“Không muốn, cháu chỉ muốn chơi với Phong Thiên Nguyệt”
Tư Mộ Phong hất tay Trịnh Ngọc Lâm ra rồi ngồi xuống đất không chịu đi.
“Thằng bé này, sao cháu lại không nghe lời thế hả?” Trịnh Ngọc Lâm nóng nảy: “Trên đời này có nhiều bạn nhỏ như thế sao lại phải chơi với con bé này?”
“Cháu cứ muốn chơi với Phong Thiên Nguyệt cơ, cháu muốn chơi” Tư Mộ Phong khăng khăng không chịu đi.
Trịnh Ngọc Lâm nháy mắt ra hiệu, một vệ sĩ lập tức tiến lên ôm Tư Mộ Phong nhanh chóng rời đi.
“Buông tôi ra, buông tôi ra.”
Tư Mộ Phong gào thét, giãy giụa không ngừng, hấp dẫn sự chú ý của người đi đường.
Nguyệt Nguyệt sợ hãi, bé núp sau lưng Phong Thiên Tuyết, nói với giọng khϊếp đảm: “Tư Mộ Phong thật là đáng thương.”
Phong Thiên Tuyết thấy thế thì cũng xót nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể dẫn Nguyệt Nguyệt đi.
“Đứng lại!” Trịnh Ngọc Lâm quát lên với giọng điệu lạnh lùng.
Phong Thiên Tuyết nhíu mày, cô nháy mắt với thím Chu.
Thím Chu tiến lên dắt Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt ngoan, bà dẫn cháu đi tìm các anh nhé”
“Dạ” Nguyệt Nguyệt nhìn Phong Thiên Tuyết, sau đó theo thím Chu rời đi một cách miễn cưỡng.
Trịnh Ngọc Lâm lại gần, lạnh lùng chất vấn: “Nghe nói bây giờ cô đi theo Dạ Chấn Đình?”
“Cô Trịnh, hình như việc này không liên quan đến cô thì phải?”
Sau bao nhiêu năm Phong Thiên Tuyết mới gặp lại Trịnh Ngọc Lâm, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.
Trước kia khi nhà họ Phong hãy còn giàu sang, Trịnh Ngọc Lâm tỏ ra ân cần với hai bà con cô hết mực, ra sức làm mới cho cuộc hôn nhân của cô với Tư Hạo Hiên.
Cô cũng từng kính trọng người mẹ này, cũng từng thân thiết với bà ta.
Thế nhưng đến khi việc kinh doanh của nhà họ Phong xảy ra vấn đề, Trịnh Ngọc Lâm lập tức làm chủ hủy bỏ hôn ước.
Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, diễn xuất có thể sánh với Ảnh hậu!
“Lợi hại quá nhỉ.” Trịnh Ngọc Lâm cười khẩy, trào phúng cô: “Tôi coi thường có quá rồi!”
Phong Thiên Tuyết không muốn nhiều lời với bà ta, cô xoay người định rời đi.