Du Như Băng cùng Hàn Vi được gọi trở lại văn phòng tổng tài, bản thỏa thuận bảo mật do Hàn Vi làm cuối cùng cũng chuyển tới trước mặt đương sự.
Đường Hàn Thu ngồi sau bàn làm việc, nhìn bản thỏa thuận bảo mật trước mặt mình, mặt trên giấy trắng mực đen ghi rõ ràng rành mạch: Thỏa thuận bảo mật sau liên quan đến mối quan hệ tình nhân giữa cô Đường Hàn Thu và cô Du Như Băng.
Đường Hàn Thu cảm thấy trán của mình mới khỏi mấy ngày hôm trước vừa vặn lúc này lại tái phát hơi đau đau.
Cô ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến, trợ lý Hàn anh minh giỏi giang sẽ xuất hiện vấn đề nguy hiểm như vậy!
Cô hơi ngửa đầu, dùng một đôi mắt đẹp liếc nhìn người nghiêm túc nhất trong phòng: "Trợ lý Hàn, phiền cô giải thích một chút chuyện gì đang xảy ra đây."
Vì sao lại xuất hiện vấn đề kinh động trời đất quỷ thần khϊếp sợ như vậy?!
Hàn Vi đáp lại một cách bình tĩnh, không chút hoang mang nói: "Tôi đưa ra kết luận trước chưa qua xác nhận của ngài, là thiếu sót của tôi, mời ngài trách phạt."
Đường Hàn Thu ánh mắt như ngọn đuốc: "Cô nói cho tôi biết kết luận này là từ đâu ra?"
Du Như Băng, người đang ngồi một bên, ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình lên người Hàn Vi.
Cô ấy cũng rất muốn biết, quan hệ mình cùng Đường Hàn Thu như thế nào trong chớp mắt phá vỡ cách mạng tình hữu nghị đến hoàn cảnh ái muội như thế.
Hàn Vi đẩy đẩy gọng kính, nói đúng sự thật: "Trước đó ngài dặn dò không cho mọi người làm phiền ngài và cô Du, lúc sau cô Du quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù chạy ra khỏi văn phòng ngài. Sau cô ấy quay về được một lúc ngài lại lấy tiền túi mua điện thoại và đổi số điện thoại mới cho cô ấy......"
Du Như Băng vừa nghe vừa hoảng hốt trở về những ngày trước ở văn phòng cùng ăn dưa với đồng nghiệp, không thể không phát ra tiếng nói bát quái: "Chậc chậc, đây nếu là tôi nghe thấy tôi cũng cảm thấy có sự tình gì."
Dáng vẻ ung dung, tự nhiên, thành thạo thực sự cực kì giống người ngoài cuộc đi ngang ruộng dư, hoàn toàn không xem mình là đương sự trong đó.
Ánh mắt sắc bén của Đường Hàn Thu đột nhiên quét qua.
Chân chó Du Như Băng ngay lập tức nói: "Đường tổng nói đều đúng."
Đường Hàn Thu cau mày: "Tôi nói cái gì?"
Du Như Băng rất hiểu lý lẽ: "Tiếp theo Đường tổng nói gì cũng đúng."
Đường Hàn Thu: "......"
Quả nhiên là tư duy khiến người ta không thể hiểu nổi.
Hàn Vi nhìn hai người, lúc này lại thấy các cô hết sức bình thường. Cô hỏi: "Vậy có phải là hiểu lầm không?"
"Phải." Hai người trăm miệng một lời, sau đó cả hai cùng sửng sốt, ăn ý nhìn về phía nhau.
Không khí ngay lập tức trở nên kỳ lạ.
Đột nhiên, một tiếng "bốp" giòn giã phá tan bầu không khí kỳ lạ. Du Như Băng chấp tay hành lễ, thành kính hướng về phía Đường Hàn Thu cầu nguyện, miệng lẩm bẩm: "Đường tổng phù hộ, Đường tổng phù hộ......"
"Lần này cùng Đường tổng có chút ăn ý, hy vọng lần sau cũng có tiền như Đường tổng!"
