Chương 1038
Lê Nhật Linh quay đầu lại nhìn vừa lúc đối diện với ánh mắt dữ tợn của mẹ Hạ.
Lê Nhật Linh tâm tình bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, khi vừa nhìn thấy Hạ Lan Châu, cô cũng hiểu đại khái sự việc này là như thế nào rồi: “Con nghĩ là có hiểu làm ở đây, con…
Chưa kịp nói hết câu, một cái tát vang dội đã giáng xuống mặt cô.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Hạ Huy Thành chưa kịp ngăn lại, ly rượu đỏ còn thừa lại trên bàn đã hoàn toàn nằm trên mặt Lê Nhật Linh. Tóc cô bết dính lại, rượu chảy xuống mặt xuống cằm rồi nhỏ xuống quần áo của Lê Nhật Linh, mùi rượu đỏ tràn ngập trong không khí khiến sự nhếch nhác thảm hại của cô càng hiện lên rõ rệt hơn.
“Anh đừng có nói gì hết! Nếu hôm anh giúp cô ta, thì mẹ xem như không có người con trai như anh nữa.”
Mẹ Hạ chỉ vào Hạ Huy Thành mắng, sau đó nhìn Lê Nhật Linh. Mà Hạ Lan Châu đang đứng bên cạnh khóe miệng nở nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hạ Huy Thành cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong mắt tràn đầy lửa giận và nhẫn nhịn. Nhà họ Hạ đối xử tốt với anh ta có ơn dưỡng dục, còn Lê Nhật Linh lại là người phụ nữ mà anh từng yêu sâu sắc, sự vướng mắc của hai thứ tình cảm trong lòng không ngừng hành hạ bản thân.
“Cô biết đấy, Huy Thành nhà chúng tôi đã đính hôn rồi! Cô lại là một phụ nữ đã có gia đình và thậm chí còn có con. Bây giờ lại xuất hiện ở đây là có ý gì? Trước đây việc cô lợi dụng Huy Thành nhà chúng tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng bây giờ thì không thể được, tôi không hy vọng cô xuất hiện lần nữa và phá hủy hôn nhân của nó. Tôi nghĩ nhà họ Lâm cũng là một gia tộc có máu mặt, cũng không muốn cô bôi nhọ nhà họ Lâm, bài học vừa rồi là vì nhà họ Hạ cũng là vì nhà họ Lâm. “
“Haha..” Lê Nhật Linh cười nhạo, hờ hững liếc nhìn mẹ Hạ.
“Cô cười cái gì chứ?”
Mẹ Hạ càng tức giận trước sự thờ ơ hờ hững của Lê Nhật Linh, ngón tay chỉ về phía Lê Nhật Linh có chút run lên.
Chỉ là cho dù Lê Nhật Linh có được nuôi dạy tốt đến đâu, không hiểu ra sao bị người ta tát cho một bạc tai cũng cảm thấy cực kỳ tức giận..
“Tôi cười bác không phải là đã nghĩ quá nhiều hay sao.
Đừng nói tôi và Hạ Huy Thành không có gì với nhau, cho dù có chuyện gì thì cũng là chuyện của nhà họ Lâm không đến lượt một người ngoài như bác phải xen vào”
Ánh mắt Lê Nhật Linh ung dung mà lạnh lẽo, những lời nói sắc bén của cô đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của mẹ Hạ.
“Cô, thật là quá đáng!”
Mẹ Hạ lại giơ tay muốn cho Lê Nhật Linh thêm một cái tát, kết quả là cái tát rơi trên không trung, bị Lê Nhật Linh chặn lại, mạnh mẽ đẩy ra.
Mẹ Hạ lùi lại, được Hạ Lan Châu đỡ lấy, kinh hãi nhìn Lê Nhật Linh.
“Có một số việc, có lần một lần hai nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba” Ánh mắt Lê Nhật Linh nhướng lên từ trên cao nhìn xuống cô ta, nếu mẹ Hạ đã có ấn tượng không tốt với cô như vậy, vậy thì sao cô phải nhẫn nhịn khắp nơi cơ chứ.
“Cô sao lại dám ra tay với người lớn tuổi?” Hạ Lan Châu thấy mẹ Hạ chịu thiệt thòi, muốn đòi lại công bằng.