[ Hôn lễ hoàn tất], một chương hết sức bình thường.
------------------------
Cả thành phố đều đang ngước mắt lên màn hình to ở quảng trường lớn trung tâm thành phố. Trên màn hình đang trực tiếp lễ cưới của tổng tài công ty game lớn, cùng với nữ streamer nổi tiếng. Nguyên Linh lộng lẫy trong bộ váy cưới, trông cô kiêu sa, quý phái, khuôn mặt được chỉnh trang hết sức tỉ mỉ, đúng chuẩn một cô tiểu thư được nâng niu mà lớn lên. Sân vườn rộng trước căn biệt thự lớn được trang trí thành lễ đường, xung quanh nhiều nhà báo, còn có rất nhiều các gia tộc lớn đến tham dự.
Cố Mặc đứng cạnh người chủ trì hôn lễ nhìn về phía xa, nơi xa kia là Nguyên Linh với bộ váy cưới trắng, được cắt may từ lụa, bên trên ôm sát cơ thể để lộ đường cong hoàn mỹ, phía dưới phồng ra như chiếc đuôi cá, tóc được búi trên đầu tô điểm thêm là chiếc nơ xinh xắn.
Ba Nguyên nắm tay cô con gái nhỏ của mình bước trên con đường đầy hoa hồng, phía trước là hai hàng cô, cậu nhỏ đang rải hoa. Ba Nguyên trao con gái cho người đàn ông vest đen trước mặt, dặn dò vài câu với con rể rồi trở về cạnh mẹ Nguyên. Nguyên Ân ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang để trên tay Cố Mặc.
Nguyên Ân đang rơi vào suy nghĩ của riêng mình, cậu đang tính xem làm thế nào để đẩy nhanh tiến độ dụ dỗ nam chính. Kế hoạch trả thù Nguyên Linh cùng gia đình họ Nguyên của cậu đã hoàn thành được phân nửa rồi, chỉ chờ cơ hội để ra tay mà thôi. Nhưng nhìn cảnh Cố Mặc nắm tay Nguyên Linh đi lại trước người chủ trì khiến cậu nhói lên, khó chịu trong lòng.
Nghi lễ được bắt đầu, người chủ trì bước vào vị trí của mình.
" Hẹn ước ngày hôm nay, là lời thề sẽ đi theo các con suốt cuộc đời. Hạnh phúc sẽ đến với cả hai con" Người chủ trì cất giọng ôn tồn.
" Cô Nguyên Linh có đồng ý lấy anh Cố Mặc đứng trước mặt này làm chồng mình, cho dù hạnh phúc hay khổ đau, giàu có hay khổ cực, khỏe mạnh hay ôm đau vẫn nguyện bên anh ấy, nguyện yêu thương chăm sóc cho đến khi răng long đầu bạc. Cô có đồng ý không?"
Nguyên Linh nhìn người đàn ông đẹp trai, lịch lãm trước mặt lập tức "đồng ý"
" Anh Cố Mặc có đồng ý lấy Cô Nguyên Linh làm vợ mình, cho dù hạnh phúc hay khổ đau, giàu có hay khổ cực, khỏe mạnh hay ôm đau vẫn nguyện bên cạnh cô ấy, nguyện yêu thương chăm sóc cho đến khi răng long đầu bạc. Anh có đồng ý không?"
" Tôi đồng ý" Anh nhìn quay cô cười.
Cả lễ đường ồ lên, tiếng vỗ tay không dứt vang lên chức mừng.
" Giờ các con có thể trao nhẫn hứa hẹn"
Một bé trai cầm hộp nhẫn sáng bóng chạy lên, đứng bên cạnh anh. Cố Mặc rút chiếc nhẫn ra nhìn cô.
" Anh hứa sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu em cười, anh sẽ cười cùng em; nếu em khóc, anh sẽ là bờ vai vững chắc để em nương tựa vào. Và cho dù cuộc sống sau này có khó khăn như thế nào thì anh vẫn luôn yêu thương và chở che cho em" Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay áp út.
Phóng viên, nhà báo không ngừng bấm máy, bắt trọn khoảnh khắc lãng mạn này, các cô gái tại quảng trường không ngừng ganh tị với cô dâu. Nhưng đâu ai để ý, mắt Cố Mặc không đặt trên người cô dâu trước mặt. Anh đang liếc nhìn người con trai ngồi dưới kia cười.
