Bach Liên Và Trà Xanh

Chương 11: Ꮯɦịƈɦ Bạch Liên, Trà Xanh giả bộ đáng thương để được giữ lại

Chỗ tòa án nơi Ngụy Hải Đông làm việc quản lý cả án dân sự và hình sự, nếu hôm nào không mở phiên toà thì chính tra xét những tư liệu đăng ký trong danh sách, cho nên cả ngày cũng không có khi nào rãnh rỗi.

Đến khi về nhà, lại phát hiện Ngô Trúc Thanh vẫn đang ở đó.

“Hôm nay em không đi học à? “

Ngô Trúc Thanh lắc đầu, “Đổi lớp.”

Nhưng thật ra là hắn xin nghỉ. Ngô Trúc Thanh quá bất an, chỉ cần Ngụy Hải Đông rời đi một giây phút nào, sẽ đều lo lắng Nhiêu Bạch có thể sẽ leo lên giường với anh hay không.

Hắn mỉm cười, đi ra phía trước nhận lấy áo khoác của anh, còn kéo anh theo, “Em nấu cho anh ăn rồi đó, tới nếm thử xem sao.”

“Em còn biết nấu cơm? ” Ngụy Hải Đông cảm thấy ngạc nhiên, Ngô Trúc Thanh nhìn thế nào cũng giống dạng người không bao giờ phải đυ.ng tay vào bất cứ thứ gì thì đúng hơn.

“Làm bạn trai của anh làm sao có thể không biết nấu cơm được chứ.” Ngô Trúc Thanh kéo anhngồi xuống trên bàn cơm, trong tay trái giấu ở sau lưng còn rất nhiều vết thương.

Trên bàn đều là mấy món ăn sáng bình thường, Ngụy Hải Đông nếm nếm, mặc dù không thể nói là rất ngon, thế nhưng nể tình là lần đầu tiên làm, coi như không tệ.

Sau khi cơm nước xong, Ngô Trúc Thanh mím môi kéo anh qua nói muốn xem phim.

Ngay từ đầu Ngụy Hải Đông còn hiếu kỳ, nhưng khi Ngô Trúc Thanh mở TV ra, cảnh đầu tiên là dòng chữ cảnh cáo bằng tiếng Anh, cũng đủ để để Ngụy Hải Đông biết là phim gì rồi.

Ngô Trúc Thanh đi tới trước người Ngụy Hải Đông, khuôn mặt đã ửng hồng đi tới trước người anh, sau đó không nói thêm một lời mà trực tiếp ngồi vào trong ngực của anh.

Trên TV bộ phim bắt đầu nhập cảnh, hai chàng Tây dáng người cực đẹp đang kịch liệt hôn, phát ra tiếng hôn nhau chùn chụt.

Ngô Trúc Thanh đưa lưng về phía Ngụy Hải Đông, không biết biểu tình của anh là gì, nhưng còn mình cũng thấy xấu hổ tới muốn chui xuống đất.

Bản thân hắn cũng là lần đầu tiên xem GV, lại là xem chung với Ngụy Hải Đông.

Ngụy Hải Đông ghé vào bên tai hắn, “Thì ra em thích loại này? “

Ngô Trúc Thanh đỏ mặt không nói lời nào.

Ngụy Hải Đông cũng không làm thêm gì nữa, mà chỉ chăm chăm chú chú theo dõi trên màn hình.

Người nước ngoài cũng không thích dùng gel bôi trơn, cho nên thời điểm lúc đâm vào trên cơ bản đều là làm, hai hòn trứng lộ ở bên ngoài nhìn như quả đào có lông tơ, lung lay mấy cái

Dưới đáy mông của người đàn ông cũng vô cùng mượt mà nở nang, như một cặp mông được đúc thành, có khe hở lộ ra.

Ngô Trúc Thanh đột nhiên kéo tay anh lại, lông mi không ngừng run rẩy, “Em, em đã rửa sạch, cũng chuẩn bị xong rồi. “

“Chuẩn bị xong gì cơ? ” Ngụy Hải Đông nhẹ nhàng cười.

