Không Trị Bệnh Đã Bị Sủng

chương 3

Trang giấy vẽ kia cứ như vậy mà nằm trong tầm mắt của Thẩm Lộc, làm cậu nhất thời có chút chân tay luống cuống.

Quý Văn Chung thấy cậu nửa ngày cũng không nói gì, giữa mày hơi nhăn lại một chút, lặp lại nói: “Bức tranh này……”

“Không phảido tôi đánh rơi,” Thẩm Lộc cắn răng đánh gãy hắn, lui về phía sau một bước cùng đối phương kéo ra một khoảng cách, cũng hướng về phía hắn cúi gập người xuống nói, “Thực xin lỗi, là tôi không dắt cún cho tốt, nếu anh yêu cầu bồi thường thị……”

“Bồi thường?” Quý Văn Chung trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, trong giọng nói lại không có bất luận gợn sóng gì, hắn lắc đầu nói, “Không cần.”

Đề tài này đến đây phảng phất như đã kết thúc, Thẩm Lộc cũng không biết nên nói tiếp cái gì, cậu chỉ cảm thấy người trước mặt mình mình cùng người trên mạng cơ hồ giống nhau như đúc —— cả người đều lộ ra một cổ hơi thở lạnh nhạt cùng xa cách, bởi vì chiều cao chênh lệch, còn có loại cảm giác áp bách khó có thể xem nhẹ, bị hắn liếc mắt một cái cả người liền sẽ không được tự nhiên.

Cho dù nói chuyện nãy giờ cũng gần như chưa thốt ra được 10 chữ, tuy rằng có thanh âm dễ nghe, nhưng ngữ khí lại giống như imuốn người khác cách xa mình ngàn dặm.

Nếu như vậy cậu cũng không muốn cùng cậu nói chuyện, cũng không cần cậu bồi thường, vậy anh ta xuống xe làm gì? Chẳng lẽ là vì bức tranh kia?

Nhưng trên xe tất nhiên còn có những người khác, ít nhất có tài xế, có cần một tổng tài như hắn tự mình xuống sao?

Thẩm Lộc nghĩ thầm: Đúng là một người kì quái.

Trái tim cậu hiện tại thật sự không quá thoải mái, bởi vì không ăn cơm sáng, dạ dày cũng đói đến có hơi đau, lý trí nói cho cậu phải đưa ra một lựa chọn thật đúng đắn, bởi vậy cậu thẳng eo lên,rồi cúi đầu nói: “Thật sự rất xin lỗi, về sau tôi sẽ dắt cún thật tốt, sẽ không khiến cho ngài có thêm phiền toái.”

Quả nhiên, đối phương lại phun ra hai chữ: “Không có việc gì.”

Thẩm Lộc: “……”

Thật đúng là tích chữ như tích vàng nha.

Cậu hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng túm dây dắt chó, đem con Corgi dắt đến bên chân của chính mình, rồi nói : “Kia…… Nếu không còn việc gì vậy tôi liền đi trước, gây cho ngài thêm phiền phức, thật sự thực xin lỗi.”

Cậu nói xong cũng không dám ở lại chờ đối phương trả lời, xoay người bước nhanh rời đi.

Cũng không có chú ý đến người nọ ở phía sau trong mắt toát ra một tia mất mát.

Quý Văn Chung trơ mắt nhìn thiếu niên đi xa, rốt cuộc là không thể đuổi theo, hắn nhẹ nhàng thở dài, mở cửa xe trở lại bên trong xe.

“Quý tổng,” tài xế đã thấy toàn bộ quá trình mở miệng, “Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”

Quý Văn Chung không trả lời tài xế, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm bản phác thảo kia, ngón tay ở trên mặt giấy nhẹ nhàng vuốt ve, giống như bản phác thảo đó đang chứa đựng một tấm chân tình ở trong đó.

Ngay sau đó hắn ngẩng đầu: “Kết quả điều tra như thế nào?”

Tài xế: “Dạ , bí thư Khương vừa mới gọi điện thoại tới, nói trong trường nghệ thuật không có học sinh nào có dung mạo giống với hắn.”

Quý Văn Chung nhăn mi lại.

Không phải học sinh?

Nhưng nhìn thiếu niên kia chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, đang là độ tuổi đi học.

