Phiêu Tuyết hướng Đông Phương Tuấn Lạc hành lễ, “Hoàng Thượng, thần thϊếp thân thể không khoẻ, xuống nghỉ ngơi trước”
Đông Phương Tuấn Lạc nhìn thoáng qua nàng, trong lúc bất động thanh sắc, thần sắc như thường gật đầu: “n, ái phi phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không trẫm sẽ lo lắng ”
Ngữ khí của hắn vô cùng thân thiết, Mặc Duy Thận thân thể chốc lát cứng ngắc, nụ cười cũng không tự nhiên như trước.
Hắn lâu như vậy không gặp nàng, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, nàng đã muốn đi. Khi Phiêu Tuyết lui ra, đi ngang qua Duy Thận, chỉ thấy bên hông hắn còn treo ngọc bích Phỉ Thúy đại biểu con cháu Mặc gia, nổi bật lên một thân huyền hắc càng thêm yên lặng. Khi Phiêu Tuyết đi đến đại sảnh, lại quay đầu: “Duy Thận ca ca, đã lâu không gặp”
Mặc Duy Thận thân mình chấn động, cũng chống lại tầm mắt của nàng, trước mặt mọi người hắn trả lời gần như để ý: “n, đã lâu không gặp”
Đôi đồng tử của Phiêu Tuyết co rút lại, rốt cục sắc mặt như màu đất. Phiêu Tuyết cả người trong nháy mắt choáng váng, lung la lung lay thiếu chút nữa ngã xuống, Thủy Bích nhanh mắt vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, ta đỡ ngươi đi xuống”
Phiêu Tuyết tiều tụy gật đầu: “Cha, các ngươi chậm dùng”
~oOo~ Trong Lê Mộng viên. Một chút bóng dáng màu sắc, vô số lá lê rụng đầy mặt đất bị nghiền thành bụi bay lên, bóng đêm mông lung, Phiêu Tuyết khom người, cả thân mình đều ẩn dưới bóng cây lê cổ thụ, điên cuồng đảo qua những phiến hoa khô đã biến thành đen nhánh, giống như đã biến thành một con rối duy mĩ, miệng không ngừng thì thầm sẽ không, sẽ không. Thủy Bích nhìn bộ dạng điên cuồng của tiểu thư nhà mình, gấp đến độ khóc ra: “Tiểu thư, tiểu thư! Đừng tìm nữa, chúng ta trở về đi”
“Không, ta không về, hắn là Duy Trúc! Hắn chính là Duy Trúc ca ca!”
Trong bóng cây lê cổ thụ kia nữ tử xinh đẹp thậm chí cả đầu cũng không quay lại. “Tiểu thư, ngươi tỉnh lại đi! Mặc nhị công tử đã sớm chết rồi! Hắn đã chết ba năm ! Vì sao ngươi luôn không quên được”
Thủy Bích kích động xông lên phía trước kéo lấy nàng, cố gắng lắc lắc nàng, giống như muốn mắng cho nàng tỉnh. “Các ngươi gạt ta, Duy Trúc ca ca không chết!”
Phiêu Tuyết thay đổi vị trí, tiếp tục tìm kiếm món trang sức ngọc bội Phỉ Thúy kia. Nàng không tin, nàng sẽ không buông tha cho bất kỳ cơ hội tìm kiếm chân tướng nào.
Kia không phải Duy Thận, đó là Duy Trúc! Vừa rồi là Duy Trúc chân chính! Ba năm, giấu diếm ba năm…… Cho dù là quỷ hồn gì, nàng cũng phải tìm ra! Thủy Bích khóc lên gắt gao nắm chặt Phiêu Tuyết đang phát cuồng: “Tiểu thư, ngươi điên rồi, chúng ta mau trở về đi thôi, bằng không Hoàng Thượng dùng yến trở về không thấy ngươi sẽ xảy ra chuyện”
Phiêu Tuyết dùng sức đẩy ra tay nàng, khom người lại tiếp tục tìm Ngọc bích Phỉ Thúy kia, nàng rõ ràng nhớ khi hắn đi không có nhặt lên, vì sao, tìm mãi không thấy! Phiêu Tuyết không nói được một lời, dại ra xuất thần nhìn một mảnh dấu chân. Một lần lại một lần xuất thần. Hai tay dính bùn đất dơ bẩn, cả người chật vật không chịu nổi.
Bỗng nhiên như nhớ lại cái gì, hướng bên ngoài Lê Mộng viên phóng đi. Thủy Bích lại kích động vội vàng đuổi theo. Mới chạy ra khỏi Lê Mộng viên liền thấy Đông Phương Tuấn Lạc gương mặt không chút thay đổi: “Đừng tìm, trẫm ngay tại đây”
Phiêu Tuyết vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, cũng không quản lễ phép trực tiếp bắt được tay hắn, trong hai mắt khẩn cấp như hài đồng không thấy được vật trân quý nhất: “Hoàng Thượng, ngươi có nhặt được một khối ngọc bội hay không??”