Chương 104: Là lỗi của CÔ.
Lê Nhật Linh không suy nghĩ quá lâu xem rốt cuộc anh muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua cô cảm thấy nói như vậy Vượt qua lẽ thường, khiến người ta cảm thầy buồn nôn.
Cô chán ghét nhìn anh: “Lâm Quân, chửi bới người khác như vậy thật sự không có gì hay đâu.
“Lê Nhật Linh, cô tốt thật ấy.”
Anh híp mắt, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng: “Cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, khi đó cô đã đồng ý với tôi chuyện gì, cô quên hết rồi sao?”
Ánh mắt của anh càng ngày càng u ám, động tác trên tay cũng dùng thêm sức muốn lưu lại dấu ấn thuộc về mình trên thân thể người phụ nữ này Không chút tình cảm lại chạm đến Sự tuyệt vọng cực hạn của Lê Nhật Linh: “Không muốn! Tôi không muốn!
Lâm Quân anh đừng chạm vào tôi!”
Thời điểm không hề rung động, làʍ t̠ìиɦ kiểu này, cö chỉ có thể nói với chính mình, đây chỉ là việc trao đổi lợi Nhưng bây giờ, cô đã rung động làʍ t̠ìиɦ mà không có tình cảm chỉ càng khiến cho lòng cô càng lúc càng đau đớn.
Lê Nhật Linh không nhịn được khóc thành tiếng: “Tôi không muốn bàn tay bần thiu đã chạm vào người phụ nữ khác của anh lại chạm vào tôi!”
Cô giấy giụa, rồi khóc, anh hôn lên khuôn mặt đều là những giọt nước mắt mặn chát của cô.
Lâm Quân ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, Giả bộ khinh miệt mà trào phúng nói thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này cho ai nhìn vậy? Lê Nhật Linh, mới vừa rồi, không phải cô còn dính sát tới đòi ôm ấp yêu thương sao?”
“Là tôi không biết tự trọng, là tôi không biết tự tự trọng không được sao?”
Là cô không biết tự trọng, biết rõ là thứ không thuộc về mình, nhưng vận không nhịn được mà rung động với anh Lời cô nói làm cho thân thể anh cứng đờ.
Không biết tự trọng? Hiện tại anh Cũng không rõ, rốt cuộc là cô không biết tự trọng hay anh khống biết tự trọng nữa Lâm Quân mở cửa rời đi, lạnh mặt tiền vào phòng sách ngủ một đêm.
Lê Nhật Linh ôm chặt chính mình co rút vào một góc, thân thể nhỏ bé và yếu ớt lạnh lẽo run lên.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Quân lập tức rời đi.
Bữa sáng bày ở trên bàn, Hoàng Ảnh lầm bẩm: “Hơn nửa đêm mới về, Sáng sớm nay lại rời đi, không chịu ăn cùng mẹ một bữa sáng, mẹ nuôi hai đứa này đều là mấy đứa không không biết ơn, vẫn là vợ của nó tốt, biết ăn sáng với bà già.”
Lê Nhật Linh thất thần bưng lấy bát cháo, uống từng ngụm cháo nhỏ.
Rõ ràng bản thân là người khó chịu nhất, cô vẫn giữ tinh thần an ủi Hoàng Ánh, bởi vì bà ấy đối xử với cỗ quá tốt: “Có lẽ công ty có việc gấp thôi ạ, hơn nữa, mẹ còn trẻ như vậy, không giống bà già một chút nào.”
“Thật sao?”
“Thật mà.”
Hoàng Ánh giống như một đứa trẻ nhiều tuổi, rất dễ dụ, sau đó lại bắt đấu VuÏ Vẻ.
Nói bản thân hiện tại được bảo dưỡng tốt như thế này, tất cả đều nhờ Vào việc đốt tiền cho mấy viện thầm mỹ. Bản thân bà cũng nhận ra con trai Và con dâu xảy ra vấn đề, nghĩ một lúc, quả thật nên lôi kéo cô đi thầm mỹ viện cùng mình đề giải sầu một chút.
Mấy ngày sau Lê Nhật Linh liên tiếp bị Hoàng Ánh lôi kéo đi chỗ ngày đi chỗ kia, sau đó, mới phát hiện ra dây chuyền của mình bị mất Dây chuyền kia là cha cô tặng khí cô trưởng thành. Chỉ là một dây chuyền bạc: đơn giản, bên trên có xuyên một chiếc nhân bạc, nghe nói đó là tín vật định tình năm đó của cha Cô.
Mấy ngày nay trong lòng phiền muộn nên cô cũng không chú ý, chợt nhận ra không thấy dây chuyền, cỗ mới nghĩ đến những nơi những nơi có thể làm rơi.
Tuy dây chuyền kia không đáng giá lắm, nhưng lại vô cùng quan trọng Với cô.
Lê Nhật Linh cầm túi xách của mình lên rồi chạy ra ngoài.