“Tiểu Tứ Bảo?”
Phong Thiên Tuyết ngẩn người: “Sao con lại ở đây?”
Rõ ràng nó đang ở nhà mới của cô mà…
“Tôi lo Tiểu Tứ Bảo sẽ chết đói ở nhà nên đã tự ý quyết định đưa nó tới đây.” Sau khi giải thích xong, Lôi Vũ khom lưng cúi đầu xin lỗi: “Chưa có sự cho phép của cô, tôi xin lỗi!”
“Không không không, không cần xin lỗi đâu, cảm ơn cô…”
Phong Thiên Tuyết vẫn chưa về nhà kể từ khi cô ra ngoài vào sáng hôm qua, Tiểu Tứ Bảo bị nhốt trong l*иg, nếu thật vậy thì nó sẽ xảy ra chuyện.
Do đó cô rất biết ơn Lôi Vũ.
Nhưng cô cũng rất lo lắng, không biết Lôi Vũ có thấy thứ gì trong nhà cô không?
Mặc dù sau khi chuyển nhà cô không có thời gian dọn dẹp, đồ đạc của bọn trẻ đều để trong phòng không lấy ra, nhưng nếu cố tình tìm thì vẫn có thể tìm được…
“Cô yên tâm, tôi chỉ đón Tiểu Tứ Bảo sang đây thôi. Tôi sẽ không can thiệp vào đời tư của cô, cũng sẽ không sời mó lung tung đồ của cô”
Lôi Vũ dường như biết suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết.
“Ồ, hề hề, vậy thì tốt rồi.” Phong Thiên Tuyết cười ngượng nghịu.
“Mẹ ơi, mẹ ơi..”
Mới nãy Tiểu Tứ Bảo còn đang ủ rũ, lúc này nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, nó lập tức hào hứng vỗ đôi cánh bị thường gọi Phong Thiên Tuyết.
“Tiểu Tứ Bảo!” Phong Thiên Tuyết thả Tiểu Tứ Bảo ra khỏi l*иg, để nó đứng trên lòng bàn tay mình rồi hôn đầu nhỏ xanh biếc của nó.
“Mẹ ơi, nhớ mẹ, nhớ mẹ”
Tiểu Tứ Bảo cọ đầu nhỏ đầy lông của mình vào mặt Phong Thiên Tuyết.
Nhiều năm qua Phong Thiên Tuyết chưa bao giờ bỏ nó
nhà một mình, hôm qua cô ra ngoài từ sáng đến tối vẫn chưa về.
Tiểu Tử Bảo bị nhốt trong l*иg, nó đã ăn hết thức ăn và nước uống từ lâu nên bây giờ đói tới mức kêu qua quạ.
May mà Lôi Vũ đi đón nó qua đây.
“Mẹ xin lỗi, Tiểu Tứ Bảo, hôm qua mẹ có việc đột xuất nên không thể chú ý đến con, sau này mẹ sẽ không bỏ con một mình nữa”
Phong Thiên Tuyết xin lỗi Tiểu Tứ Bảo.
“Hu hu…”
Tiểu Tứ Bảo học Nguyệt Nguyệt giả khóc, nó còn dùng cánh che mắt, trông rất tủi thân.