Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 164: - Đời sống âm nhạc (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Min

Bởi vì Cảnh Dương đã quay xong cảnh chơi trống Jazz, chẳng những có rất nhiều cảnh chung khung hình với Cố Mang, lúc sau còn bổ sung rất nhiều cảnh quay riêng. Cho nên mấy cảnh quay sau hắn không cần phải quay nữa.

Cảnh Dương ở trong lều chờ buổi quay kết thúc, bởi vì quá lạnh mà đôi tay của hắn lạnh băng, còn thường xuyên phát run, bệnh cảm càng ngày càng rõ ràng. Hắn muốn uống chút nước nóng để làm ấm cơ thể, nhưng mà hiện trường lại chỉ trang bị bình nước khoáng, uống vào sẽ lạnh hơn thôi, nên hắn chỉ đành chịu đựng.

Cuối cùng cũng chờ được buổi quay kết thúc, tất cả nhân viên đều đang nhanh chóng thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Cảnh Dương ôm cánh tay cùng những diễn viên quần chúng khác đợi xe đưa bọn họ về, sau đó phó đạo diễn đột nhiên đi tới kêu Cảnh Dương đi với hắn, Cảnh Dương không rõ nguyên do, nhưng vẫn theo sau hắn đi đến trước một nhà xe di động màu đen*.

(Nhà xe di động đây, bên trong được trang bị tiện nghi y như một căn nhà vậy á :v)

Phó đạo diễn gõ cửa xe, cửa xe được mở ra từ bên trong, phó đạo diễn nói với Cảnh Dương “Lên đi.”

Cảnh Dương vừa nhìn thấy xe là biết ngay có chuyện gì, lên xe thì quả nhiên thấy Cố Mang đang ngồi trên sô pha bên trong.

Sau khi Cảnh Dương lên xe, trợ lý của Cố Mang liền xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, hơn nữa xe cũng đã khởi động bắt đầu chạy.

Vốn dĩ Cố Mang vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, cảm giác được Cảnh Dương vẫn luôn đứng thì ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương nói “Ngồi đi.”

“Tìm tôi có chuyện gì không?” Cảnh Dương ngồi xuống ghế sô pha bằng da bên cạnh.

“Không có gì, chỉ là tiện đường đưa cậu về thôi.” Cố Mang thấy đôi môi của Cảnh Dương có hơi tím tái, sắc mặt cũng không tốt lắm, liền hỏi “Cậu bị bệnh?”

“Hình như là bị cảm.” Cảnh Dương vừa nói xong liền nhảy mũi “Hắc xì!”

Cảnh Dương đã không còn sức để  khinh thường cái lý do của Cố Mang rồi, y biết mình ở đâu sao? Còn tiện đường đưa mình về. Nếu không phải biết y chính là người yêu của mình ở đời này, thì Cảnh Dương sẽ không lên xe đâu, nhưng nếu như đã biết rồi, đương nhiên là hắn sẽ không cự tuyệt được ở nơi thoải mái hơn.

Cố Mang mở cái hộp bên cạnh tay vịn, lấy ra một cái bình giữ ấm màu đen bạc đưa tới trước mặt Cảnh Dương “Uống đi.”

Cảnh Dương nhìn cái bình giữ ấm kia, lại nhìn Cố Mang, không nhúc nhích.

“Cái này tôi chưa có uống.” Cố Mang nhìn hắn nói.

Cũng không phải Cảnh Dương ghét bỏ y, chỉ là cảm thấy đời này hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu mà thôi, hình như y quan tâm mình hơi quá rồi. Thế nhưng  bây giờ cảm giác không thoải mái càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không có tâm trạng từ chối, cầm lấy bình giữ ấm mở nắp ra uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Nước trà trong bình giữ ấm có hơi đắng, còn có chút vị thuốc Đông y, bởi vì vị cũng không nồng lắm, cho nên cũng sẽ không làm người khác có cảm giác uống không trôi. Mặc dù không biết Cố Mang dùng cái gì pha trà, nhưng nước trà ấm áp chảy vào dạ dày, làm cơ thể của hắn không còn lạnh nữa.

