Bí mật của Tạ Chinh bị phát hiện. Tuy vậy, trên thực tế dường như cũng không có gì thay đổi. Chỉ là ở một nơi người khác không nhìn thấy, Tạ Hoài Hi sẽ vươn tay, vuốt ve khóa trinh tiết dưới háng hắn —— không sai, bên ngoài Tạ Chinh vẫn mang khóa trinh tiết, hắn căn bản không khống chế được dục vọng đối với thân thể Tạ Hoài Hi. Đặc biệt hiện tại Tạ Hoài Hi còn luôn cố ý châm ngòi hắn.
Sau khi trở về Tạ trạch, Tạ Hoài Hi không cho hắn mang lại, buộc Tạ Chinh ngay trước mặt y cởi bỏ khóa trinh tiết. Dưới tầm mắt Tạ Hoài Hi, Tạ Chinh không nhịn được lửa tình, mới vừa tháo khóa xuống, dương vật liền muốn cương cứng.
Côn thịt bị giam cầm một ngày ít nhiều có chút mùi vị, thói ở sạch của Tạ Hoài Hi lúc này hoàn toàn biến mất, thậm chí còn nguyện ý dùng tay giúp hắn sờ sờ dương vật.
Đương nhiên phần lớn thời gian, Tạ thiếu gia đều tùy hứng, cho hắn xem cơ thể, còn muốn hắn ôm đi tắm rửa, sau đó ở trong phòng tắm hưởng thụ sự hầu hạ của hắn.
Nháy mắt đã nửa năm, Tạ Hoài Hi được mời đến dự đám cưới của em họ mình. Tạ lão gia có ba người con, hai nam một nữ, Tạ Hoài Hi là con trai độc nhất của người con trai cả. Sau khi dì kết hôn liền sinh ra một cặp sinh đôi, hiện giờ hợp với dượng, một nhà bốn người đều nhậm chức ở công ty. Lần kết hôn này là con út của gia đình người con trai thứ hai, Tạ Nhiên—— cũng là người được Tạ lão gia sủng ái nhất.
Buổi hôn lễ chiêu đãi hầu hết các nhân vật có tên có tuổi trong thành phố, lão gia sống ẩn dật ở tỉnh bên cạnh cũng vội vội vã vã mà trở về.
Trên sân khấu còn đang nói lời kịch buồn nôn, Tạ Hoài Hi ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn cô dì chú bác cười đến thấy răng không thấy mắt, trong lòng cười nhạo, bỗng nhiên nghe thấy tiếng dì Tạ nói cách đó không xa: "Tiểu Đường, anh trai của con mới đó đã kết hôn rồi, con phải nhanh lên a."
Tạ Đường là em gái họ của Tạ Nhiên. Khi bị nhắc tên, chỉ thấy cô dối trá mà cười một cái, nói: "Con không vội."
"Cô đương nhiên là không vội." Tạ Thanh, con trai dì Tạ hơi thở đầy mùi rượu tiếp lời, "Anh lớn còn chưa kết hôn, chúng ta gấp làm gì."
"Tiểu Thanh, đừng nói bậy bạ!" Vẻ mặt dượng Tạ hiền lành, làm bộ dáng chặn lời nói của con mình.
Tạ Thanh lại giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Chậc, thật ra anh lớn quá khác biệt, dù sao cũng chỉ muốn tìm nam nhân... Tôi xem Tạ Chinh liền không tồi a... Hiểu rõ người như thế, lại còn trung thành và tận tâm... Anh lớn, anh còn chỗ nào không hài lòng?"
Lời vừa thốt ra, mọi người xung quanh mỗi người một biểu tình khác nhau. Dượng Tạ có vẻ xấu hổ, Tạ Đường ở bên cạnh mặt cười như không cười, bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Người trong gia đình này, từ tận đáy lòng luôn xem thường y là người song tính. Đặc biệt là sau khi quyền lực của công ty dần dần bị Tạ Hoài Hi kiểm soát, bọn họ hận đỏ mắt không thể đem y từ vị trí kia kéo xuống. Lúc này Tạ Thanh mượn cảm giác say làm càn, những người khác trong lòng lo sợ, hận âm thanh người nọ không đủ lớn.