Ngô Trúc Thanh chịu đựng cảm giác xấu hổ, trả lời nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Chuẩn bị xong để cho anh cᏂị©Ꮒ lỗ l*ne sau của em.”

Cởϊ qυầи áo, hai tay Ngô Trúc Thanh chống lên trên bàn trà chân thấp, mông nhổng lên thật cao, ma sát vào thân dưới của Ngụy Hải Đông, “Vào, vào đi anh.”

Ngụy Hải Đông lúc trước đang bị cắt đứt, bây giờ cũng lười làm tiếp chuyện dư thừa, tính muốn tấn công trực tiếp, đem người ở dưới thân vốn trước giờ vẫn thanh tao như hoa sen trong núi, giờ sẽ bị mình cᏂị©Ꮒ đến mức nước nôi văng thứ phía.

Anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngô Trúc Thanh, chĩa vào nơi cửa động, chậm rãi cắm vào.

Ngô Trúc Thanh cắn mu bàn tay, kềm chế cơn đau đớn do bị một thứ rất to cắm vào, nhưng trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn là người của Ngụy Hải Đông rồi.

Ngô Trúc Thanh đã mở rộng trước rất đầy đủ, cho nên Ngụy Hải Đông không cần phải trét lên quá nhiều gel bôi trơn mà đã đâm được vào chỗ sâu nhất.

Bên trong vừa căng mịn vừa nóng như lửa, do chất bôi trơn cũng không có quá nhiều, nên lúc Ngụy Hải Đông vừa đút vào, cũng có cảm giác thịt ruột nhẹ nhàng muốn bám vào, loại cảm giác này thấy sướиɠ cực kỳ.

Ngô Trúc Thanh cắn mu bàn tay, không ngừng phát ra tiếng ư ử, Ngụy Hải Đông mới vươn người ra trước “Buông tay ra, anh muốn nghe giọng của em.”

Ngô Trúc Thanh mới há miệng ra, vài giọt nước miếng chảy xuống, hắn lắc đầu, “A a, chặt quá, muốn bị kéo căng ra.”

Ngụy Hải Đông lúc này bắt đầu nắm hông của Ngô Trúc Thanh, thắt lưng nắc vào thật mạnh mẽ.

“A a, không muốn, thật nhanh, quá nhanh, hư hư” Ngô Trúc Thanh do va chạm mà không ngừng mà người càng xích về phía trước, chống bàn trà cũng không ngừng bị dịch lên trước, Ngụy Hải Đông vuốt ngực của hắn đem hắn kéo lên, hai tay hắn như con mèo mà đưa lên ở trước ngực, cả người hoàn toàn do Ngụy Hải Đông nắm giữ, trên không trung không có gì tựa vào mà run rẩy, “Ư ư ư, Hải Đông, a a!!!”

Ngụy Hải Đông tìm được điểm G của hắn, bắt đầu tập trung đâm vào chỗ đó. Ngô Trúc Thanh liên tục bị đâm vào như thế, thần kinh gần như tan vỡ, cứ như một giây kế tiếp sẽ bay mất. Ngụy Hải Đông lại đột nhiên đưa đầu ra cắn cổ của hắn, cậu em bé xinh phía trước của Ngô Trúc Thanh lập tức trực tiếp bắn đi ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên đến trên mặt thủy tinh của cái bàn trà.

Ngụy Hải Đông nâng cằm của hắn lên, làm cho hắn nhìn về phía TV, “Chả phải em muốn xem phim sao? Giờ xem đi này.”

Trên ti vi bị chàng trai kia bị đè nặng xuống đang túm lấy ga trải giường, la hét đầy phóng đãng, “fuck me, oh, fuck… “

Chàng trai còn lại đè nặng người từ phía sau mở rộng ra hai chân của bạn tình, làm cho anh ta bày ra tư thế như con ếch, bị đυ. vào từ phía sau, hai tay còn không ngừng tét mông anh ta.

