hỏi thăm một người bạn lâu năm. Phó Thuấn cảm thấy hơi căng thẳng vì nghĩ nhiều, giả vờ bình tĩnh, ra vẻ thản nhiên nói: “Không có việc gì, tiện thì đến xem thôi.”

“Vâng.” Tống Địch cười cười: “Vậy anh muốn mua hoa không? Hôm nay hoa bách hợp rất tươi.”

“Không mua.” Phó Thuấn nói thẳng thừng, rồi cả hai im lặng. Một lúc sau, Phó Thuấn mới nói: “Đó thực sự không phải là bạn gái của tôi,từ trước tới giờ, tôi đều không có bạn gái.”

Tống Địch ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh: “Nhưng ai lại cố chấp tặng anh như vậy? Anh có biết mười một bông hoa tượng trưng cho điều gì không?”

“Cái gì?”

Mười một là con số đặc biệt sao? Phó Thuấn cứ nghĩ mấy con số 666 và 888 mới có ý nghĩa.

Tống Địch nghiêm túc nói: “Nghĩa là toàn tâm toàn ý.”

Lúc nói câu này, ánh mắt sáng ngời nhìn Phó Thuấn, phải mất vài giây cô ấy mới ngừng lại: “Vậy nên, tôi nghĩ hẳn là cô ấy rất yêu anh. Cuối năm, mỗi tuần một bó hoa, tức là cô ấy muốn anh lúc nào cũng nhớ đến cô ấy.”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi.” Phó Thuấn nói: “Thật sự không phải đâu.”

Anh cảm thấy bản thân đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, hoặc bị rơi vào vòng lặp vô hạn. Anh hoàn toàn không minh oan được cho bản thân. Tống Địch ngồi khoanh tay, chầm chậm nói: “Vừa rồi anh đi vào, có phải nhìn thấy hai bó hoa giống hệt nhau không?”

Phó Thuấn chỉ để ý đến người, căn bản không quan tâm để ý đến có cái gì xuất hiện, còn lờ mờ ấn tượng có bó hoa, nhưng vẫn “Ừ”.

“Đó là do một người đàn ông đặt hàng. Hai bó hoa giống hệt nhau, được gửi đến những địa chỉ khác nhau.” Tống Địch nói tiếp: “Anh hiểu ý tôi chứ?”

Phó Thuấn sững sờ, tay trái vô thức siết chặt thành nắm đấm, rất nhanh nói: “Làm sẵn một vật thì phải phân rõ hình dạng và chủng loại. Việc tính toán sẽ thực hiện bỏ phiếu trong không gian tham số để xác định định hình dạng của đồ vật, mà đây lại mệt mỏi gia tăng tối đa thêm không gian để xác định.”

Cuối cùng, Phó Thuấn hỏi cô: “Như vậy, cô có hiểu ý của tôi không?”

“…” Tống Địch vẻ mặt hoang mang nhìn anh, hoàn toàn không biết anh ta đang nói cái gì.

“Những lời tôi vừa nói về thuật toán biến đổi Hough, cô nghe cũng không hiểu, cũng giống như những gì cô vừa nói về hoa trước đó, tôi cũng không hiểu.” Phó Thuấn thực sự trong chốc lát như nước sôi lửa bỏng nhưng khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Tống Địch, anh ta đột nhiên lại dịu đi: “Bây giờ cô đã hiểu cách giao tiếp của chúng ta có vấn đề gì chưa?”

Tống Địch ngơ ngác gật đầu, nhìn sắc mặt anh thay đổi, vội vàng lắc đầu: “Thực sự xin lỗi, tôi…”

“Đừng xin lỗi tôi, hãy nói câu của cô theo cách mà tôi có thể hiểu được.” Sau khi Phó Thuấn nói xong, tay trái của anh mới thả lỏng.

“Ừm.” Tống Địch xoay sở một lúc, mới giải thích một cách tẻ nhạt: “Người đàn ông kia có hai người bạn gái cùng lúc, anh ta thường xuyên lừa gạt hai cô bạn gái của mình như vậy.”

Phó Thuấn không hiểu cái gì, lại nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?”

“Nhưng rõ ràng anh dây dưa với một cô gái, cho dù không phải cô gái tặng hoa cho anh, còn cô gái hôm trước ở nhà hát thì sao? Lại nói dối tôi là không có, anh cùng người đàn ông mua hoa…” Tống Địch rụt rè nhìn anh một cái, chưa dám nói hết câu.

“Cô nói tôi với anh ta? Đều là lừa gạt người khác?” Phó Thuấn thật sự rất tức giận, anh cố kiềm chế cơn giận đứng dậy: “Được lắm, được lắm.”

Tống Địch vội vàng đứng lên, vô tình va vào bàn, nhíu mày, Phó Thuấn nhìn cô, cười lạnh nhíu mày, đáng lẽ phải nói một câu quan tâm, nhưng mà thật sự rất giận. Chỉ có thể giả bộ như không thấy, cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa kính đi ra ngoài.

Tống Địch đứng ngây ra tại chỗ, không nhúc nhích.