Tạ Hoài Hi cười lạnh, vừa muốn nói ra, Tạ Chinh bỗng nhiên mở miệng: "Tạ giám đốc đối với vị tiểu thư Vivian kia cũng hiểu quá rõ đi?"
Tạ Thanh sắc mặt biến đổi: "Mày là cái thá gì? Chỉ là một con chó của Tạ gia ưm ——"
Lời còn chưa nói xong đã bị dượng Tạ bịt kín miệng. Tạ Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy Tạ lão gia đi tới, đầu óc có chút tỉnh táo.
Tạ lão gia trên mặt mang theo ý cười, gật đầu với vị khách đứng cách đó không xa, khi nói ra lời nói lại không hề ôn nhu: "Hôm nay là ngày lành của tiểu Nhiên, ai muốn gây sự?" Ánh mắt ông ta đảo qua Tạ Chinh, thanh âm càng trầm vài phần, "Chú ý thân phận của mình. Hoài Hi, quản cho tốt thuộc hạ đi."
Tạ Hoài Hi hừ một tiếng, không nói gì. Dì Tạ cùng Tạ Đường buông ly rượu trong tay xuống, vội vàng đi qua đỡ Tạ lão gia.
Người ngoài đều cảm thán gia cảnh Tạ đại thiếu, búng tay một cái, sống chết công ty bọn họ có thể được quyết định trong tích tắc —— ở Tạ gia lại bởi vì là người song tính, bị người thân có quan hệ huyết thống với chính mình mượn cơ hội châm chọc, chế giễu.
Ngay cả Tạ lão gia, người nhận ra năng lực của y, trong lời nói đối với Tạ Hoài Hi đều khinh thường.
Buổi lễ kết thúc, Tạ Hoài Hi cơm cũng chưa ăn liền rời đi. Tạ lão gia gọi y lại, nói: "Hôn nhân đại sự của con, ta không bắt buộc, chính con cũng không muốn để trong lòng. Địa vị Tạ gia hiện giờ không dễ dàng gì có được, nên nâng nó cao lên một bậc, con tốt nhất nên suy xét."
A, nói ra thật dễ nghe, "Không bắt buộc", Tạ lão gia cũng biết ông ta căn bản không quản được Tạ Hoài Hi, trên mặt còn giả bộ một bộ dáng khai sáng.
Trên đường về nhà, Tạ Hoài Hi một câu cũng không nói, xuống xe lập tức đi lên phòng. Tạ Chinh trầm mặc mà đi theo sau lưng y.
Tạ Hoài Hi bỗng nhiên xoay người: "Cậu đừng đi theo tôi!" Vừa dứt lời, nhìn đến biểu tình của Tạ Chinh, Tạ Hoài Hi lập tức hối hận. Rõ ràng Tạ Chinh cũng bị khi dễ, hơn nữa là bị y liên lụy...
Tạ Hoài Hi nói không nên lời xin lỗi, dứt khoát kéo lấy quần áo đi vào phòng tắm: "Tôi muốn tắm rửa."
Tạ Chinh biết thiếu gia của hắn đang nhượng bộ, bước nhanh theo lên trên.
Phòng tắm vòi sen to như vậy, tiếng nước xôn xao vang lên, Tạ Chinh cúi đầu, nghiêm túc giúp Tạ Hoài Hi cởϊ qυầи áo.
"Hừ..." Tạ Hoài Hi đứng tắm dưới vòi sen, để làn nước ấm áp tưới lên người, hít một hơi thật dài. Nam nhân so với y cao hơn nửa cái đầu thành kính mà quỳ gối dưới chân y, đôi tay vững vàng khống chế mông thịt, môi mỏng mở ra, phun ra nuốt vào dương vật.