Cố Mang vẫn luôn cầm điện thoại, hình như là đang xem thứ gì đó rất thú vị, dáng vẻ còn rất chuyên chú. Đột nhiên điện thoại của y phát ra tiếng nhạc, Cảnh Dương chỉ cảm thấy có chút quen tai, cũng không quá để ý, chuyên tâm cầm bình giữ ấm uống trà.

Đột nhiên Cố Mang giơ màn hình điện thoại cho Cảnh Dương xem, hỏi “Lời của bài hát này là cậu viết sao?”

Cảnh Dương nhất thời không có phản ứng, hắn nhìn màn hình điện thoại ngây người.

Cố Mang nhìn bộ dáng ngây người của hắn, trong lòng cảm thấy rất đáng yêu, cặp mắt kia phá lệ lóe sáng, bên trong dường như có một mảnh sao trời, khiến y có cảm giác như sắp bị hút vào.

Cảnh Dương sửng sốt một lúc mới nghiêm túc nhìn nội dung trên màn hình, người đang hát trên màn hình là nguyên chủ, về phần lời của bài hát này có phải là nguyên chủ tự viết hay không, Cảnh Dương phải tìm hiểu thì mới biết được.

“Là cậu tự viết sao?” Cố Mang quơ quơ điện thoại, hỏi lại một lần.

“Chắc là vậy…….” Cảnh Dương không biết có phải bởi vì bị cảm, nên đầu óc của hắn có chú trì độn, hệ thống mở ra cũng hơi chậm hay không.

“Chắc là?” Cố Mang rất khó hiểu với câu trả lời của hắn.

“Là tôi tự mình viết lời.” Tìm tòi xong thì Cảnh Dương nói, lời của bài hát này là nguyên chủ viết, nhưng nhạc thì không phải, nguyên nhân là bài hát do cậu tự viết bị người khác sử dụng.

“Lời rất hay, nhưng nhạc lại rất khó nghe, chất giọng cũng rất bình thường.” Cố Mang nói rất thẳng đánh giá của bản thân.

Cảnh Dương chỉ có thể im lặng mà chống đỡ, hắn còn chưa hiểu hết toàn bộ quá trình, cũng không biết có nên phản bác lại Cố Mang hay không. Cố Mang là ông hoàng âm nhạc đã thống trị giới âm nhạc nhiều năm, đánh giá của y, tất nhiên cũng thể hiện yêu cầu của y đối với âm nhạc cao hơn người bình thường. Cho nên chất giọng của nguyên chủ đến tột cùng là có được hay không, thì Cảnh Dương phải đợi tìm hiểu thật kỹ càng tỉ mỉ mới biết được.

Xe đang chạy đột nhiên ngừng lại, Cảnh Dương còn tưởng rằng nhanh như vậy đã đến rồi, nhưng mà Cố Mang vẫn ngồi không nhúc nhích, không hề có ý định muốn xuống xe, cũng không để Cảnh Dương xuống xe.

“Tới rồi sao?” Cảnh Dương hỏi.

“Vẫn chưa.” Cố Mang nói.

“Anh biết nhà của tôi ở đâu sao?” lúc này Cảnh Dương mới nhớ là mình vẫn chưa nói với y chỗ ở của mình.

“Biết.” Cố Mang ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương một cái.

Cảnh Dương không biết y làm sao mà biết được, nhưng lúc này hắn không thể nói chuyện, nếu không thì nội dung nói ra rất có thể sẽ bại lộ hắn không phải là nguyên chủ thật sự. Không thể phản bác lại không thể nói chuyện, khiến trong lòng Cảnh Dương có chút buồn bực.

Xe ngừng được một lúc, cửa xe được mở ra, trợ lý của Cố Mang cầm một cái túi màu trắng tiến vào, sau khi đặt cái túi lên bàn thì lại đi xuống, xe bắt đầu tiếp tục chạy.