Nguyên Ân luôn nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh. Cậu mỉm cười nhìn lại anh. Tâm trạng khó chịu nảy giờ đã biến mất, lấy lại tinh thần.
Nhận lấy chiếc nhẫn từ tay bé gái, Nguyên Linh đeo vào ngón tay anh.
" Em hứa sẽ luôn lắng nghe, chia sẻ với anh mọi điều trong cuộc sống vợ chồng của mình sau này. Anh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn, buồn bã vì bên anh luôn có em".
" Với tư cách là người chứng giám cho hạnh phúc của hai con, ta xin tuyên bố từ giây phút này, anh Cố Mặc và cô Nguyên Linh chính thức trở thành vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu rồi"
Cố Mặc chần chừ một hồi, trừ Nguyên Ân ra thì anh chưa bao giờ hôn ai, kể cả lúc quen Nguyên Linh, rồi cũng cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nó chỉ là một khoảnh khắc lướt qua.
Buổi lễ kết thúc, nhường chỗ cho buổi tiệc sang trong, ánh đèn cùng với âm thanh tạo bầu không khí vui vẻ, rộn ràng. Những món ăn phong phú, cao sang hiện lên trước mắt mọi người đứng trước màn hình lớn. Thì ra người giàu có ăn như vậy sao, nơi bàn lớn kia gần trăm món, đều được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng. Những người trong buổi lễ cầm những ly rượu mắc tiền đi qua đi lại, họ không để ý đến những món ngon trên bàn, họ cứ tập trung nói chuyện với nhau, có thể một câu nói của họ sẽ là một cái hợp đồng trăm tỷ không chừng.
Cố Mặc đứng tiếp khách. Nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh tìm bóng dáng người nào đó. Không khó bắt gặp cậu trai nhỏ lạc lõng giữa đám người chỉ lo nói chuyện kia. Nguyên Ân cầm cái đĩa lớn, tay không ngừng gắp thức ăn phong phú trên bàn lớn.
Cậu hạnh phúc nhìn những món ngon trước mặt " Ngon quá đi, lâu rồi không được ăn buffet" dù cậu cũng là một đầu bếp nhưng suốt ngày chỉ biết làm việc, đâu có thời gian để đi ăn, với dù có thời gian cậu cũng không đủ tiền ăn những món mắc như thế này đâu. Nên phải tranh thủ. Nguyên Ân chỉ lo ăn, không để ý một người bước lại gần cậu. Giật lấy cái đĩa trên tay cậu, kéo cậu rời đi.
"Anh à" Nhận ra người kéo cậu là Cố Mặc, cậu vươn tay ôm lấy anh.
Trong nhà vệ sinh rộng, không có người, cậu ôm lấy anh. Ngước mắt nhìn lên gương mặt đẹp trai ấy.
" Anh rể à, người ta ghen lắm đó nha. Nhất là lúc hôn hôn ấy. Em cũng muốn hôn hôn" Nguyên Ân làm nũng dựa vào lòng người đàn ông trước mặt này.
" Em vợ à, có vẻ em đã quen với hình phạt rồi nhỉ" Anh lấy tay bóp mạnh vào mông cậu
" A...a... tha em đi, vẫn rất trướng" Nào ai biết được cậu đã phải chịu đựng như thế nào. Cảm giác trướng ở huyệt, lúc ngồi ghế vách thịt bị ma sát, tí nữa là cậu hét lên rồi, dươиɠ ѵậŧ nhỏ dựng đứng lên dưới lớp quần, không được quần lọt bao lấy, nó cứ ngóc đầu muốn chào mọi người. Cậu đã ép nó xuống, không để mọi người phát hiện đủng quân cậu nhô ra. Khó lắm mới hạ xuống thế mà giờ Cố Mặc lại làm nó ngóc lên nữa rồi.
Cậu hôn lên môi anh, lưỡi liếʍ bờ môi ấy, như đang diệt vi khuẩn dính trên đó.
" Không cho anh hôn hôn người khác"
" Được thôi, nếu tối nay em ngoan ngoãn cho anh uống rượu nho."
Cố Mặc vẫn không quen rượu nho nhất phẩm của anh đâu.
