Các khách mời nhanh chóng bị thu hút, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía cô…
Ngón tay Phong Thiên Tuyết lướt trên phím đàn giống như có hồn, như thể cô đang giao phó linh hồn và sinh mệnh cho khúc nhạc.
Khách mời dưới sân khấu đều là những nhân vật lớn không giàu cũng sang, họ đã nghe nhiều concert do các nghệ sĩ đẳng cấp thế giới trình diễn nên dĩ nhiên phân biệt được hay hay dở.
Vốn chỉ mời sinh viên của học viện Âm nhạc đến trình diễn làm nền mà thôi, nhưng bỗng dưng lại được nghe bản nhạc ở trình độ nghệ sĩ đẳng cấp thế giới, điều này khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
“Cô mời nghệ sĩ dương cầm đó ở đầu về vậy? Trình độ cao quá” Có khách mời hỏi sếp Phương.
“À…” Sếp Phương sững sờ giây lát rồi lập tức cười nói, “Tôi, tôi mời từ học viện Âm nhạc về, anh thấy thế nào?”
“Giỏi lắm. Vị khách mời đó khen ngợi thật lòng, “Trình độ này có thể sánh ngang với nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới!”
“Hả? Giỏi vậy sao?”
Sếp Phương không am hiểu, nghe thấy anh ta khen ngợi như vậy thì hết sức kinh ngạc, cô ta lại nhìn các khách mời khác, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, xoay người thưởng thức màn trình diễn đàn dương cầm trên sân khấu.
Cô ta không khỏi thở phào một hơi, lập tức tươi cười ra mặt.
Xem ra là trong họa có phúc!
Quan tâm cô ta là ai làm gì, có thể biểu diễn suôn sẻ là được rồi.
Ở hậu trường, Cao Đình nghe thấy tiếng nhạc thì cặp mày đang nhíu lại mới giãn ra, cuối cùng cũng có thể yên tâm bôi thuốc băng bó vết thương.
Ở giữa sảnh tiệc, Dạ Chẩn Đình đang bị mọi người vây quanh ngoảnh đầu nhìn về phía sân khấu…
Tài đánh đàn tinh thông, đôi mắt trong veo linh động sao mà quen thuộc đến thế!
Anh nhớ tới dạo trước Phong Thiên Tuyết đeo mặt nạ biểu diễn ở quán bar DTT.
Khi đó anh không nhận ra, nhưng bây giờ cô không thể qua nổi ánh mắt anh được nữa…