“Thuốc trị cảm, uống đi.” Cố Mang nhìn cái túi trên bàn rồi nói với Cảnh Dương.

“Ờ.” Cảnh Dương đã không còn bất kỳ cái gì kinh ngạc và phản ứng đặc biệt nào, kêu hắn uống thuốc thì hắn uống thuốc.

“Nếu như ngày mai vẫn không khá hơn, nhớ phải đến bệnh viện khám đó.” Cố Mang nói.

“Ừm.” Cảnh Dương uống một hớp nước để nuốt thuốc xuống.

Trong vòng mười phút sau khi uống thuốc xong, đầu của Cảnh Dương đã hơi choáng váng, có cảm giác mơ màng sắp ngủ. Ban đầu hắn chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, ai ngờ bất tri bất giác liền ngủ mất.

Cố Mang nhìn cơ thể của Cảnh Dương chậm rãi dựa vào sô pha, thế là lấy ra một cái thảm lông đắp lên người hắn. Vốn dĩ định giúp Cảnh Dương đắp thảm xong thì sẽ về chỗ ngồi của mình, nhưng khi nhìn gương khi ngủ của Cảnh Dương, đột nhiên không nhúc nhích được mà từ từ ngồi xổm xuống.

Cố Mang dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt trắng nõn mềm mại của Cảnh Dương, trong lòng nghĩ rằng tại sao làn da của hắn lại tốt đến mức này, khoảng cách gần như vậy mà ngay cả một lỗ chân lông cũng không thấy. Ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ mà hiếm được không giống khí chất ẻo lả của những thanh niên hiện nay.

Cố Mang cảm thấy mặc dù ngũ quan của người này rất đẹp, nhưng y thích nhất vẫn là cặp mắt như chứa sao trời kia. Thậm chí có thể nói là cặp mắt kia khiến y vô cùng mê muội, y sống nhiều năm như vậy cũng chưa sinh ra thiện cảm với bất kỳ ai, đến bản thân y cũng cho rằng cả đời này mình sẽ không động lòng. Ai mà ngờ là y lại nhất kiến chung tình với một người, hơn nữa đối phương vẫn là một thiếu niên chứ.

Cố Mang vẫn luôn nhìn gương mặt của Cảnh Dương, còn quên mất thời gian, bất tri bất giác thì xe đã dừng lại bên ngoài tiểu khu nơi ở của Sở Dương rồi. Trợ lý của y nhắn tin nói là đã tới rồi, nhưng mà y lại do dự không muốn đánh thức Cảnh Dương.

Cảnh Dương không thân thuộc với ai, hắn cảm giác được xe đã dừng lại, cố gắng mở mí mắt giống như bị dính keo của mình. Đôi mắt của hắn vẫn rất mơ hồ hơn nữa còn bóng chồng lên nhau, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra người bên cạnh là Cố Mang, đôi tay chống lên sô pha ngồi dậy, hỏi “Tới rồi sao?”

“Tới rồi,” Cố Mang nói “Để tôi đưa cậu lên.”

“Ừm.” Cảnh Dương không từ chối, hắn cảm thấy nếu như Cố Mang không tiễn hắn, thì có khả năng hắn sẽ ngã giữa đường.

Cảnh Dương đứng lên, dùng sức hít hít cái mũi hơi nghẹt, mạnh mẽ vực dậy tinh thần chuẩn bị xuống xe.

Cố Mang khoác thảm lông lên người hắn, miễn cho hắn xuống xe bị gió thổi lạnh, bệnh cảm sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Đột nhiên trước mắt của Cảnh Dương tối sầm, hai chân mềm nhũn nghiêng về một bên, Cố Mang nhanh chân ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lên mặt của hắn hỏi “Này, cậu không sao chứ?”

Cả người Cảnh Dương đều không còn sức, đến đôi mắt cũng chỉ có thể hé ra một cái khe, dùng giọng rất yếu ớt nói “Không sao…….”