Bên ngoài có tiếng người đi tới, hai người nhìn nhau rồi Nguyên Ân kéo anh vào phòng vệ sinh, đóng chặt cửa. Cậu đẩy anh ngồi trên bồn cầu, còn mình thì ngồi lên đùi anh, mặt hướng ra cửa. Cố Mặc nhìn cái gáy trắng của người con trai trước mặt, hôn nhẹ lên. Lên dưới đùi anh bị ướt một mảng lớn, nước da^ʍ từ lỗ huyệt chảy ra không ngừng. Lúc đứng không thấy, nhưng khi ngồi thì lại nhận ra quần cậu đã ướt từ lúc nào.
Cố Mặc đưa tay ra trước kéo khóa quần cậu, lôi dươиɠ ѵậŧ nhỏ ra, một tay nắm trên, tay kia nắm dưới, xoa xoa hai bé trứng dễ thương. Cảm giác sung sướиɠ chợt tới, làm cậu không lường trước được, ưỡn ngực ra trước, phóng dòng tinh lên cánh cửa.
" Ra nhanh vậy sao, chắc em chịu khổ lâu rồi nhỉ. Tối nay anh bù cho nha, giờ ra thôi không sẽ bị phát hiện" Anh chỉnh lại quần áo cho cậu, liếʍ nước miếng tiết ra trên miệng cậu. Hôn lên đôi môi đỏ. Lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên cửa trên nắm tay cậu ra ngoài.
Cố Mặc ra khỏi nhà vệ sinh trước, đi lại đứng kế bên Nguyên Linh, coi như không có chuyện gì, còn đưa cho Nguyên Linh ly rượu vang cùng vài ba miếng trái cây.
Nguyên Ân lại tiếp tục hành trình ăn sập đám cưới của mình. Cậu nhìn qua hai nhân vật chính rồi cười. Cậu với anh đã hẹn nhau trong phòng tân hôn rồi, chỉ đợi thêm chút nữa thôi.
Hệ thống V [ Người chơi Nguyên Ân còn 1 ngày để hoàn thành kịch bản này, nhưng đây là kịch bản đầu tiên nên cậu được một ưu đãi. Cậu có thể vào phần nhiệm vụ phụ, thực hiện nhiệm vụ màu đỏ. Nếu hoàn thành sẽ được thêm 3 tháng thời gian. Mong người chơi suy nghĩ kỹ, vì ưu đãi chỉ có hạn trong kịch bản đầu tiên. HẾT]
[ Hôn lễ hoàn tất], một chương hết sức bình thường.
------------------------
Cả thành phố đều đang ngước mắt lên màn hình to ở quảng trường lớn trung tâm thành phố. Trên màn hình đang trực tiếp lễ cưới của tổng tài công ty game lớn, cùng với nữ streamer nổi tiếng. Nguyên Linh lộng lẫy trong bộ váy cưới, trông cô kiêu sa, quý phái, khuôn mặt được chỉnh trang hết sức tỉ mỉ, đúng chuẩn một cô tiểu thư được nâng niu mà lớn lên. Sân vườn rộng trước căn biệt thự lớn được trang trí thành lễ đường, xung quanh nhiều nhà báo, còn có rất nhiều các gia tộc lớn đến tham dự.
Cố Mặc đứng cạnh người chủ trì hôn lễ nhìn về phía xa, nơi xa kia là Nguyên Linh với bộ váy cưới trắng, được cắt may từ lụa, bên trên ôm sát cơ thể để lộ đường cong hoàn mỹ, phía dưới phồng ra như chiếc đuôi cá, tóc được búi trên đầu tô điểm thêm là chiếc nơ xinh xắn.
Ba Nguyên nắm tay cô con gái nhỏ của mình bước trên con đường đầy hoa hồng, phía trước là hai hàng cô, cậu nhỏ đang rải hoa. Ba Nguyên trao con gái cho người đàn ông vest đen trước mặt, dặn dò vài câu với con rể rồi trở về cạnh mẹ Nguyên. Nguyên Ân ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang để trên tay Cố Mặc.
Nguyên Ân đang rơi vào suy nghĩ của riêng mình, cậu đang tính xem làm thế nào để đẩy nhanh tiến độ dụ dỗ nam chính. Kế hoạch trả thù Nguyên Linh cùng gia đình họ Nguyên của cậu đã hoàn thành được phân nửa rồi, chỉ chờ cơ hội để ra tay mà thôi. Nhưng nhìn cảnh Cố Mặc nắm tay Nguyên Linh đi lại trước người chủ trì khiến cậu nhói lên, khó chịu trong lòng.
Nghi lễ được bắt đầu, người chủ trì bước vào vị trí của mình.
