Lời nói vừa dứt, Thẩm Vũ Khanh mỉm cười, xoay người đi vào phòng bếp Chân dài di chuyển, Thẩm Mặc Hàn đem Diệp Nhược Sơ đang ôm trong ngực đặt lên ghế sô pha, đôi mắt hơi híp lại, vừa cởϊ áσ khoác vừa đi lên lầu.
Vẻ mặt hai người đều quá bình tĩnh, Thẩm Mặc Thần vẫn luôn nhìn hai người họ cũng không thể đoán ra tâm tư của hai người.
Cậu không thể đoán được cô mình đang nghĩ gì, càng không thể đoán được suy nghĩ của anh trai!
Mãi cho đến khi bóng dáng cao lớn của Thẩm Mặc Hàn biến mất khỏi tầm mắt, Hứa Thiên Ái mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, người đàn ông này quả thực quá mê người!
Chỉ cần nhìn một cái, liền có thể bị hãm sâu vào trong đó, khiến người ta khó lòng kiềm chế, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không toát ra mị lực!
Trong phòng bếp.
Thẩm Vũ Khanh đứng trong góc bếp, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đặt trên ngực, bình ổn lại hô hấp của mình, nhịp tim của cô không kiểm soát được mà đập ngày càng nhanh.
Gặp nhau sau ba năm, cô sao có thể thật sự bình lặng như sóng, trong lòng không có chút trập trùng nào?
"Tại sao cô lại tới đây?" Diệp Nhược Sơ không chút khách khí trừng mắt nhìn Hứa Thiên Ái.
Sau khi trải qua những chuyện trước kia, nàng đối với cô ta đã chán ghét tới cực điểm.
"Tại sao tôi không thể đến đây? Tôi là chị dâu cô, nhưng lại biết chuyện cô kết hôn qua TV, cô rốt cuộc có coi tôi là chị dâu của cô không?"
Khoé mắt nhếch lên, Hứa Thiên Ái không cao hứng hừ lạnh một tiếng, trong lòng tràn đầy không cam lòng
Xú nha đầu Diệp Nhược Sơ này, không biết rốt cuộc gặp được vận khí gì! Vậy mà có thể kết hôn cùng Thẩm Mặc Hàn!
Xét về tướng mạo, Hứa Thiên Ái cô đẹp hơn nàng mấy trăm lần!
Diệp Nhược Sơ trả lời không chút do dự, vô cùng dứt khoát, "Không."
"Cô__" Lửa giận lập tức bốc thẳng lên, nếu không phải nàng còn hữu dụng, cô đã tát nàng hai cái rồi!
"Cô quả nhiên là tham phú phụ bần. Bây giờ đã gả cho người giàu, liền coi thường chúng tôi, phải không?"
Nhìn Hứa Thiên Ái, nàng cười chế giễu, "Tôi chỉ coi thường cô thôi."
Nếu là thường ngày, Hứa Thiên Ái đã sớm bùng phát, nhưng lúc này cô chỉ có thể hít sâu một hơi, nhẫn nhịn!
Đúng lúc này, Thẩm Vũ Khanh đi tới vỗ nhẹ vào vai Thẩm Mặc Thần, nói: "Mặc Thần, lên lầu gọi mọi người xuống ăn cơm."
"Ân." Thẩm Mặc Thần bước đi như bay, mấy bước liền lên lầu.
Ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhược Sơ, thanh âm Thẩm Vũ Khanh vô cùng ôn nhu, "Thân thể lúc này đã khá hơn chút nào chưa?"
Gật đầu, Diệp Nhược Sơ trả lời "Đã tốt hơn nhiều rồi."
Khi hai người đang nói chuyện, mấy người kia đã đi xuống cầu thang, Thẩm Mặc Hàn hình như vừa tắm xong, sợi tóc vẫn còn hơi ướt, mặc một chiếc áo len màu đen cổ V, quần dài màu xám, dáng ve thể lười biếng mà tùy ý.
Đi phía sau hắn là Tô Lam, trang điểm gọn gàng, nhưng sắc mặt lại rất tệ.
Nhìn Hứa Thiên Ái căn bản không có ý định rời đi, Diệp Nhược Sơ nhíu mày, mở miệng nói: "Cô không phải có việc bận sao, mau đi đi "
Nghe vậy, Thẩm Vũ Khanh cười một tiếng, nói khẽ: "Bữa tối đều đã làm xong, dù sao cũng nên ở lại ăn rồi hẵng đi."
"Được." Hứa Thiên Ái âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Nhược Sơ.
Ngồi quanh bàn ăn, ánh mắt Tô Lam vô tình lướt qua Hứa Thiên Ái, lập tức liền không có khẩu vị.
"Mẹ, ông nội đâu?" Thẩm Mặc Thần nhìn quanh bàn ăn.
"Đi gặp bạn cũ." Ánh mắt Tô Lam rơi trên người cậu, lông mày lập tức nhăn lại, "Quần áo trên người con là sao vậy?"