Ngô Trúc Thanh nhìn thấy, cũng không nhịn được mà c̠úc̠ Ꮒσα bắt đầu nhíu lại, Ngụy Hải Đông bị đè ép thấy vô cùng sướиɠ, nên dứt khoát làm cho hắn cũng quỳ rạp trên mặt đất giống như trong phim, từ phía sau đè lên chân của hắn mà đâm vào điểm G ở phía trước, tay đánh vào mông thịt Ngô Trúc Thanh bốp bốp.

Ngô Trúc Thanh cũng có cảm giác nhìn người trong phim mà như đang nhìn chính mình, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cũng cất giọng lớn tiếng kêu da^ʍ “Đυ. em đi, Hải Đông, đυ. chết em đi ~ a, sứơng quá, chịu không được, em lại muốn bắn, á á á…”

‘Đóa sen’ đã hoàn toàn bị làm mở, hoàn toàn nở rộ ra, hắn bắt đầu không thể khống chế mà co quắp lại, chỉ chốc lát sau thảm lông ở dưới người đã ướt thành một mảng.

Tràng thịt sau lưng trong nháy mắt đã thít chặt lại, quấn vào khiến Ngụy Hải Đông suýt chút nữa bắn ra.

Ngụy Hải Đông chửi nhỏ một tiếng, “Da^ʍ quá” lại giơ lên một chân của hắn, thọc nghiêng vào.

Trong phòng âm thanh rêи ɾỉ của Ngô Trúc Thanh và diễn viên trong phim đè chồng lên nhau, liên tiếp.

Hai người từ chạng vạng mà hùng hục tới tận đêm khuya, khắp cả nhà giờ toàn mùi của tϊиɧ ŧяùиɠ.

Ngô Trúc Thanh hít thở, nằm trong lòng Ngụy Hải Đông, ôm thắt lưng rắn chắc của anh, “Hải Đông, anh có thích em không?”

“Thích chứ.” Ngụy Hải Đông bắn nhiều lần, hiện tại toàn thân sướиɠ kinh khủng, lười biếng vuốt ve thân thể của Ngô Trúc Thanh, tùy ý đáp.

“Vậy anh có thể chỉ thích một mình em hay không thôi.” Ngô Trúc Thanh ngẩng đầu nhìn về phía anh, gấp gáp mà bất an hỏi..

“Đương nhiên là có thể. ” Ngụy Hải Đông cười hôn một cái lên mắt của hắn.

Ngô Trúc Thanh vui vẻ không ngớt, ôm lấy Ngụy Hải Đông hôn lên môi của anh.

Ban đêm, thừa dịp Ngụy Hải Đông đang ngủ, Ngô Trúc Thanh đi vào buồng vệ sinh, hướng về phía cái gương chụp một tấm ảnh cả người mình tràn đầy vết hôn, gửi đi cho Nhiêu Bạch, cười gằn một tiếng, xoay người lại bò vào trong lòng Ngụy Hải Đông, để anh ôm mình vào mà ngủ.

Nhiêu Bạch vẫn còn ở ký túc xá trắng đêm khó ngủ mà nhìn tấm hình này, mắt đã đỏ sưng lên, cậu đã khóc mấy ngày.

Ngụy Hải Đông vẫn chưa trả lời lại tin nhắn, cậu cũng càng ngày càng tuyệt vọng.

Lại nhìn thấy tấm hình này, nước mắt cũng không thể không trào ra.

Cậu không thể kìm được nữa, trực tiếp xoay người xuống giường, mở cửa sổ len lén nhảy trốn khỏi ký túc xá.

Bị bạn cùng phòng mơ mơ màng màng mắng một câu rồi ngủ tiếp.

Cậu ăn mặc quần áo phong phanh mà đi ở trên đường, dáng vẻ thất hồn lạc phách, tài xế đi ngang qua cũng không dám gọi cậu.

Sáng sớm Ngụy Hải Đông không yên lòng mà ngủ thêm một lúc nữa, rồi từ thật sớm đã tỉnh lại, nói với Ngô Trúc Thanh một tiếng rồi ra cửa.

Xuống bãi đỗ xe, Ngụy Hải Đông nghĩ nên đi đâu để mua đồ ăn sáng, đồ trong cơ quan quá khó ăn anh nuốt xuống cũng không trôi.