Đường Hàn Thu vô tình phá tan mộng đẹp của cô ấy: "Tôi không cung cấp dịch vụ này, cô tỉnh táo một chút."
Hàn Vi bên cạnh rút dao vô tình: "Cô Du vẫn sớm ngày nhìn nhận đi, cô có khả năng kiếm được nhiều tiền, cũng không nhiều bằng tài sản Đường đổng để lại cho Đường tổng."
Nhà họ Đường gia sản lớn như vậy, doanh nhân thương nghiệp khổng lồ Đường Hạc Thiên lại rất yêu thương con gái, vì vậy tài sản để lại cho cô chắc chắn là nhiều không thể ít được.
Chanh tinh Du Như Băng: "...... Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm."
Đường Hàn Thu chuyển sự chú ý trở lại hợp đồng, nghiêm túc nói: "Cô bây giờ quay về sửa đổi bản thoả thuận một lần nữa một lần nữa, thay bốn chữ ' quan hệ tình nhân ' thành ' nội dung nói chuyện ', khoản bồi thường do vi phạm hợp đồng của hai người chúng tôi là bình đẳng, còn lại nội dung không có vấn đề gì cần phải thay đổi. Hai bản hợp đồng này huỷ bỏ đi."
Một bản hợp đồng để hai người cùng thoải mái thì điều kiện tiên quyết chính là điều khoản vi phạm hợp đồng phải bình đẳng, đôi bên đều có thể chấp nhận, không thể chỉ có lợi cho một bên được.
Hàn Vi đứng dậy: "Vâng." Cầm lấy bản hợp đồng bị huỷ xoay người ra khỏi văn phòng tổng tài.
Hàn Vi vừa đi, Du Như Băng liền rảnh rỗi. Đường Hàn Thu còn có tài liệu mình muốn xem sẽ không nói chuyện cùng cô ấy, vì vậy cô ấy quyết định hưởng ké Wi-Fi văn phòng tổng tài, lấy tai nghe ra, bắt đầu bổ sung lịch sử idol thế giới này.
Cô ấy vừa nhìn được ba phút, Đường Hàn Thu đã vươn tay gõ bàn trước mặt cô ấy, khiến cô ấy phải tháo tai nghe ra, ngước mắt lên: "?"
Đường Hàn Thu nghiêm nghị nói: "Tôi vừa nghĩ ra một vấn đề."
"Nếu Du Như Băng từng là người điều khiển thế giới này, vậy tại sao cô ta không thay đổi xu hướng phát triển của một số việc, chẳng hạn như việc bị Cầu Vân Lập ' bá vương ngạnh thượng cung ' vậy."
Du Như Băng buông tai nghe xuống, vuốt cằm.
Cô ấy đã nghĩ về vấn đề này từ ngày đầu tiên cô ấy đến đây.
Một người có khả năng điều khiển thế giới, tại sao còn đi theo cốt truyện rõ ràng có chút buồn nôn? Cô ta có thể thay đổi cốt truyện, thay đổi trời đất, chẳng lẽ nguyên chủ khống chế thế giới này là giả sao?
Cô ấy cảm thấy không có khả năng.
Cô ấy có quyền hoài nghi nguyên chủ có khuynh hướng thích ngược, không làm ' tiểu bạch liên ' bị ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần thì khắp người khó chịu.
Nếu còn có lý do nào khác, vậy cô ấy cũng không biết, nguyên chủ cùng thứ đứng sau hệ thống đối với cô ấy mà nói là một bí ẩn lớn, không phải nhất thời có thể điều tra rõ ràng.
Dù sao trước mắt cô ấy cũng đã nhận định nguyên chủ đầu óc có vấn đề —— không có vấn đề thì ai lại mê chơi trò ' bá vương ngạnh thượng cung ' này chứ, lại còn tự mình đi đường vòng trong trò chơi nữa!
Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc: "Nghe tôi đi, cô ta có bệnh."
Đường Hàn Thu trầm tư một lát, không tỏ ý kiến, chỉ lãnh đạm nói: "Tiếp tục xem của cô đi."