“Bất quá,” tài xế lại tiếp tục nói nửa câu sau, “Bức phác thảo ngài nhặt được kia được chuyên gia giám định, nói bút pháp của người này khá giống với một họa sĩ thiên tài rất có tiếng trong vài năm nay tên là Thẩm Lộc.”

“Thẩm Lộc?”

“Đúng vậy, Thẩm Lộc thành danh từ thời niên thiếu, ba năm trước lần đầu tiên hắn dùng bút danh ‘ Thẩm Lộc" này ở trên mạng đăng lên một bức tranh liền được người khác chú ý, sau này người khác mới biết được, hắn lúc ấy chỉ mới mười lăm tuổi.”

Quý Văn Chung ánh mắt ngưng lại —— ba năm trước mười lăm tuổi, vậy chẳng phải hiện tại là vừa mười tám sao?

Vì thế hắn hỏi: “Còn có tin tức nào khác không?”

Tài xế lắc đầu: “Người này ru rú trong nhà, bản thân hắn được bảo hộ rất tốt nên từ trước đến nay không ai biết hắn trông như thế nào, trên mạng cũng tìm không thấy ảnh chụp của hắn, không biết hắn đi học ở nơi nào. Trừ bỏ cái bút danh ‘ Thẩm Lộc ’ này , tuổi cùng với giới tính, thì những cái khác về hắn không có ai biết.”

“Trừ những điều này, Thẩm Lộc còn có một cái đặc thù trọng yếu, chính là hắn chưa bao giờ vẽ tranh chân dung, ở trong những tác phẩm mà hắn vẽ, không hề có một bức tranh nào mà hắn vẽ con người cả.”

Điều này làm Quý Văn Chung có chút kinh ngạc, hắn giơ lên tờ giấy vẽ trong tay: “Kia có phải hay không đây là một bức?”

“Đây chính là điểm mâu thuẩn,” tài xế nói, “Tuy rằng nét vẽ rất giống, nhưng bức tranh này vẽ chính là chân dung của một người, cho nên có khả năng không phải là tranh mà Thẩm Lộc vẽ.”

Quý Văn Chung trầm mặc.

Tài xế: “Bất quá người phụ trách giám định bức tranh này nói, còn có một loại khả năng khác là Thẩm Lộc thật sự có vẽ tranh chân dung nhưng vì một vài nguyên nhân nào đó mà hắn không công bố ở trên mạng mà bức tranh mà ngài nhặt được lại chính là bản thảo của bức tranh vẽ một người nào đó mà chưa từng được đưa ra cho người khác xem.”

Quý Văn Chung nghĩ nghĩ, cảm thấy cái lý do này còn có thể tin tưởng một chút một họa sĩ mà không bao giờ vẽ tranh chân dung gần như là không có khả năng, mà thiếu niên vừa nãy khi hắn hỏi cũng không thừa nhận mình là chủ nhân của bức tranh bây giờ lí giải có lẽ đây chính là nguyên nhân đi.

Không biết như thế nào, hắn ẩn ẩn có một loại dự cảm, hắn thiếu niên hắn gặp được kia chính là Thẩm Lộc.

“À đúng rồi,” tài xế móc di động ra, “Tôi vừa rồi ở trên mạng có tra được một ít tin tức này, có người nói hắn ở một nơi được gọi là "Phòng vẽ tranh Rừng sâu" bởi vì nhìn vào thì phòng vẽ tranh này có phong cách rất giống Thẩm Lộc, bất quá này là chuyện của rất lâu trước kia.”

“Phòng vẽ tranh Rừng sâu?” Quý Văn Chung bắt được trọng điểm nói “Ở khu vực nào?”

“Nơi đó cách đây không xa, khoảng chừng 2km.” Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn hắn hỏi, “Ngài muốn đi nhìn nơi đó sao?”

Quý Văn Chung nhéo nhéo mi tâm, hơi chần chừ một chút rồi nói: “ Không đi.”

Thiếu niên kìa đã thể hiện rõ ràng là hắn không muốn để lộ thông tin cá nhân của mình, bây giờ bọn họ lại đi tới tìm hắn không khỏi có chút mạo phạm tám phần sẽ làm hắn bực tức.

Qúy Văn Chung không muốn đi, tài xế cũng không kiên trì, chỉ nói: “Quý tổng, vừa rồi lúc ngài xuống xe, thật sự không có hỏi hắn tên là gì sao?”