Môi lưỡi nam nhân linh hoạt bọc lấy côn th*t, liếʍ láp qυყ đầυ mẫn cảm, đầu lưỡi như chui vào lỗ tiểu, đâm vào lỗ nhỏ không nhịn được muốn khoan vào bên trong. Tạ Hoài Hi theo bản năng bắt lấy tóc Tạ Chinh, kêu tên nam nhân: "A... Tạ Chinh..."
Trên đà cao trào, Tạ Chinh lại cố ý buông ra, đầu lưỡi hôn từ thân côn th*t xuống dưới, cuối cùng một ngụm ngậm lấy hoa huyệt sớm đã động tình.
"Ưm a a ——" Ngứa a... hoa huy*t nứng đến không chịu nổi... Tạ Hoài Hi dựa lưng vào vách tường lạnh băng, chân bị Tạ Chinh chặt chẽ ôm vào. Bàn tay nam nhân đặt ở bờ mông đầy đặn của y xoa bóp, ngón tay tại miệng hậu huyệt không ngừng moi lộng, "Bên trong... Đâm... Đâm vào... Ưʍ..."
Tạ Chinh nghe lời vươn đầu lưỡi, đâm vào hoa huy*t thiếu gia. Ngón tay phía sau tấn công hậu huyệt. Thân thể này của thiếu gia, rõ ràng còn chưa khai bao, cũng đã bị đùa bỡn đến dâʍ đãиɠ phun nước, tùy tiện sờ soạng vài cái, không chỉ có hoa huyệt phía trước ướt dầm dề muốn ăn đồ vật, mà hậu huyệt cũng đói khát nuốt lấy đầu ngón tay hắn.
"A... Không được... Tạ Chinh, buông tay..." hoa huy*t cùng hậu huyệt căng đến tràn đầy, đầu lưỡi linh hoạt ở hoa huy*t nhanh chóng đâm vào rút ra, môi răng cố ý nghiền lên âm đế, Tạ Hoài Hi bị hắn làm đến ngạc nhiên. Cái tên Tạ Chinh to gan lớn mật này, hắn dám dùng ngón tay ấn lên đỉnh dương vật, không cho y bắn ra.
Bụng nhỏ Tạ Hoài Hi bủn rủn, tuyến tiền liệt mẫn cảm cũng bị ngón tay hắn hung hăng đùa bỡn, thấy hai chân y sắp không đứng vững được, Tạ Chinh buông lỏng tay, ngón tay ở hậu huyệt cùng đầu lưỡi bên trong hoa huyệt đồng loạt dùng sức, đột nhiên ra vào nhanh hơn, cuối cùng Tạ Hoài Hi cao trào ở ba nơi.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa lẫn dâʍ ɖị©ɧ, theo dòng nước cuốn đi.
Cuối cùng phát tiết được một lần, uất ức trong lòng dường như tiêu tán đi rất nhiều. Tạ Hoài Hi cúi đầu, chỉ thấy cả người nam nhân bên chân quần áo đều ướt đẫm, tóc đen bị dòng nước hất ngược về phía sau, lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Quần tây tối màu dán lên thân thể, dưới háng mơ hồ lộ ra hình dạng của khóa trinh tiết.
L*иg ngực y đột nhiên nóng lên, một cổ cảm xúc chưa từng có trước đây nảy nở. Trầm mặc vài giây, Tạ Hoài Hi mở miệng nói: "Lời nói của bọn họ, cậu không cần quan tâm."
"Ừm." Tạ Chinh gật gật đầu, "Tôi không phải con chó của Tạ gia." Hắn đứng dậy, môi ửng đỏ, tròng mắt đen nhánh, gằn lên từng chữ: "Tôi là của một mình thiếu gia..." Chữ cuối cùng biến mất trong tiếng dòng nước ồn ào.
Tạ Hoài Hi dời mắt, nhẹ giọng nói: "Đi tắm rửa đi. Tắm xong quay lại đây."
Kể từ hôm nay, Tạ Chinh được phép ngủ chung một giường với thiếu gia.