Nhưng lúc Du Như Băng chưa xem xong tất cả video, tài liệu Đường Hàn Thu cũng chưa nhìn được ba bản, Hàn Vi đã trở lại với bản thỏa thuận mới còn nóng trên tay.
Đường Hàn Thu kiểm tra lại một lần, sau khi không có vấn đề gì, trước tự mình cầm bút ký tên xinh đẹp gọn gàng tự nhiên, sau đó đẩy hai bản thỏa thuận đến trước mặt Du Như Băng.
Đương nhiên Du Như Băng cũng biết lý do cô lập ra thỏa thuận bảo mật là để lại cho hai người một sự yên tâm. Hơn nữa, việc sau khi cô cân nhắc kỹ lưỡng lập ra hai bản thỏa thuận, mỗi người một bản, chuyện này khiến Du Như Băng cảm thấy mình không nhìn nhầm người trước mắt, cô xứng đáng để bản thân đi chống lại hệ thống.
Du Như Băng nhìn qua bản thỏa thuận, cũng không có vấn đề gì, thẳng thắn ký tên của mình xuống, sau đó đẩy lại một bản trong đó cho Đường Hàn Thu, vui vẻ giơ bàn tay ra: "Đường tổng, hợp tác vui vẻ."
Ký tên hoàn tất, hợp đồng ngay lập tức có hiệu lực, hậu quả của việc vi phạm hợp đồng một bên không thể nào gánh được, nhưng chính vì lý do hai người đều không gánh được này mới làm cho hợp đồng có hiệu quả bình đẳng, cũng để đôi bên yên tâm hơn.
Đường Hàn Thu cẩn thận cất bản còn lại vào trong ngăn kéo, sau đó ngước mắt lên nhìn bàn tay đang duỗi ra trong không trung của Du Như Băng, ánh mắt chậm rãi kéo dài dọc theo ống tay áo màu vàng nhạt của cô ấy, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đang tươi cười ấy.
Cô ấy trông rất vui vẻ, hạnh phúc lại xinh đẹp vô cùng, xinh đẹp đến mức làm người ta không nỡ phá hỏng loại tâm tình này.
Lòng bàn tay mát lạnh chạm vào nhau, Đường Hàn Thu nhẹ nhàng bắt lấy tay cô ấy, đáp: "Hợp tác vui vẻ."
Du Như Băng ngẩn ra trong phút chốc, vô thức đứng thẳng lưng, lắc lư bàn tay của Đường Hàn Thu một chút, trịnh trọng nói: "Có chút cảm giác."
Vẻ mặt Đường Hàn Thu không thể nào hiểu được.
Du Như Băng nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy mình vừa ký được một hợp đồng mấy trăm triệu tệ."
Cảm thấy lúc giao dịch cùng người thành công, chính mình cũng trở thành người thành công luôn!
Người thành công Đường Hàn Thu rút tay về trong một giây, đưa cô ấy từ trên đỉnh người thành công đạp xuống.
...
Du Như Băng bị đá từ trên đỉnh người thành công trở về phòng tập, toàn bộ quá trình đều vô cùng bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, để người trong phòng tập không thể mở miệng hỏi ra được.
Người hướng dẫn nhìn cô ấy thêm vài lần, vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Như Băng, cô không sao chứ?"
Du Như Băng cười đáp lại: "Không sao cả."
Cô ấy đã tìm được sự tồn tại của chính mình, ở thế giới cô đơn này còn có thêm một chiến hữu cách mạng, tiểu ngu ngốc khôn ngoan cũng bị cách chức tạm thời một tháng, hàng loạt sự việc xảy ra khiến cô ấy cảm thấy bản thân không thể nào tốt hơn được nữa.
Rõ ràng là gió xuân khắp người!
Bây giờ chỉ cần giúp Đường Hàn Thu đạt tới đỉnh cao cuộc đời, cô ấy sẽ công đức viên mãn.
