Lũng Thái Hậu bước vào Lan Tịch cung nhìn thấy trước mắt một mảnh huyết sắc như vậy, nàng không chế trụ được nỗi kinh sợ nói: “Tịch Ngọc! Ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Nàng tức giận đến phát run, cả thân thể đều khẽ rung động. Lũng Tịch Ngọc thấy được Lũng Thái Hậu, còn tưởng rằng nơi này cũng như nhà mình, hưng phấn chạy tới: “Cô cô, ngươi xem, như vậy sẽ không có người đem chuyện sáng hôm nay nói ra, người chết sẽ không nói chuyện được.”
Lũng Thái Hậu chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh thiên hôn địa ám, chẳng lẽ là mệnh, chẳng lẽ thật sự là mệnh…… Nàng rốt cục vô lực phản kháng, ba lời tiên đoán, đều là thực.
Cuối cùng cái này, Tịch Ngọc tuyệt đối không thể nào là bị khống chế, thì ra hết thảy thật đều là thiên ý… Tận mắt nhìn thấy, trong hai canh giờ, quả thực có huyết quang tai ương, Lũng Thái Hậu rốt cục vô lực ngập ngừng nói: “Bãi giá Lạc Tuyết cung”
Trong Lạc Tuyết cung, Trí Năng cao tăng đã tới trước, một thân áo cà sa dưới ánh mặt trời ánh lên sắc vàng, vẻ mặt ánh lên nét thông tuệ, phía sau hắn còn một tiểu đạo sĩ đi theo, không giống với áo cà sa màu vàng của Trí Năng cao tăng, tiểu đạo sĩ kia mặc một màu đen, thân hình thoạt nhìn có chút suy nhược. Đông Phương Tuấn Lạc bởi vì không tiện, vẻn vẹn hướng Trí Năng cao tăng khẽ gật đầu, đối với tiểu đạo sĩ không để ý đến, sau đó lại tiếp tục hướng Phiêu Tuyết đùa giỡn. Động tác lúc trước của Đông Phương Tuấn Lạc bị Phiêu Tuyết nhìn ra, nàng dường như bắt được nhược điểm cười gian: “Hoàng Thượng……”
Đông Phương Tuấn Lạc ôm chầm nàng, hướng cánh tay nàng bấm: “Ái phi, những thứ thịt nướng này nên thu xuống đi…”
Phiêu Tuyết cố ý làm bộ như nghe không hiểu: “Sao vậy? Hoàng Thượng không phải rất thích ăn sao?”
Nam Cung Diên Dật một bên rất hứng thú nhìn Phiêu Tuyết, môi khẽ mở lộ ra một nụ cười đẹp mắt. Cuối cùng…..Tất cả đều thu đi xuống, để cho người-ngoài-ý-muốn của Phiêu Tuyết cũng tới.
Phiêu Tuyết nhìn Lũng Thái Hậu xuất hiện trước mắt, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, ánh mắt hướng hai nam nhân phía sau nhếch lên, nhìn thấy Đông Phương Tuấn Lạc cùng Nam Cung Hiên Dật trên mặt bình thản. Hai người như đã sớm tính toán tốt sự tình.
Phiêu tuyết chính là không nghĩ tới Lũng Thái Hậu cư nhiên lại bởi vì mấy con chim mà bãi giá Lạc Tuyết cung. Hôm nay là làm sao vậy? Hoàng Thượng, Vương gia, cao tăng, cuối cùng còn người khó chơi nhất toàn bộ Đông Li cung – Thái Hậu, cái miếu nho nhỏ tự nhiên thoáng cái xuất hiện nhiều đại phật giả dạng như vậy. Phiêu tuyết không khỏi đổ mồ hôi lạnh, Thủy Bích cũng lặng lẽ lẻn đến phía sau Phiêu Tuyết, một bộ thần sắc đề phòng. Đông Phương Tuấn Lạc đã vọt đi lên: “Mẫu hậu —”
Phiêu Tuyết cùng Nam Cung Hiên Dật cũng khấu đầu: “Thần, bái kiến Thái Hậu”
“Nô tì khấu kiến Thái Hậu nương nương……”
Trí Năng cao tăng bởi vì thân phận đặc biệt không cần quỳ, khóe mắt Phiêu Tuyết lặng lẽ hướng Trí Năng cao tăng đảo qua, chỉ thấy tiểu đạo sĩ phía sau hắn úc này đang ngó chừng Phiêu Tuyết, hoảng hốt một thoáng, chậm rãi quỳ xuống. Lạc Tuyết cung lớn như thế trừ Đông Phương Tuấn Lạc cùng Trí Năng cao tăng đều cúi người hành lễ, một cỗ uy nghiêm thiên tử tràn ngập quanh chỗ Lũng Thái Hậu xuất hiện, vốn hình thành một loại áp lực đè nén, Đông Phương Tuấn Lạc cũng đã thành thói quen, đã sớm luyện thành thép, đáng tiếc trái tim nhỏ của Phiêu Tuyết còn chưa có luyện thành hình dạng gì… vẫn có chút chút không quen. “Tất cả bình thân……”
Lũng Thái hậu một thân phượng bào thêu tơ vàng, tinh quang trong mắt quét qua, trên dưới đánh giá người ở chỗ này. Đông Phương Tuấn Lạc liền tiến đến: “Mẫu hậu, ngươi nên vì trẫm đòi công đạo! Hôm qua đi Lan Tịch cung qua đêm, Lũng quý phi thế nhưng lại nuôi rắn độc muốn mưu hại trẫm”
Hắn giống như đứa bé kêu gào, tới trước dùng chiêu thức ‘lấy công làm thủ’.