Chương 140: Chỉ là muốn ở bên em
Trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy uất ức, còn cái người vô tội nhất kia lại không nói gì.
“Cô ấy biết được sự thật khi nào?”
“Sau khi về nước, cậu đệ đơn ly hôn và muốn rút vốn khỏi nhà họ Lê.”
Khi đó, cô bị Lưu Ly bắt nạt ở nhà họ Lưu, anh lại trách cô có mối quan hệ không rõ ràng với Hạ Huy Thành, dây dưa không dứt, liền lấy việc rút vốn khỏi nhà họ Lê để uy hϊếp cô.
Nhưng cô ấy lại chịu khom lưng khuyu gối để cứu chính mình.
Rõ ràng là đã biết mọi chuyện, trong lòng cảm thấy oan ức hơn ai hết, nhưng cái gì cô ấy cũng không nói, lại cứ tự mình gánh vác mọi chuyện.
Chẳng trách Hà Dĩ Phong nói Lê Nhật Linh cô, ngoại trừ người bạn thân Hạ Lan Châu thì không còn nơi nào để đi cả. Bị chính người bố ruột của mình coi như một quân cờ để lợi dụng, như vậy có giống người một nhà không?
Lâm Quân cười nhạt một tiếng: “Người bố như ông quả thật là làm tròn nghĩa vụ.”
Lê Hải Thiên nghỉ hoặc, anh là vì Lê Nhật Linh mà nói ông sao?
“Sau này không cho phép ông quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.” Vẻ mặt Lâm Quân u ám nhìn người đàn ông trung niên vì lợi ích mà đến cả con gái mình cũng bán đứng ở trước mặt, gẳn giọng nói.
Anh lạnh lùng cảnh báo: “Nếu không muốn công ty của nhà họ Lê phá sản, tốt nhất ông nên yên phận mà làm bố của cô ấy, nếu không làm được thì cũng đừng có can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, càng đừng nên nghĩ đến việc lợi dụng cô ấy để làm bất cứ việc gì. Bằng không, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho ông như ngày hôm nay đâu.”
Lê Hải Thiên sững sờ, anh ta như này là có ý gì?
Bỏ qua cho ông, không rút vốn khỏi công ty của nhà họ Lê nữa hay không muốn ly hôn với Lê Nhật Linh?
Nhà họ Lưu gây ra chuyện náo động như vậy, khiến cho anh ta bị cắm một cái sừng dài như thế, vậy mà anh ta cứ thế mà bỏ qua?
_Lê Hải Thiên đoán không ra, cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy ánh mắt u ám của anh khiến ông ta sợ hãi, không dám trái lời, vội vã rời đi.
Cơ thể của cô đã gần như hồi phục, không cần phải tiếp tục nằm viện nữa, nhưng các Bác Sĩ và Y Tá nhất quyết không để cô đi.
Bọn họ nói rằng phía trên đã hạ lệnh, không được để cô đi, phải tiếp tục nằm viện mới đúng.
Cuộc sống của Lê Nhật Linh mấy ngày nay khá an nhàn, ăn, uống và ngủ nghỉ là những nhiệm vụ ít ỏi của cô. Hơn nữa, ánh mắt xa lạ ban đầu của Y Tá dành cho.
cô cũng dường như đã biến mất, thay vào đó là sự ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Cô không biết thời gian này đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là kể từ lần chia tay không mấy vui vẻ đó, Lâm Quân chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Lê Nhật Linh đang thầm cầu nguyện, mong rằng anh có thể tránh xa cô một chút, tốt nhất đừng bao.
giờ xuất hiện nữa thì anh bỗng xuất hiện trước mắt cô.
Cô mím môi nhìn anh, cố gắng nhìn xem anh định làm gì, nhưng anh lại không làm gì cả mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng, đưa mắt nhìn chằm chằm cô.
_Lê Nhật Linh không thèm để ý đến anh, coi như không nhìn thấy.
Một lúc sau, người Trợ Lý ôm một chồng tài liệu đi tới. Anh coi căn phòng này như phòng làm việc của mình, giống như lần trước khi cô bị gãy xương, anh chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô mà làm việc.
Khi đó là do anh muốn có được lòng tin của cô, khiến trái tim cô rung động.
Còn bây giờ là có ý đồ gì? Giả làm một người đàn ông tốt, một người chồng tốt?
Trái tim Lê Nhật Linh như bị đâm một nhát, cô lật người nằm xuống, lấy chăn bông chùm kín mặt, coi như không nhìn thấy gì.
Ánh mắt Lâm Quân thoáng ảm đạm vài phút, tiếp tục ở đó đến tối mới rời đi.
Cô nghĩ rằng đây đã là kết thúc rồi, nhưng lại không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu.
Suốt mấy ngày sau đó, ngày nào anh cũng đến phòng bệnh từ sáng sớm, ở bên cạnh cô cho đến tối mới rời đì.
Rốt cuộc Lê Nhật Linh cũng không thể chịu đựng được nữa, mở lời trước với anh: “Lâm Quân, anh điên cái gì vậy? Ngồi ở phòng làm việc của anh không thoải mái sao, lại cứ phải chen tới phòng bệnh của tôi làm gì? Lẽ nào anh muốn trông chừng tôi, sợ tôi lại vượt giới hạn sao?
Anh cẩn thận giải thích: “Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ là….”
Cô quắc mắt nhìn anh: “Chỉ là cái gì?”
Anh mở nhẹ môi nói: “Anh chỉ muốn ở bên em.”