Người hướng dẫn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy gió xuân của cô ấy, thật tốt, vì vậy cũng không nói gì nữa, tiếp tục giúp các thực tập sinh khác sửa chữa thiếu sót.
Cho dù sếp lớn tại sao thường xuyên gọi cô ấy đi, chỉ cần không đưa hạt giống tốt như cô ấy đá khỏi Hoa Diệu là được rồi.
Du Như Băng bị Đường Hàn Thu gọi đến, trọng trách luyện tập cho Trì Noãn cũng rơi vào người Đàm Tịch. Nhưng bây giờ cô ấy đã bình an vô sự trở lại, luyện tập cho Trì Noãn tự nhiên cũng quay về trên tay cô ấy.
Đàm Tịch giao lại nhiệm vụ xong, trước khi đi còn quan tâm cô ấy vài câu, sau nhiều lần xác nhận không có chuyện gì, mới rời đi. Mặc dù Đàm Tịch rất muốn hỏi cô ấy tại sao đột nhiên đổi điện thoại và số di động mới, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy không phải phạm vi mình nên hỏi, vì vậy cô đè nén lòng mình xuống, không hỏi gì.
Vẻ mặt Trì Noãn đứng bên cạnh rất lo lắng, sợ hãi hỏi: "Nhóm trưởng, chị không sao chứ?"
Du Như Băng đưa tay xoa đầu cô: "Tôi không có việc gì, đừng lo lắng. Em đi tập luyện cho tốt đi, tranh thủ trước khi tuyển chọn idol mở ra có thể đứng trước mặt Đường tổng các cô ấy tự mình giới thiệu sáng tác của em."
Ánh mắt Du Như Băng rất sâu sắc, nụ cười càng thêm ôn hào hơn: "Phải cố lên để cả thế giới thấy được em nha."
Sau đó đem đến cho Hoa Diệu giàu có của chúng ta một số tiền lớn!
Trì Noãn nhìn dáng vẻ yêu thương này của cô ấy, không biết tại sao luôn có loại cảm giác vận mệnh sau gáy mình bị nắm được.
...
Sau khi được Du Như Băng đặc biệt cổ vũ, Trì Noãn mỗi ngày đều tha thiết chờ mong có thể học nói chuyện cùng nhóm trưởng bằng cách tập trung nhảy cho tốt, cần cù, thành thật nhẫn nại chịu khó.
Cuối cùng một tuần trước khi tuyển chọn idol bắt đầu cũng đã cho ra hiệu quả luyện tập tốt. Cô ấy lấy hết can đảm buông thả chính mình, động tác vũ đạo phóng khoáng không ít, quản lý biểu cảm cũng sinh động hơn rất nhiều, ít nhất có tư cách đứng trên sân khấu.
Ngay cả người hướng dẫn cũng khen ngợi nhiều vài câu.
Trì Noãn chỉ cần được khẳng định thì em sẽ sinh ra một chút tin tưởng nho nhỏ, cảm xúc xao động, giữa lúc giờ nghỉ hưng phấn vui vẻ đi tìm Du Như Băng, thỉnh giáo cô ấy dạy cho mình cách nói chuyện.
Đàm Tịch mới vừa đi qua đây đã nghe thấy lời thỉnh cầu kinh thiên động địa, không khỏi dừng chân lại.
Học nói chuyện cùng Du Như Băng?
Đó là học nói chuyện sao?
Đây rõ ràng là học làm 'Giang tinh' hủy trời diệt đất đi!
Đàm Tịch quay đầu nhìn về phía Du Như Băng: "Chị em, Hoa Diệu có một 'Giang tinh' là đủ rồi."
Du Như Băng bình tĩnh nhìn qua cô: "Hửm? Hoa Diệu chúng ta là công ty đứng đắn, nào có 'Giang tinh' gì?"
Đàm Tịch: "......"
Có thể tranh cãi có thể diễn, ngài đúng là nghệ sĩ già tranh cãi diễn xuất đều song toàn.
