Trong tiểu viện mỗi ngày liền ầm ĩ lại ấm áp mà tiếp tục như vậy, nhưng hai tiểu hồ ly có chút bất mãn, bởi vì chúng nó quan niệm, sữa của mỹ nhân hẳn là cho chúng nó ăn, nhưng chính cha mình còn có ba cái thúc thúc luôn cùng đoạt với mình……
Ban đêm, mỹ nhân mới vừa cởϊ áσ ngoài, liền thấy hồ nhị mao từ cửa sổ nhảy vào, hướng về mỹ nhân “Chi chi” kêu, còn dùng tay lông xù xù sờ bụng nhỏ của nó, một đôi mắt tròn xoe mắt tràn đầy ủy khuất ……
Thấy vậy, mỹ nhân đương nhiên biết tiểu hồ là đói bụng, tuy rằng mấy nam nhân ngăn cản hắn không được cho kẻ khác ăn sữa, nhưng hiện tại cũng không có người nhìn chằm chằm, hắn liền đem tiểu hồ ôm lên, sau đó ngồi vào mép giường, cởi bỏ quần áo lộ ra một bên vυ'……
Nhìn đến mỹ nhân muốn cho mình ăn sữa, tiểu hồ đương nhiên là lập tức há mồm đi lên, từng ngụm từng ngụm mà mυ'ŧ vào, nó thực thích ăn sữa của mẫu thân, nhưng là luôn bị đoạt, cho nên nó hôm nay là canh đến nhìn không thấy ai mới vào……
Nhưng tiểu hồ còn không có ăn được lâu, cửa phòng đã bị “Kẽo kẹt” một tiếng đẩy ra, sau đó Cửu U bước vào……
Thấy mỹ nhân cho tiểu hồ ăn sữa, Cửu U ánh mắt thâm trầm, hắn đi đến trước giường đem tiểu hồ nhắc tới một bên, ôn hòa nói: “Nhị mao, tìm cha ngươi đi, mẫu thân ngươi hôm nay là ta”
Mà nhị mao thấy sữa đến miệng lại bay, bất mãn mà trừng mắt nhìn Cửu U một cái, còn dùng móng vuốt nhỏ ôm tay mỹ nhân dùng đầu cọ cọ, phảng phất là đang nói “Mẫu thân, ta ngày mai lại đến tìm ngươi”, sau đó liền nhảy cửa sổ chạy mất……
Nhìn như vậy mỹ nhân có chút bất đắc dĩ, hắn một bên mặc quần áo vừa ôn nhu nói: “Hài tử còn nhỏ, các ngươi lớn như thế còn cùng chúng nó phân cao thấp, liền A Ngu cái này thân sinh cũng là…”
“Chúng ta đều thương lượng tốt, mặc kệ ngươi sinh hài tử cho ai, đều không thể cho tiểu hài tử ăn, sữa của ngươi, chỉ có thể cho bốn chúng ăn, hơn nữa nhị mao còn hư hơn cha hắn, buổi tối ta đều thấy bà vυ' cho nó ăn, nó chính là cố ý”
Cửu U cười trả lời, dứt lời hắn còn đè lại tay mỹ nhân đang mặc lại quần áo, đem người ôm vào trong lòng ngực, vừa xoa ngực vừa sắc tình nói: “mặc quần áo vào làm gì, dù sao đều sẽ cởi, còn nghĩ cho hài tử ăn, không bằng trước hết nghĩ cho ta ăn như thế nào đi”
Nói xong Cửu U trực tiếp đem mỹ nhân đẩy ngã ở trên giường, cúi người đè ép lên, hắn nghĩ, tiểu hồ ly đều lớn như thế , bụng mỹ nhân, đương nhiên cũng nên lại bị làm lớn……
Sau đó không lâu, mỹ nhân lại lần nữa mang thai, bất quá lúc này lại không biết là của ai, trừ bỏ xác định không phải Hồ Ngu, bởi vì yêu thú có thể cảm ứng ra huyết mạch, cho nên ba người đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, kỳ vọng đó là hài tử chính mình……
Một ngày buổi chiều, mỹ nhân lớn bụng ở trên giường ngủ, bởi vì hoài thai nhi nhân loại không giống thai nhi hồ ly, cho nên hắn thường xuyên buồn ngủ, thường xuyên ôm hồ đại mao cùng nhau ngủ trưa……
Mà Hồ Ngu lúc trước trở về Yêu giới một đoạn thời gian, thập phần tưởng niệm ái nhân, cho nên vội trước tiên liền chạy về Linh Hoàng Sơn……
Tiến vào phòng, Hồ Ngu liền thấy mỹ nhân ngày đêm tơ tưởng nằm nghiêng ở trên giường nhắm mắt ngủ yên, mà hồ đại mao cuộn trên giường, hắn đi đến mép giường ngồi xổm xuống, xoa xoa gương mặt mỹ nhân tán, lại thấy mỹ nhân đột nhiên bừng tỉnh……
“Hài tử đâu? Hài tử đâu?”