Quý Văn Chung không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Tài xế từ này một cái liếc mắt này liền biết được đáp án sau đó quyết đoán kết thúc đề tài: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đến công ty.”

Tài xế yên lặng lái xe, trong lòng thầm nghĩ Quý tổng của bọn họ nơi nào cũng tốt , khuyết điểm duy nhất chính là tính cách quá lạnh lùng, đối với ai đều trưng ra một bộ mặt lạnh nhạt, bởi vì thế nên các nhân viên ở trong công ty bầu chọn cho hắn là “Top 1 nam thần khó gần nhất”.

Quý Văn Chung nhắm mắt lại, bóng dáng thiếu niên kia cứ như in trong đầu hắn không thể nào quên đi được.

Ngày hôm qua lúc hắn nhìn thấy được bức tranh.

Nghĩ đến một mảng dây thường xuân xanh tươi mơn mởn, quả thực giống với kí ức từ rất lâu về trước trong đầu hắn, hắn hầu như chưa từng gặp qua thực vật nào có sức sống mạnh mẽ đến như vậy, còn nơi mà nó mọc lên thế nhưng lại là bên trong bức tranh.

Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn là cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng: “Ồ, em trai thân ái của anh thế mà lại gọi cho anh nha, có chuyện gì sao?”

"Có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Hửm chuyện gì?”

Quý Văn Chung cảm thấy chuyên này thật khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là cam chịu cắn răng nói: “Ừm... cách.....cách chính xác nhất để....... để làm bạn với người khác, là như thế nào vậy?”

Đầu bên kia điện thoại là một trận lặng im, ngay sau đó một tiếng cười to giống như kiềm chế không được mà phát ra: “Anh không nghe lầm đi? Em trai của anh thế nhưng cùng muốn cùng người khác làm bạn? Đường đường là nam thần băng lãnh Quý Văn Chung của chúng ta a, cư nhiên lại muốn chủ động muốn cùng người khác làm bạn a, tin tức thế kỉ nha, tin này ngày mai chắc chắn sẽ lên đầu đề.”

“…… Anh đừng có như vậy.....,” Quý Văn Chung có chút bất đắc dĩ, “Anh muốn nói hay không liền nói cho tôi tôi đang vội.”

“Ân……” Đối phương tự hỏi trong chốc lát, “Được đi, bất quá anh có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Ngày mai đoàn xe của chúng ta có thi đấu, em thay anh đi đón con gái anh tan học đi.”

“……”

--

Thẩm Lộc tinh bì lực tẫn mà trở lại phòng vẽ tranh, lúc cậu trở lại đã là nửa giờ lúc sau.

Dọc đường đi cậu vừa đi vừa hối hận, vì cái gì cậu lại muốn chạy đến nơi xa như vậy chỉ để mua một bữa cơm sáng chứu, mua cơm hộp ăn không được sao?

Cà rốt tự biết mình gây họa nên dọc đường đi cực kì thành thật vừa về đến nhà liền chủ động chui vào chuồng của mình tự nhốt mình lại, Thẩm Lộc lười đến giáo huấn nó, mà cậu có muốn giáo huấn nó đi chăng nữa cũng không sức lực.

Cậu ngồi xuống trên bàn tròn kế bên cửa sổ, mở ra phần cháo cá mình vừa mua về, vừa ăn vừa lướt di động.

Cậu vốn dĩ định ở trong tiệm ăn, kết quả biết được người trong trong tiệm không cho mang thú cưng đi vào nên cậu đành nhờ một cô gái dắt chó giùm hắn một chút để cậu đi vào mua cháo mang ra.

Bây giờ ngẫm lại cậu vẫn cảm thấy xấu hổ.

Hiện tại cậu vô cùng muốn xuyên qua trở về ba ngày trước, cảnh cáo chính mình không được nghe lời Hạ Nghệ Nghệ đi ra ngoài vẽ vật thực và cậu càng không nên đến cái biệt thự được nói là không có người ở kia.

Thẩm Lộc uống lên mấy muỗng cháo, cậu mới là chậm rãi bình tĩnh trở lại, dạ dày cũng thoải mái rất nhiều. Cậu mở di động ra lên trình duyệt, lại một lần nữa gõ vào khung tìm kiếm ba chữ “Quý Văn Chung”.

