“Cô trang điểm trước đi, tôi tìm sếp Huy có chút chuyện” Văn Ly nói xong vội vàng rời đi.
Phong Thiên Tuyết ngồi trước bàn trang điểm và để mặc cho mấy nhà tạo mẫu trang điểm làm tóc cho cô.
Tóc vừa gội xong, giờ chỉ cần sấy lọn đơn giản và trang điểm nhẹ nhàng là được, vì da cô rất đẹp nên rất dễ trang điểm, rất nhanh đã làm xong.
Hai nhà tạo mẫu bắt đầu giúp Phong Thiên Tuyết thay quần áo.
Sau khi mặc vào, Phong Thiên Tuyết sửng sốt: “Bộ, bộ váy này có hở hang quá rồi không?”
Phía trước và phía sau là cổ chữ V, phía trước xẻ sâu lộ ngực, phía sau thì gần như hở hết phần lưng.
Phía dưới rất dài nhưng chân phải xẻ cao, không chú ý một chút là lộ qυầи ɭóŧ bên trong ngay…
Màu sắc rất đẹp, màu trắng ngọc trai khí phái, chất liệu mềm mịn như gấm, một sợi tóc rơi lên cũng sẽ trực tiếp rơi thẳng xuống…
Chiếc váy như vậy người bình thường không thể mặc được, bắt buộc phải có phần ngực to và mông cong, còn có vòng eo con kiến và làn da không tỳ vết nữa.
Mà Phong Thiên Tuyết có tất cả những điều này!
“Trời ơi, dáng người của cô Phong thật là hoàn hảo, trên thế giới cũng không có mấy người có thể mặc được bộ váy này đâu, nhưng mặc lên người cô Phong đúng là như chuyên may cho cô vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, đẹp quá…”
“Lúc trước cô Phong mặc đồng phục văn phòng thật là lãng phí thân hình
quá đi, trang điểm như vậy thật khiến người ta không thể rời mắt được.”
Nhà tạo mẫu kích động cảm thán.
“Bộ váy mà cả thế giới cũng không có mấy người có thể mặc được lại mang đến cho tôi mặc, sếp Lăng thật đúng là coi trọng tôi quá!”
Phong Thiên Tuyết nhìn mình trong gương, cho dù mái tóc dài như rong biển che bớt đi chút ánh xuân nhưng cô vẫn hở trước hở sau, ánh xuân lộ ra ngoài.
Trước đây cô ăn mặc giản dị và có phần bảo thủ, lúc này, cô giống như một cô gái gợi cảm khiến người khác liếc nhìn một cái liền nhiệt huyết sôi trào, không thể khống chế được…