Trần Viện Viện thấy vậy, cười nhạo một tiếng, "Còn dám ăn đậu hũ của lão nương, lão nương liền móc mắt cậu ra!"Đúng lúc này, Thẩm Mặc Hàn bước vào, theo sau hắn là Diệp Nhược Sơ và Trần Tư Vũ.
"Tào Tháo cuối cùng cũng tới, lén lút sau lưng chúng ta làm chuyện mờ ám, có bản lĩnh a, cô giáo Diệp ngoài mặt thanh thuần như tờ giấy trắng, bên trong lại...chậc chậc..." Trần Viện Viện nhìn chằm chằm vào Diệp Nhược Sơ.
Cô không dám đối phó với Thẩm đại thiếu, nhưng với Diệp Nhược Sơ thì có thể.
Nghe xong lời này, Diệp Nhược Sơ cảm thấy da đầu tê dại một hồi, "Trần Viện Viện, cậu tốt nhất nên có chừng mực!"
"Có chừng mực là thế nào? Tớ không hiểu, không được mời đến tiệc cưới, lại không được ăn kẹo mừng, cậu dù sao cũng nên đền bù thứ gì chứ, cô giáo Diệp, phạt cậu hôn Thẩm thiếu gia hai phút đồng hồ, bắt đầu!"
Nàng chỉ cảm thấy đau đầu, "Cậu đừng làm rộn!"
"Đừng làm rộn? Cậu cảm thấy có khả năng sao?" Trần Viện Viện nhướng mày, "Là người bạn thân nhất của cậu, lại là người cuối cùng biết chuyện cậu kết hôn, cậu không cảm thấy quá đáng sao?"
"..." Diệp Nhược Sơ không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng cảm thấy như vậy có chút quá đáng.
Thân Nhã lúc này cũng tỏ thái độ, "Tớ cũng cảm thấy vô cùng quá đáng, cho nên tớ đồng ý trừng phạt."
Dứt lời, cô còn đập nhẹ vào Trần Hạo Vũ đang đứng bên cạnh, cậu ta quả thực là một tên sợ vợ, lập tức gật đầu, "Trừng phạt!"
Quý Thần Dật giơ hai tay, "Đồng ý."
"Tốt lắm, bốn ăn hai, toàn thắng." Trần Viện Viện vỗ tay, nhếch miệng cười nhìn Thẩm Mặc Hàn, "Giám đốc Thẩm, hình phạt này không quá đáng phải không?"
Thẩm Mặc Hàn cười nhạt, nhếch môi mỏng, "Không quá đáng..."
"Quả nhiên là Thẩm đại thiếu, nhưng chỉ hôn lưỡi thôi thì quá đơn điệu, cho nên khi hôn Thẩm đại thiếu đồng thời đút ly rượu vang này cho Nhược Sơ..."
Cô nhàn nhã quơ ly rượu vang trong tay, hẹn giờ trên điện thoại, nhân tiện nói thêm.
"Bắt đầu, chậm trễ bao nhiêu thời gian, thì phải hôn bù bấy nhiêu thời gian!"
Môi mỏng hơi cong lên, Thẩm Mặc Hàn tiếp nhận ly rượu vang, đứng trước mặt Diệp Nhược Sơ, cúi người.
Mắt thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn cúi xuống, trái tim Diệp Nhược Sơ không khỏi cuồng loạn, vội vàng vươn tay che đôi môi mỏng của hắn, không cho hắn tiếp tục tới gần, thấp giọng kêu, "Thẩm Mặc Hàn!"
Thế là, hắn cúi đầu tiến tới, ngậm lấy rượu vang, từ từ hướng tới bờ môi của nàng.
Bạn bè xung quanh đều nhìn chằm chằm, Trần Viện Viện huýt sáo, Quý Thần Dật nhướng lông mày, Thân Nhã cùng Trần Hạo Vũ thì đang thảo luận rằng cách hôn này có tốt không.
Chỉ có Trần Tư Vũ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp Nhược Sơ.
Ầm một tiếng, toàn bộ máu trên người đều dồn lêи đỉиɦ đầu, Diệp Nhược Sơ quay đầu, cố gắng tránh né.
Nhưng bàn tay hắn đã mạnh mẽ mà nhu hoà giữ chặt sau gáy nàng, nhìn nàng thật sâu, hơi thở nóng như lửa phả vào đôi môi đang tê dại của nàng, "Nhắm mắt lại..."
Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, nghe thấy thanh âm trầm thấp bên tai, Diệp Nhược Sơ như bị mê hoặc.
Chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim nhanh chóng đập mạnh.
Lúc này, thứ duy nhất nàng có thể cảm nhận được là hơi thở nam tính của hắn, toàn bộ hơi thở trong miệng đều thuộc về hắn, hơn nữa còn có hương vị êm dịu của rượu vang đỏ.
Cuối cùng, hắn cũng buông nàng ra, môi mỏng phun ra một chữ, "Tốt."
Trần Viện Viện vẫn không chịu bỏ qua cho hai người, "Mới được một phút ba mươi giây, còn có ba mươi giây, tiếp tục!"
Thẩm Mặc Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc, giọng nói trầm thấp nhu hoà, "Cô ấy da mặt mỏng, khuôn mặt đã đỏ bừng rồi..."
Nghe vậy, Diệp Nhược Sơ cúi đầu, hơi giật mình, trong lòng lại nổi lên gợn sóng.