Cậu đi tới gần bên mới nhìn thấy bên cạnh xe của mình có người đang ngồi bệt ở đó, không phải Nhiêu Bạch thì là ai?

Anh kinh ngạc kéo Nhiêu Bạch lên, “Nhiêu Bạch, sao em lại ở đây chứ?” chỉ cảm thấy da của cậu lạnh như băng, “Làm sao lạnh như thế.”

“Em, em ở chỗ này đợi một đêm. “

“Một đêm? ” Ngụy Hải Đông kinh ngạc không thôi, Nhiêu Bạch chỉ mặc mỗi một lớp quần , bãi đậu xe ở dưới đất nên dù có vào ban ngày cũng còn rất lạnh.

“Xin anh đừng vứt bỏ em đi có được hay không? Ca ca, xin anh đó, đừng hắt hủi em mà.” Nhiêu Bạch đỏ mắt khóc lóc năn nỉ cầu xin anh, Ngụy Hải Đông lo lắng nhìn thoáng qua thang máy, mở cửa xe, “Lên xe trước đi!”

Thời gian còn sớm, Ngụy Hải Đông không quá gấp gáp, mới đem xe lái đến một góc thấp nhất trong bãi đậu xe.

Nhiêu Bạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cúi đầu rơi nước mắt, “Em biết là em ti tiện, anh vốn thích Ngô Trúc Thanh, em là bạn của anh ấy đáng ra không được có những mơ mộng về anh, lại càng không nên vẫn cứ vướng víu anh dù hai người đã quen nhau. Nhưng, nhưng mà em vẫn nhịn không được. Ca ca, em nhớ anh lắm, vừa nghĩ tới việc phải buông tay anh ra, em chỉ muốn chết thôi.”

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên kéo lại cánh tay của Ngụy Hải Đông “Ca ca, em sẽ không để cho Trúc Thanh biết được, anh cứ coi như đây là đang bố thí, ban phát cho em một chút tình cảm là được, có được hay không, em thật sự sẽ không phá đám hai anh đâu, chỉ là muốn cùng ca ca có một đoạn hồi ức cuối cùng, em sẽ để anh làm, anh muốn làm em kiểu gì cũng được, miễn là anh đừng bỏ em mà huhu.”

Cậu lệ rơi đầy mặt mà nhìn anh, đáng thương vô cùng.

Nhìn khuôn mặt khóc như hoa lê dính hạt mưa này, Ngụy Hải Đông cũng khó mà không động lòng, Nhiêu Bạch vốn rất dễ được yêu thích.

Vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cạu, Ngụy Hải Đông đều có thể đến dáng vẻ rêи ɾỉ của cậu lúc cậu dụi dụi vào thân dưới của mình như con mèo con, Ngụy Hải Đông thở dài, “Đừng khóc, từ lúc nào mà anh nói không cần em nữa.”

Nhiêu Bạch hít mũi một cái, con mắt tràn đầy nước mắt mở to ra, đôi mắt đều mang vẻ mừng rỡ cùng không dám tin, “Thật vậy ạ? “

“Thật mà, ca ca thích em như thế, làm sao mà nỡ không cần em được” Ngụy Hải Đông xoa xoa mặt của cậu, “Đừng khóc, mắt em đỏ như con thỏ rồi kia.”

Nhiêu Bạch trong mắt vẫn còn nước, lại vui vẻ ra mặt liên tục gật đầu, rồi nhắm mắt lại, dùng gương mặt trắng nõn, vô cùng lưu luyến cà cà lên bàn tay của anh, mềm mại nói: “Em biết là ca ca hiểu em nhất mà, em thích ca ca nhất.”

“Vậy giờ ca ca ‘lên’ rồi thì làm sao bây giờ? ” Ngụy Hải Đông thấp giọng cười hỏi.

“Để em làm với ca ca.” Nhiêu Bạch nói xong liền mừng rỡ muốn cởϊ qυầи.

“Bú cho anh là được. ” đợi lát nữa anh còn phải đi làm.