Nghệ sĩ già 'tranh cãi diễn xuất song toàn' Du Như Băng mặt không đổi sắc tiếp đón Trì Noãn đến bên người mình, thân thiết ôm lấy bả vai cô nói: "Tôi bây giờ sẽ dạy em nói chuyện, có điều chúng ta phải đổi nơi dạy, nơi này không tốt."
Trì Noãn đã nhiều ngày được cô ấy dẫn dắt quan tâm, còn ở nơi cô ấy được khẳng định rất nhiều, trong lòng đối với vị nhóm trưởng này độ thiện cảm và thích chỉ tăng không giảm, cho nên với lời nói của cô ấy, chỉ cần không đυ.ng đến phạm tội trái pháp luật và 'Giang tinh' ngụy biện thì Trì Noãn đều nói được.
Nhưng rất nhanh cô liền không được.
Trì Noãn ngẩn ngơ ngồi trên ghế, người giàu nhất công ty ngồi ở một bên của chiếc bàn làm việc sạch sẽ rộng rãi. Đầu cô cứng ngắc nhìn về phía Du Như Băng bên cạnh, đổi được một nụ cười như gió xuân của đối phương: "Đường tổng bớt chút thời gian bận rộn gặp em, em cũng đừng lãng phí cơ hội."
Du Như Băng cúi người thấp giọng nói bên tai cô: "Tôi muốn dạy em, chính là nói thẳng trước mặt người khác. Nhớ rõ, Đường tổng có thể quyết định tương lai của em. Cố lên, tôi ở bên ngoài chờ em." Sau đó vỗ bả vai em ấy, rời khỏi văn phòng.
Du Như Băng đi thật nhanh, nhanh như một cơn gió, Trì Noãn cũng không bắt được cô ấy, chỉ có thể ngượng ngùng nhìn về phía người đối diện —— lông mày sáng, phong thái sang trọng hoa lệ, cô giơ tay nhấc chân đều là ưu tú ngoài tầm với của chúng sinh.
Đường Hàn Thu nhấp nháy khóe môi, mở miệng trước: "Cô Trì, có việc gì sao?"
Đại não Trì Noãn một giây sụp đổ, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng, chức năng ngôn ngữ toàn bộ hỏng mất. Cô ấy đột nhiên giật mình, buột miệng thốt ra: "Thực xin lỗi! Chúc ngài năm mới vui vẻ!"
Tầm mắt Đường Hàn Thu dừng lại trên người cô ấy, mang theo mấy phần thăm dò.
Trì Noãn sợ hãi không thôi: "Còn, còn có Trung thu vui vẻ!"
Đường Hàn Thu: "......"
Cô không biết mấu chốt vấn đề của Trì Noãn cuối cùng là ở đâu, cũng không biết trong khoảng thời gian này Du Như Băng cuối cùng có dạy cho cô ấy tốt hay không—— ít nhất nhìn trước mắt, vấn đề của Trì Noãn vẫn rất lớn.
Có lẽ cần phải được kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô lật mặt đồng hồ lên với nét mặt lười biếng liếc nhìn thời gian, sau đó đem tầm mắt từ từ quay lại trên người cô ấy, khí thế kiêu ngạo không thể xâm phạm: "Cô Trì, cô cảm thấy tôi tự mình gặp cô, là để nghe những lời này sao?"
Cô nhướng mày, giọng điệu tràn đầy nghi hoặc, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh không gợn sóng: "Thời gian của tôi nào có giá rẻ như vậy?"
"Năm phút đồng hồ, nếu em không thể nói hết chuyện của mình, vậy thì tôi hy vọng có thể thấy em tự mình bước ra khỏi cánh cửa này, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không được đến văn phòng này nữa."
Cô cười nhẹ: "Hiểu chưa, cô Trì?"
Nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy!
Trì Noãn run rẩy, Đường Hàn Thu đối diện dứt khoát bắt đầu tính giờ cho cô ấy.
Thời gian chuyển động vô tình giống như thuốc trợ tim đâm vào tim cô ấy, ngược lại giúp cô ấy có đủ can đảm cuối cùng cũng nói ra điều mình giấu trong lòng: "Tôi muốn mời ngài nghe bài hát của tôi!"
