Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 125: Thái tử - Kiều Kiều (5)

Tác giả: Kiều Lam

Chử Quân Độ không để ý đến lão hoàng đế mà nhìn thoáng qua Nguyễn Kiều trước, phát hiện nàng cũng chỉ đầu bù tóc rối tí thôi.

Chử Quân Độ biết Nguyễn Kiều sẽ không bị bắt nạt, nhưng y tuyệt đối không ngờ nàng lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức có thể lấy một địch mười, xử lý hết đám yêu đạo và thị vệ trong tẩm điện của lão hoàng đế trong một lượt như vậy.

Thấy nàng không bị làm sao, Chử Quân Độ vẫy vẫy tay với nàng, "Lại đây."

Nguyễn Kiều không chút do dự, uỷ khuất chạy qua, trốn sau lưng Chử Quân Độ, nhẹ nhàng túm một góc áo của y, cực kỳ đáng thương, "Điện hạ..."

Lão hoàng đế nhìn người vừa rồi còn tay đấm đám thị vệ chân đá đám yêu đạo giờ lại trốn sau lưng Chử Quân Độ tỏ vẻ đáng thương, có dự cảm chẳng lành.

Lão lên tiếng trước, "Nàng ta thân là cung phi lại không giữ phụ đạo, dâʍ ɭσạи cung đình, bị trẫm bắt lại còn có ý đồ hành thích, Thái tử, ngươi đừng tin lời yêu nữ này, mau dẫn ả đi xử tử đi."

Chử Quân Độ chờ lão hoàng đế nói xong thì cười một tiếng, "Phụ hoàng nói vậy là sai rồi, nàng vốn là nữ nhân tuyển cho nhi thần trong lần tuyển tú này mà? Đâu ra dâʍ ɭσạи cung đình? Còn hành thích? Không phải là đám yêu đạo đại nghịch bất đạo này có ý đồ hành thích lại bị Kiều Kiều vô ý vạch trần sao?"

Lão hoàng đế nghe Chử Quân Độ đổi trắng thay đen thì tức suýt ngất, "Thái tử, ngươi có ý gì? Ngươi muốn làm phản vì một nữ nhân như vậy sao?"

Chử Quân Độ nghe mà mặt không đổi sắc, "Phụ hoàng nói quá lời, sao nhi thần có thể tạo phản được, chẳng qua nàng là người nhi thần muốn bảo vệ, nếu phụ hoàng cảm thấy mình đang bị nhi thần ngỗ nghịch thì có thể phế nhi thần đi lập người khác làm Thái tử."

"Ngươi! Phản rồi, phản rồi!" Lão hoàng đế tức đến bật cười, "Ngươi nghĩ trẫm không dám sao? Ngươi nghĩ vị trí Thái tử chỉ có thể là của ngươi à?!"

"Nhi thần không hề nghĩ vậy." Nụ cười trên môi Chử Quân Độ không hề thay đổi, tựa như đã đoán trước.

Lão hoàng đế vừa bị Nguyễn Kiều chọc tức, giờ lại bị Chử Quân Độ làm tăng xông, thế là lý trí của lão quyết định bỏ nhà đi bụi, "Người đâu, chuẩn bị chỉ! Hôm nay trẫm phải phế hắn!"

Nhưng lão hoàng đế đã dứt lời từ lâu mà không một ai trong tẩm điện dám nhúc nhích.

Lão hoàng đế đợi một lúc lâu, ngạc nhiên nhìn quanh, thấy tất cả mọi người đều đứng im cúi đầu, sắc mặt đại biến, "Các ngươi! Các ngươi muốn tạo phản hết rồi đúng không?! Trẫm còn chưa chết đâu!"

Lão hoàng đế hiển nhiên cũng đã nhận ra, bao nhiêu năm nay lão theo đuổi trường sinh, tu tiên vấn đạo, con lão đã sớm nắm chắc cả Đại Nguyên trong tay.

Tuy lão còn sống, Chử Quân Độ cũng chỉ là một Thái tử, nhưng Thái tử chỉ khác Hoàng đế ở cách xưng hô mà thôi.

Lão hoàng đế ngã sụp xuống giường, đột nhiên nôn ra máu, cơn sốt vốn chưa hết lại bùng lên.

Đầu lão quay mòng mòng như chong chóng, cuối cùng, lão ngất.

Ngự y lập tức tiến lại gần chẩn trị cho lão, lão bị sốt cao, lại bị tức giận quá độ, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Chử Quân Độ không kiên nhẫn nghe báo cáo, vẫy vẫy tay, mắt nhìn về phía đám yêu đạo.

Mấy năm nay, lão hoàng đế làm xằng làm bậy, y chẳng qua chỉ không muốn quản mà thôi, nhưng giờ chúng lại dám động vào người của y, vậy y sẽ không buông tha cho chúng nữa.

Chử Quân Độ dẫn Nguyễn Kiều về Đông Cung, thấy nàng vẫn bình tĩnh thì khá khó chịu, "Ngươi biết võ?"

"Không biết đâu." Nguyễn Kiều giả vờ bất an kéo đai lưng, "Chỉ là sức lực lớn hơn người bình thường thôi."

Với y, nàng chỉ cần nói ở nhà đọc nhiều sách, dù Chử Quân Độ không tin thì nàng vẫn mang danh thiên tài không lệch đi đâu được.

Nhưng võ thì khác, võ là cái không thể học được trong khuê phòng.

Dù là học võ để thân thể khoẻ mạnh hay mấy chiêu tự bảo vệ thì vẫn cần có sư phụ chuyên môn chỉ dạy.

Nguyên chủ chưa từng học võ, chỉ cần điều tra là ra ngay, nếu Chử Quân Độ phái người đi điều tra được nguyên chủ bình thường không rời khỏi khuê phòng, đi được ba bước đã thở dốc thì toi đời nàng luôn.

