Trong đầu là tiếng rên nũng nịu của cô gái nhỏ, khuôn mặt mê ly cùng đôi môi sưng đỏ bật thốt thành tiếng, “Chú Phong… sâu quá… nữa đi… Nhiễm Nhiễm muốn nữa!”
Bàn tay to chụp lấy mông nhỏ của Kiều Nhiễm, anh giữ chặt mông cô rồi kích động đâm mạnh vào trong, càng đâm càng sâu, đâm đến khi Kiều Nhiễm đạt tới cao trào và chảy ra da^ʍ thuỷ ướŧ áŧ.
Phong Vũ tăng lực cổ tay, hai mắt anh phiếm hồng, sau đó eo đột nhiên cong lên, biểu tình trên khuôn mặt hơi dữ tợn.
Tuy thân thể đã được phát tiết, nhưng đại não của Phong Vũ lại hoàn toàn Game Over! Toàn thân anh cứng đơ trong nháy mắt, gậy thịt hùng dũng trong tay nhanh chóng xụi lơ như bông hoa héo.
Phong Vũ xấu hổ há miệng thở dốc, anh muốn nói gì đó nhưng miệng lại không thốt nổi một chữ, cuối cùng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Nhiễm
chỉ chỉ ngón tay về hướng phòng tắm, sau đó bình tĩnh quay lại phòng. Phong Vũ á khẩu không nói được gì, vẻ mặt hoàn toàn suy sụp. Anh co hai chân nằm liệt trên ghế, cả người rúc vào ghế sô pha. Thôi xong rồi…
***
Buổi chiều đưa Kiều Nhiễm đến điểm thi, cô gái nhỏ rất tâm lý, không hề nhắc đến chuyện trưa nay. Nhưng Phong Vũ lại cảm thấy mặt mình đau rát, anh đứng ngồi không yên, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Kiều Nhiễm liếc mắt nhìn người đàn ông nhấp nhổm không yên ở bên cạnh, cô thấy anh há miệng muốn nói, cuối cùng lại chẳng nói được gì.
Có lẽ người này đang bối rối trong lòng, cô vẫn không nên nói gì thì tốt hơn, nhưng nghĩ đến màn tự biên tự diễn đặc sắc trưa nay, Kiều Nhiễm không ngờ tới Phong Vũ lại bạo dạn như vậy, hơn nữa còn tự mình chơi đến vui vẻ.
Cứ nghĩ đến là Kiều Nhiễm lại muốn cười, không biết Phong Vũ đã tự sướиɠ được bao lâu, lúc cô ra cũng sắp đến lúc chuông báo thức vang lên, người đàn ông này có ý thức mạnh mẽ về thời gian và sẽ không tự sướиɠ khi cô sắp thức dậy, chắc chắn cô vào phòng không bao lâu thì anh đã bắt đầu…
Kiều Nhiễm nhẩm tính thời gian, sau đó nhướng mày thầm nghĩ: Không nghĩ tới thời gian tự sướиɠ cũng dài đó, đáng tiếc lần đầu tiên lại xuất tinh sớm… đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Đến điểm thi, Kiều Nhiễm trực tiếp xuống xe, trông Phong Vũ nhịn đến khó chịu, cô vẫn nên để anh tự mình bình tĩnh.
Kiều Nhiễm vừa đi, cơ bắp căng chặt trên người Phong Vũ nháy mắt thả lỏng, anh vội vàng hạ cửa kính để không khí được thông thoáng.
Phong Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi âm thầm mắng chính mình biếи ŧɦái, đợi Kiều Nhiễm thi xong, anh sẽ lập tức lăn về cục cảnh sát!