Đường Hàn Thu lười biếng dựa vào đằng sau, tiếp tục tiến hành công kích: "Tại sao tôi phải nghe?? Bài hát của em với bài hát của người khác có chỗ nào không giống nhau sao?"
Hô hấp Trì Noãn cứng lại, đối mặt với ngôn ngữ sắc bén vẫn là có chút yếu ớt.
Đúng lúc này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu của Du Như Băng—— "Em phải tự tin mới có thể lay động người khác, hơn nữa còn phải đánh bại những người đã khinh thường tài năng của em."
Phải tự tin mới có thể lay động người khác.
Cô ấy phải tự tin mới có thể lay động được người trước mặt này —— người chỉ cần lật tay là có thể quyết định tương lai cô ấy.
"Ngài không nghe một chút thì làm sao biết bài hát của tôi với người khác không giống nhau?" Cô ấy lại một lần lấy hết can đảm, "Mua, mua hàng còn phải mua nhiều lần mới biết cái nào mới tốt hơn!"
Đường Hàn Thu nheo mắt lại.
Mùi tranh cãi quen thuộc này...... Cô tin Du Như Băng có dạy cô ấy thật tốt.
Hai tay Trì Noãn đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt thành quyền, dùng hết sức lực toàn thân tranh thủ nói: "Tôi bảo đảm, bài hát của tôi tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng! Tôi chỉ cần ba phút của ngài! Nếu ngài nghe xong cảm thấy không hay, tôi sẽ đi ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không làm phiền ngài thêm một giây!"
Đường Hàn Thu bất động thanh sắc tắt tính giờ, mỉm cười nói: "Rửa tai lắng nghe."
...
Các thư ký tinh anh của phòng thư ký đều vô cùng thân thiện, với lại còn có rất nhiều dưa, Du Như Băng chơi thật sự rất vui vẻ. Hơn nữa dựa vào bản lĩnh tự quen thuộc của bản thân, vinh quang bước lên làm thư ký xã giao.
Ngay lúc Du Như Băng sắp nói chuyện thành người của phòng thư ký, Trì Noãn cuối cùng cũng bước ra.
Ánh mắt Du Như Băng cùng cô ấy trong một khắc này chạm nhau, công tắc cảm xúc của cô ấy dường như bị mở ra, vẻ mặt suy sụp, đột nhiên lao tới nhào vào trong lòng ngực của Du Như Băng 1m7 bắt đầu khóc.
Khóc như một đứa trẻ bị bố mẹ đánh.
Đường Hàn Thu vừa lúc cầm văn kiện đi ra, vừa mở cửa đã thấy một màn này. Toàn bộ ban thư ký đều lặng lẽ mở ra chế độ ăn dưa.
Du Như Băng đối diện với cô, triển khai trách móc tình thương của mẹ: "Đường tổng, đứa trẻ còn nhỏ, làm sao có thể đánh con nít chứ?"
Bí thư đứng trước cửa: Mặc dù vậy nhưng là...... Giọng điệu này tại sao có loại cảm giác vợ chồng già khó hiểu vậy?
Đường Hàn Thu chăm chú nhìn cô ấy, bỗng nhiên nói: "Vậy ý của cô là, cô không còn nhỏ, tôi có thể đánh cô?"
Du Như Băng chấn kinh rồi —— Tiểu Đường làm sao cũng học xem nhẹ trọng điểm, nắm vững tranh cãi vậy?!
Cô ấy một giây liền sửa miệng, nịnh là thượng sách: "Chính là nhân lúc đứa trẻ còn nhỏ đánh nhiều hơn, để chúng nhớ rõ dạy bảo, lớn lên sẽ không tái phạm nữa, hành động này của Đường anh minh, ai nghe xong mà không nói một tiếng tốt đây!"
Đường Hàn Thu: "......"
Trì Noãn: "......"
Nhóm thư ký: "......"
Giỏi cho một 'liếʍ cẩu'* có thể nói lý lẽ còn có thể khuất phục!
*Liếʍ cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.