Cố Mang thấy hắn không có ngất xỉu, trông giống như là bởi vì thuốc phát huy hiệu lực quá mệt mỏi nên mới như vậy, thì hơi yên tâm một chút. Nhưng bộ dạng này của Cảnh Dương, cho dù y có đưa hắn về, thì y cũng không yên tâm để hắn ở nhà một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?

Cố Mang nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không đưa hắn về, kêu tài xế lái xe về chỗ ở của y.

Vốn dĩ Cảnh Dương đã sắp lâm vào hôn mê rồi, chỉ là vẫn luôn chống đỡ không cho mình ngủ, hiện tại được Cố Mang ôm vào trong lòng, cảm thụ loại cảm giác làm hắn yên tâm quen thuộc này, hắn gần như là lập tức hôn mê.

Cố Mang bế Cảnh Dương vào phòng của mình, giúp hắn cởϊ qυầи áo thay đồ ngủ, để hắn có thể ngủ thoải mái hơn. Nhìn gương mặt của Cảnh Dương, Cố Mang giống như là hạ quyết tâm rất lớn, mới đứng dậy rời khỏi phòng của mình, đi ngủ ở phòng dành cho khách.

Hiện tại đã là rạng sáng, lúc bình thường sẽ không có công việc, thời gian sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Cố Mang vẫn luôn rất bình thường, y cho rằng bản thân sẽ ngủ rất nhanh, nhưng bây giờ chỉ cần nhớ đến người đang ngủ trên giường của mình, thì y cứ lăn qua lộn lại làm sao cũng không ngủ được.

Cố Mang trợn tròn mắt giãy giụa trong đầu, cuối cùng vẫn không chống cự được suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, nhanh chóng xuống giường đi ra khỏi phòng.

Cố Mang trở lại phòng ngủ của mình, nhìn Cảnh Dương đang ngủ trên giường, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, giống như Cảnh Dương không phải chiếm lĩnh giường của y, mà là tâm của y vậy.

Cố Mang nhìn đôi môi trở nên hồng hào của Cảnh Dương, chậm rãi cúi người xuống, y muốn cảm thụ xem nếu như ngậm đôi môi này ở trong miệng sẽ là mùi vị gì.   Suy nghĩ này vừa được nảy ra, thì Cố Mang không một chút do dự dùng miệng của mình đè lên môi Cảnh Dương.

Cảnh Dương vẫn còn mê man ở trong giấc mơ, hơn nữa nội dung của giấc mơ còn rất hỗn loạn, làm hắn không phân biệt không được đến tột cùng là cảnh trong mơ hay là ký ức trong hiện thực, nếu như là ký ức vậy tại sao lại là ký ức của thế giới kia? Giống như là xen lẫn vào nhau vậy.

Cảnh Dương cảm thấy giống như có người đang hôn môi hắn, hơn nữa còn kéo đầu lưỡi của hắn dây dưa, là động tác và cảm giác vô cùng quen thuộc. Cơ thể đột nhiên muốn động đậy, cho hắn biết là người yêu đang hôn môi hắn, nhưng đến tột cùng là hiện thực hay là cảnh trong mơ, hắn lại có chút không phân rõ lắm, dù sao cứ tuân theo bản năng của cơ thể là được rồi.

Cảnh Dương đột nhiên đáp lại, làm Cố Mang giống như được ủng hộ, chẳng những càng hôn càng sâu, tay cũng luồn vào áo ngủ của Cảnh Dương sờ soạn. Ban đầu y chỉ nghĩ hôn một chút là đủ rồi, hôn một chút là y sẽ cảm thấy mỹ mãn trở về ngủ, nhưng ham muốn lại đột nhiên ập đến dường như ngay lập tức tiến vào cơ thể của y, từ cơ thể đến đại não đều bị đánh sâu vào, hơn nữa cũng không chịu sự khống chế của y.

Min: hôm nay là ngày lễ, nên tui chúc những ai có nửa kia của mình thì Valentine vui vẻ ♥️. Ai không có bồ thì đọc truyện ăn cơm chó với tui 🤣💪....

P/s: còn một chương nữa, hãy tin tui, hôm nay tui quất 3 chương luôn 😤😤😤