Nhiêu Bạch vội vã gật gật đầu, duỗi đầu ngước mắt lên trên vừa nhìn Ngụy Hải Đông vừa dùng răng mở qυầи ɭóŧ của Ngụy Hải Đông, cái bọc ở bên trong quần đã phồng lớn lên, Nhiêu Bạch thân mật liếʍ liếʍ.

Kéo ra qυầи ɭóŧ, thằng nhỏ của Ngụy Hải Đông đã nảy lên quật vào mặt của cậu, Nhiêu Bạch kích động trong lòng không ngớt, như được cổ vũ tinh thần rất nhiều mà lập tức đưa cả cây xúc xích ngậm vào trong miệng.

“Ưhm Ưhm –” vừa ngậm vào, Nhiêu Bạch vừa dùng đầu lưỡi để liếʍ cán cây, cái đầu không ngừng nhấp nhô ở dưới háng của Ngụy Hải Đông, chịu đựng sự khó chịu mà nuốt cả cây và chỗ sâu trong cổ họng.

Cảm giác căng tràn ẩm ướt làm cho Ngụy Hải Đông ngẩng đầu lên thở hắt ra một hơi, Nhiêu Bạch thì càng ra thêm sức để phun ra nuốt vào mạnh hơn.

Do để ý thời gian, Ngụy Hải Đông cũng không cố nhịn được bao lâu, đã dúi đầu Nhiêu Bạch xuống mà bắn vào trong miệng của cậu.

Nhiêu Bạch mυ'ŧ mạnh lấy con c*c đã nửa mềm, thối lui về sau, hoàn toàn không để lãng phí một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào, cậu ngửa đầu u mê che mặt, hé cái miệng còn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của Ngụy Hải Đông, cậu nhìn Ngụy Hải Đông đầy hài lòng, nét mặt si mê mà nuốt xuống.

Ngụy Hải Đông sờ đầu cậu một cái, “Bé ngoan. “

Nhiêu Bạch hạnh phúc, khóe miệng cong lên.

Lúc tới chỗ làm thì Ngụy Hải Đông đã trễ rồi, thư ký cẩn thận nhìn phòng làm việc bên cạnh liếc mắt, ý là anh hãy tự cầu phúc cho chính mình đi.

Ngụy Hải Đông thấy rất xấu hổ.

Đến bên ngoài phòng làm việc của chánh án rồi, Ngụy Hải Đông nhìn chánh án ở bên trong, trong lòng bị lời của thư ký nói mà có chút do dự có nên vào hay không.

Tề Hàn Bách không ngẩng đầu lên nhưng vẫn biết là anh, đang nhìn một bản khẩu cung, “Không đi vào mà đứng ở cửa để làm gì?”

Ngụy Hải Đông suy nghĩ một chút, coi như không xảy ra chuyện gì, đi thẳng ngồi vào vị trí của mình.

Thấy Tề Hàn Bách không nói thêm gì, Ngụy Hải Đông nhíu mày, rồi vòng qua cái ghế, cầm phần hồ sơ bắt đầu xem xét chỉnh sửa.

Buổi trưa cô thư ký kia nghe nói Tề Hàn Bách cũng không nói gì, há to miệng, dáng vẻ thật giống như trời cũng sắp sụp tới nơi rồi, “Không thể nào!! Lần trước tôi tới trễ anh ấy mắng tôi một trận ra trò!”

Ngụy Hải Đông nhún vai.

Thư ký bĩu môi, “Vậy thì cậu tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, nói không chừng ngày hôm nay chỉ là chánh án đang có tâm trạng tốt thôi. Mới ngày thứ hai mà đã đi trễ rồi, cậu thực tập kiểu gì vậy.”

“Xin lỗi xin lỗi, do em ngủ quên, chưa ăn sáng đã phóng qua đây nhưng vẫn bị chậm.”

“Ai bảo cậu không dậy sớm nổi. “

Hai người đi tới quẹo vào để đi thang máy, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tề Hàn Bách, cũng không biết anh ta nghe thấy được bao nhiêu, nhưng chưa chi côthư ký bên cạnh đã mặt xám như tro tàn, dường như bay mất hồn.

Tề Hàn Bách chỉ là liếc mắt nhìn Ngụy Hải Đông, không nói gì thêm.