" Hẹn ước ngày hôm nay, là lời thề sẽ đi theo các con suốt cuộc đời. Hạnh phúc sẽ đến với cả hai con" Người chủ trì cất giọng ôn tồn.
" Cô Nguyên Linh có đồng ý lấy anh Cố Mặc đứng trước mặt này làm chồng mình, cho dù hạnh phúc hay khổ đau, giàu có hay khổ cực, khỏe mạnh hay ôm đau vẫn nguyện bên anh ấy, nguyện yêu thương chăm sóc cho đến khi răng long đầu bạc. Cô có đồng ý không?"
Nguyên Linh nhìn người đàn ông đẹp trai, lịch lãm trước mặt lập tức "đồng ý"
" Anh Cố Mặc có đồng ý lấy Cô Nguyên Linh làm vợ mình, cho dù hạnh phúc hay khổ đau, giàu có hay khổ cực, khỏe mạnh hay ôm đau vẫn nguyện bên cạnh cô ấy, nguyện yêu thương chăm sóc cho đến khi răng long đầu bạc. Anh có đồng ý không?"
" Tôi đồng ý" Anh nhìn quay cô cười.
Cả lễ đường ồ lên, tiếng vỗ tay không dứt vang lên chức mừng.
" Giờ các con có thể trao nhẫn hứa hẹn"
Một bé trai cầm hộp nhẫn sáng bóng chạy lên, đứng bên cạnh anh. Cố Mặc rút chiếc nhẫn ra nhìn cô.
" Anh hứa sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu em cười, anh sẽ cười cùng em; nếu em khóc, anh sẽ là bờ vai vững chắc để em nương tựa vào. Và cho dù cuộc sống sau này có khó khăn như thế nào thì anh vẫn luôn yêu thương và chở che cho em" Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay áp út.
Phóng viên, nhà báo không ngừng bấm máy, bắt trọn khoảnh khắc lãng mạn này, các cô gái tại quảng trường không ngừng ganh tị với cô dâu. Nhưng đâu ai để ý, mắt Cố Mặc không đặt trên người cô dâu trước mặt. Anh đang liếc nhìn người con trai ngồi dưới kia cười.
Nguyên Ân luôn nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh. Cậu mỉm cười nhìn lại anh. Tâm trạng khó chịu nảy giờ đã biến mất, lấy lại tinh thần.
Nhận lấy chiếc nhẫn từ tay bé gái, Nguyên Linh đeo vào ngón tay anh.
" Em hứa sẽ luôn lắng nghe, chia sẻ với anh mọi điều trong cuộc sống vợ chồng của mình sau này. Anh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn, buồn bã vì bên anh luôn có em".
" Với tư cách là người chứng giám cho hạnh phúc của hai con, ta xin tuyên bố từ giây phút này, anh Cố Mặc và cô Nguyên Linh chính thức trở thành vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu rồi"
Cố Mặc chần chừ một hồi, trừ Nguyên Ân ra thì anh chưa bao giờ hôn ai, kể cả lúc quen Nguyên Linh, rồi cũng cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nó chỉ là một khoảnh khắc lướt qua.
Buổi lễ kết thúc, nhường chỗ cho buổi tiệc sang trong, ánh đèn cùng với âm thanh tạo bầu không khí vui vẻ, rộn ràng. Những món ăn phong phú, cao sang hiện lên trước mắt mọi người đứng trước màn hình lớn. Thì ra người giàu có ăn như vậy sao, nơi bàn lớn kia gần trăm món, đều được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng. Những người trong buổi lễ cầm những ly rượu mắc tiền đi qua đi lại, họ không để ý đến những món ngon trên bàn, họ cứ tập trung nói chuyện với nhau, có thể một câu nói của họ sẽ là một cái hợp đồng trăm tỷ không chừng.
Cố Mặc đứng tiếp khách. Nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh tìm bóng dáng người nào đó. Không khó bắt gặp cậu trai nhỏ lạc lõng giữa đám người chỉ lo nói chuyện kia. Nguyên Ân cầm cái đĩa lớn, tay không ngừng gắp thức ăn phong phú trên bàn lớn.
Cậu hạnh phúc nhìn những món ngon trước mặt " Ngon quá đi, lâu rồi không được ăn buffet" dù cậu cũng là một đầu bếp nhưng suốt ngày chỉ biết làm việc, đâu có thời gian để đi ăn, với dù có thời gian cậu cũng không đủ tiền ăn những món mắc như thế này đâu. Nên phải tranh thủ. Nguyên Ân chỉ lo ăn, không để ý một người bước lại gần cậu. Giật lấy cái đĩa trên tay cậu, kéo cậu rời đi.
