Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 796

Chương 796

Hà Dĩ Phong bất lực đi theo sau anh, Lâm Quân vừa nãy vẫn còn nóng lòng, đi đến trước phòng bệnh Lê Nhật Linh, đột nhiên chậm rãi dừng lại.

Tay của anh đặt trên cửa phòng bệnh lo lắng nửa giây mới đẩy cửa ra.

Từ xa đã nhìn Lê Nhật Linh đang nắm trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, yên tĩnh ngủ say.

Lâm Quân bước nhanh đến, ngồi xổm bên giường bệnh của Lê Nhật Linh, hai tay nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình, khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô, đột nhiên Lâm Quân lại có cảm giác kích động muốn khóc.

Anh ghé vào trên người Lê Nhật Linh, mặt vùi vào chăn, một người vừa kiên quyết cứng rắn trong mắt Hà Dĩ Phong, một chủ tịch tôn tại như một vị thần, một người đàn ông luôn lạnh lùng không sợ hãi trước bất kỳ vấn đề gì.

Vậy mà bây giờ cơ thể anh lại run rẩy, khóc lóc bên người Lê Nhật Linh như một đứa trẻ.

“Lâm Quân”

Hà Dĩ Phong đừng ở cửa, vốn dĩ muốn nói cái gì đó để an ủi, nhưng không biết nên nói cái gì.

Chỉ đành thở dài, đóng cửa đi ra ngoài Có lẽ báy giờ anh chỉ muốn yên tính ở bên Lê Nhật Linh một chút mà thôi.

Lâm Quân cố gảng lại gần cảm nhận nhịp tim của cô, biết cô chưa rời xa mình, cô vẫn còn sống, trong lòng cuối cùng mới biểu lộ sự kích động Khi ở dưới biến nhìn thấy mặt cô như người chết chìm xuống dưới, nhất thời anh còn cho rằng.

cô thật sự sẽ cứ như thế mà rời khỏi thế giới của mình Loại cảm giác vô lực đó khiến toàn thân anh chìm xuống, cô là cả thế giới của anh, mất đi cô anh hoàn toàn không biết phải sống thế nào cả Khi nghe thấy tiếng khóc, ngón tay Lê Nhật Linh khẽ động.

Cô chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được sức nặng trên người mình, cô nhìn thấy trên người mình có cái đầu đang run rẩy.

Lâm Quân vậy mà lại khóc sao, anh nghĩ rằng mình sẽ chết sao? Trong lòng tràn đầy cảm động, cô chậm rãi giơ ta chạm vào tóc anh.

“Anh sao vậy?”

Giọng nói nhẹ nhàng kéo Lâm Quân trở lại hiện thực, Lâm Quân ngước khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên nhìn Lê Nhật Linh “Sao lại khóc vậy? Xấu quá.”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Lê Nhật Linh nở nụ cười, tay không còn sức lực sờ mặt Lâm Quân.

“Sao bây giờ em mới tỉnh lại?”

Giây tiếp theo Lâm Quân đã ôm cơ thể gầy yếu của Lê Nhật Linh vào lòng, ôm rất chặt như muốn đem cô khảm vào cơ thể mình vậy.

“Xin lỗi”

“Tại sao anh lại xin lỗi?”

Lê Nhật Linh quấn nó quanh eo anh “Là do anh không bảo vệ được em” Lâm Quân có chút tự trách, quả nhiên ở chỗ này vẫn là không thể để cô rời khỏi tầm mắt của anh, dù sao địa hình ở đây cũng không quen thuộc, rất nguy hiểm.

“Không đâu, anh xem không phải là em vẫn tốt đấy thôi. Nhưng thật ra khi đó, anh có biết nó nguy hiểm như thế nào không?

Lê Nhật Linh đẩy Lâm Quân ra rồi nhìn vào mắt anh, mặc dù lúc đó cô đang gặp nguy hiếm nhưng cô vẫn thấy rõ Lâm Quân đang tuyệt vọng bơi về phía mình. Sóng đánh anh mấy lần nhưng anh vẫn không hề lùi bước.

“Vì em, dù có chết, anh cũng không sợ”