Không thể không nói, người này lớn lên thật sự là rất phù hợp gu thẩm mỹ của cậu, nếu không phải hai lần ngẫu nhiên gặp được đều làm cậu xấu hổ, cậu thậm chí còn muốn lấy hết can đảm hỏi hắn một chút xem hắn có muốn đến phòng vẽ tranh của cậu làm người mẫu không.

Thẩm Lộc tiếp tục lướt xuống xem, nhìn đến tin tức nói Quý Văn Chung là vừa mới về nước một tháng trước, trước đây hắn hằng năm đều định cư ở nước ngoài, mà nguyên nhân hắn về nước lần này là do "Quý trà quốc tế" muốn mở rộng thị trường trong nước, hắn trở về là vì muốn tự mình điều hành công ty ở đây.

Sở dĩ hắn lựa chọn Ninh Thành, một phần là bởi vì Ninh Thành là quê quán của hắn, còn một phần là do anh trai cùng cha khác mẹ của hắn cũng sống ở nơi này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này trở về hắn sẽ định cư lâu dài ở Ninh thành……

Từ từ.

Câu nói kế tiếp Thẩm Lộc một câu cũng không thấy được, tất cả lực chú ý của cậu đã bị bốn chữ "định cư lâu dài" hấp dẫn hết .

Nếu Quý Văn Chung sống mãi ở chỗ này không đi, kia chẳng phải có nghĩa là…… Về sau bọn họ sẽ cùng sống trong một thành phố nhỉ?

Ninh Thành chỉ lớn như vậy, cậu vừa ra cửa ăn cơm sáng đều có thể gặp được xe đối phương, bốn bỏ năm lên còn không phải là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy?

Thẩm Lộc hít sâu một hơi, trong lòng nói không xong rồi, cậu chưa được chủ nhà cho phép đã tự ý vào biệt thự của người ta vẽ vật thực không nói, còn một việc lớn hơn nữa là cậu lại không dắt chó cho cẩn thận, để cho chó của mình tè bậy vào bánh xe giá trên trời của người ta.

Này…… cái này quả thực là chuyện lớn a!

Không chỉ như vậy hắn còn tự mình xuống xe hỏi về bức tranh của cậu, cũng không muốn cậu bồi thường tiền, xem ra vị Quý tổng này được dạy dỗ cực kì tốt, nếu đổi lại là người bình thường, có phải hay không người đó đã chửi ầm lên?

Thẩm Lộc càng nghĩ càng hãi hùng khϊếp vía, cảm thấy chính mình không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho mẹ mình.

Mẹ của cậu so với tổng thống một nước còn bận hơi, cậu gọi liên tiếp ba cuộc đầu kai mới có người nhận, không đợi đối phương mở miệng cậu liền nói: “Mẹ, mẹ ơi con gặp rắc rối rồicó thể hay không con đi qua bên chỗ mẹ để tránh đầu sóng ngọn gió?”

Thẩm nữ sĩ vừa nghe, còn tưởng rằngcon trai của mình bị người khác khi dễ: “Con gặp chuyện gì? Con chọc trúng ai? mje thay con giải quyết.”

Thẩm Lộc thật cẩn thận mà nói: “Quý…… Quý Văn Chung ngài biết không? Chính là cái kia tổng tài của công ty "Quý trà quốc tế"…… Quý Văn Chung.”

Thẩm nữ sĩ ngữ khí đột nhiên trở nên có điểm kỳ quái: “Ai?”

“Quý Văn Chung.”

“…… Ngươi chờ một chút.”

Điện thoại bên kia truyền đến dài chính là một trận trầm mặc, còn có gõ âm thanh của bàn phím, hồi lâu đối phương mới một lần nữa mở miệng: “Cái kia…… Lộc Lộc a, con xem con cũng 18 tuổi rồi, nếu không…… Hay là con thử tự mình giải quyết được không?”

Thẩm Lộc nháy mắt ủy khuất: “Mẹ mẹ không cần con sao?”

“Không không không, mẹ mẹ là nói, cái này Quý Văn Chung hắn……” Thẩm nữ sĩ thập phần đau đầu, “Như vậy đi, con nói cho mẹ nghe rốt cuộc là con như thế nào lại chọc đến hắn, mẹ nghe nói hắn người này thích tìm kiếm những danh họa lớn nha, nếu là vấn đề nhỏ, con liền…… Tìm một bức tranh con vẽ tương đối nổi tiếng đưa cho hắn đi cho hắn đi có khi nào sẽ được không?”