"Anh à" Nhận ra người kéo cậu là Cố Mặc, cậu vươn tay ôm lấy anh.
Trong nhà vệ sinh rộng, không có người, cậu ôm lấy anh. Ngước mắt nhìn lên gương mặt đẹp trai ấy.
" Anh rể à, người ta ghen lắm đó nha. Nhất là lúc hôn hôn ấy. Em cũng muốn hôn hôn" Nguyên Ân làm nũng dựa vào lòng người đàn ông trước mặt này.
" Em vợ à, có vẻ em đã quen với hình phạt rồi nhỉ" Anh lấy tay bóp mạnh vào mông cậu
" A...a... tha em đi, vẫn rất trướng" Nào ai biết được cậu đã phải chịu đựng như thế nào. Cảm giác trướng ở huyệt, lúc ngồi ghế vách thịt bị ma sát, tí nữa là cậu hét lên rồi, dươиɠ ѵậŧ nhỏ dựng đứng lên dưới lớp quần, không được quần lọt bao lấy, nó cứ ngóc đầu muốn chào mọi người. Cậu đã ép nó xuống, không để mọi người phát hiện đủng quân cậu nhô ra. Khó lắm mới hạ xuống thế mà giờ Cố Mặc lại làm nó ngóc lên nữa rồi.
Cậu hôn lên môi anh, lưỡi liếʍ bờ môi ấy, như đang diệt vi khuẩn dính trên đó.
" Không cho anh hôn hôn người khác"
" Được thôi, nếu tối nay em ngoan ngoãn cho anh uống rượu nho."
Cố Mặc vẫn không quen rượu nho nhất phẩm của anh đâu.
Bên ngoài có tiếng người đi tới, hai người nhìn nhau rồi Nguyên Ân kéo anh vào phòng vệ sinh, đóng chặt cửa. Cậu đẩy anh ngồi trên bồn cầu, còn mình thì ngồi lên đùi anh, mặt hướng ra cửa. Cố Mặc nhìn cái gáy trắng của người con trai trước mặt, hôn nhẹ lên. Lên dưới đùi anh bị ướt một mảng lớn, nước da^ʍ từ lỗ huyệt chảy ra không ngừng. Lúc đứng không thấy, nhưng khi ngồi thì lại nhận ra quần cậu đã ướt từ lúc nào.
Cố Mặc đưa tay ra trước kéo khóa quần cậu, lôi dươиɠ ѵậŧ nhỏ ra, một tay nắm trên, tay kia nắm dưới, xoa xoa hai bé trứng dễ thương. Cảm giác sung sướиɠ chợt tới, làm cậu không lường trước được, ưỡn ngực ra trước, phóng dòng tinh lên cánh cửa.
" Ra nhanh vậy sao, chắc em chịu khổ lâu rồi nhỉ. Tối nay anh bù cho nha, giờ ra thôi không sẽ bị phát hiện" Anh chỉnh lại quần áo cho cậu, liếʍ nước miếng tiết ra trên miệng cậu. Hôn lên đôi môi đỏ. Lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên cửa trên nắm tay cậu ra ngoài.
Cố Mặc ra khỏi nhà vệ sinh trước, đi lại đứng kế bên Nguyên Linh, coi như không có chuyện gì, còn đưa cho Nguyên Linh ly rượu vang cùng vài ba miếng trái cây.
Nguyên Ân lại tiếp tục hành trình ăn sập đám cưới của mình. Cậu nhìn qua hai nhân vật chính rồi cười. Cậu với anh đã hẹn nhau trong phòng tân hôn rồi, chỉ đợi thêm chút nữa thôi.
Hệ thống V [ Người chơi Nguyên Ân còn 1 ngày để hoàn thành kịch bản này, nhưng đây là kịch bản đầu tiên nên cậu được một ưu đãi. Cậu có thể vào phần nhiệm vụ phụ, thực hiện nhiệm vụ màu đỏ. Nếu hoàn thành sẽ được thêm 3 tháng thời gian. Mong người chơi suy nghĩ kỹ, vì ưu đãi chỉ có hạn trong kịch bản đầu tiên. HẾT]
-----------------------------------------
-----------------------------------------