Nàng chắc chắn sẽ không thừa nhận rồi.

Chử Quân Độ có vẻ chỉ thuận miệng hỏi vậy chứ không có ý định truy cứu gì nhiều nên không hỏi lại chuyện này. Y hứng thú hỏi: "Sức lực của ngươi lớn đến mức nào? Cô thấy ngươi đánh nhiều người trong tẩm điện của phụ hoàng như thế nên chắc không yếu đâu nhỉ. Ngươi thử so chiêu với hắn xem."

Chử Quân Độ chỉ vào một thị vệ đắc lực bên cạnh.

Người nọ cao lớn vạm vỡ, cơ bắp phát triển, hoàn toàn trái ngược với Nguyễn Kiều nhỏ bé như cọng giá bên cạnh.

Thị vệ kia nhìn mà không dám xuống tay.

Cơ mà cái giá hắn phải trả khi xem thường Nguyễn Kiều là vừa đối mặt đã bị nàng ném bay.

Chử Quân Độ đứng bên nhìn mà cười to, vỗ tay khen ngợi, "Tốt! Nếu ngươi đánh thắng tất cả thị vệ ở đây thì cô sẽ thưởng cho ngươi!"

Nguyễn Kiều: "......"

Dáng vẻ hứng thú như đang xem khỉ diễn trò của Chử Quân Độ khiến Nguyễn Kiều ngứa răng.

Nhưng vì thân phận của Chử Quân Độ cao hơn nên nàng chỉ có thể chịu đựng lấy lòng y, dù sao thì nàng vẫn còn muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng lấy lòng không cũng vô dụng, thằng nhãi này làm gì có lòng, có lấy lòng thì cũng chỉ bị y coi như đồ chơi thôi.

Nhiệm vụ nàng muốn hoàn thành là y phải thực sự đặt nàng vào lòng. Phải tìm cơ hội để vị thế của hai người ngang bằng trước.

Nguyễn Kiều nhớ trong tiểu thuyết gốc có đoạn Chử Quân Độ bị ám sát rơi xuống vực, một mình dưỡng thương hồi lâu mới về cung, nàng có thể tranh thủ cơ hội đó kéo gần quan hệ của hai người.

Nguyễn Kiều vừa suy nghĩ miên man vừa thoải mái đánh bại thị vệ đối diện.

Lúc đầu, mấy thị vệ còn không để nàng vào mắt, lúc đối chiến ít nhiều đều thả nàng, nhưng sau khi Nguyễn Kiều đánh bay vài người trong giây lát, các thị vệ cũng trịnh trọng hơn.

Nhưng mà trịnh trọng hơn thì cũng chỉ thua đẹp hơn chút thôi.

Chử Quân Độ càng xem càng hứng thú, cuối cùng còn ngồi hẳn dậy, cả người nghiêng về phía trước.

Thấy một đám thị vệ đều thua trong tay nàng, ánh mắt Chử Quân Độ rõ ràng đã thay đổi. Y vuốt cằm, nhìn nàng bằng ánh mắt suy tư, "Ngươi là ai? Ngươi thật sự là Trần Kiều Kiều?"

Hệ thống lập tức rung chuông cảnh báo, Nguyễn Kiều cũng hơi hoảng, nàng từng dùng dị năng sức mạnh ở các thế giới khác, nhưng không ai phát hiện ra điều bất thường, nàng nghĩ sẽ không có ai cảm thấy nàng không phải nguyên chủ, nên không hề che giấu trước mặt Chử Quân Độ.

Lần này sẽ không bị lật xe đâu nhỉ?

"Ta là Trần Kiều Kiều mà." Nguyễn Kiều nhìn Chử Quân Độ, không hề trốn tránh, "Không thì ta có thể là ai?"

Chử Quân Độ vuốt cằm không nói, cũng không biết y tin hay không.

Nguyễn Kiều không muốn để y hỏi quá nhiều về chuyện này nên nói, "Vừa rồi điện hạ cố ý đúng không? Trước đó ngài bảo nếu ta thắng sẽ có thưởng!"

Nguyễn Kiều vươn tay về phía Chử Quân Độ, lòng bàn tay trắng nõn xoè ra.

Chử Quân Độ liếc nàng một cái, vỗ lòng bàn tay nàng, "Lát ngươi sẽ biết."

Nguyễn Kiều nghi hoặc nhìn y, không đoán được y đang úp úp mở mở điều gì, nhưng nàng cũng tò mò hơn hẳn, cồn cào muốn biết phần thưởng của mình là gì!

Ở thế giới này, địa vị nàng thấp, còn nghèo rớt mồng tơi. Lúc trước nguyên chủ không ngờ mình lại tiến cung nên không chuẩn bị gì, sau khi uống rượu có thuốc mê tự tay chuẩn bị cho nữ chính xong thì xỉu luôn, tỉnh lại đã nằm trên long sàng.

Nguyễn Kiều giờ một nghèo hay trắng.

Nàng vốn tưởng Chử Quân Độ sẽ khen thưởng cái gì tốt, nhưng không ngờ thằng nhãi này lại chó đến thế.

Phần thưởng của nàng là - Ngủ cùng y!!!

Nguyễn Kiều lại nhớ vụ đêm qua bị y đánh thức ba lần, cuối cùng vẫn phải đập y hôn mê thì mình mới được ngủ: "......"

Chử Quân Độ nhìn biểu cảm của Nguyễn Kiều thì nhíu mày, "Ngươi không vui?"

"Vui chứ, ta vui lắm!" Nguyễn Kiều đè nén xúc động muốn đấm y thành đầu heo, gắng gượng nở nụ cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Kiều: :)