Mỹ nhân sau khi tỉnh có chút mơ hồ, phản ứng đầu tiên là không thấy hồ đại mao trong lòng, sau đó mới thấy rõ ràng mép giường Hồ Ngu……
Thấy ái nhân khẩn trương vì hài tử của mình như thế, Hồ Ngu trong lòng tràn đầy yêu thương, hắn ôn nhu trấn an nói: “Ngoan, đừng nóng vội, đại mao ở đây”
Nghe có người đề cập tên của mình, hồ đại mao ngẩng đầu “Chi chi” kêu hai tiếng, sau đó lại cuộn thành một đoàn tiếp tục ngủ……
Nghe được tiếng kêu hồ đại mao, Hồ Ngu bất đắc dĩ cười một chút, vuốt mỹ gương mặt nhân thanh lệ nói: “Chủ nhân, đại mao nói ngươi ôm đến thật chặt, nó thở không nổi, cho nên liền chạy ra”
“Chính là ta muốn ôm nó ngủ …” Mỹ nhân ủy khuất mà nói, hắn thực lông xù xù xúc cảm……
Thấy mỹ nhân ủy khuất, Hồ Ngu đem tay vói vào trong chăn sờ sờ bụng mỹ nhân, sủng nịch nói: “Không quan hệ, tiểu hồ ly không cùng ngươi ngủ, không phải còn có đại hồ ly là ta sao, ngươi ôm ta chẳng phải là càng thoải mái”
Dứt lời hồng quang chợt lóe, Hồ Ngu liền biến thành một con bạch hồ ly lón bằng nửa người trưởng thành, hắn nhảy lên giường, chủ động oa vào trong lòng mỹ nhân, sau đó đuôi dài vung lên, đem hồ đại mao quét xuống giường ……
“Đại mao, tìm ngươi Cửu U thúc thúc đi”
Mà hồ đại mao đương nhiên là không muốn nghe lời cha mình nói, thực không vui mà chạy ra cửa……
Trong phòng chỉ còn một người một hồ, Hồ Ngu mới dùng đầu cọ cọ mỹ nhân, ôn nhu nói: “Ngủ đi chủ nhân, ngủ thêm một chút”
Nghe vậy mỹ nhân đem hồ ly ôm chặt, mắt đẹp nhắm lại, lại lâm vào mộng đẹp, rốt cuộc đĩnh bụng lớn buổi tối còn muốn thỏa mãn mấy nam nhân, cho nên ban ngày đương nhiên cần nghỉ ngơi nhiều……
gần hoàng hôn, mỹ nhân tỉnh dậy, bất quá hắn tỉnh lại mới phát hiện Hồ Ngu đã biến trở về hình người, còn ôm chính mình, hắn giơ tay ôm cổ Hồ Ngu, mang theo nồng đậm giọng mũi làm nũng nói: “A Ngu… Rất nhớ ngươi…”
Cảm nhận được mỹ nhân không muốn xa rời, Hồ Ngu cao hứng đến mi mắt cong cong, hắn hôn hôn môi đỏ, nhẹ giọng trả lời: “Ta cũng nhớ ngươi…”
Liền lúc hai người nùng tình mật ý, ngoài phòng lại truyền đến một trận trào tạp, nguyên lai là Vân Tử lăng cùng hồ nhị mao chật vật mà về……
Trong sân, Vân Tử lăng tóc lăng loạn, còn có mấy cây cỏ dại, trên người quần áo cũng rách tung toé, hồ nhị mao một thân bùn lầy, vốn dĩ bạch bạch da lông cũng làm cho dơ hề hề, mà Cửu U mang theo hồ đại mao ở một bên cười nhạo……
Nghe được ngoài phòng có động tĩnh, Hồ Ngu đỡ mỹ nhân rời khỏi giường, cẩn thận mà cho mỹ nhân khoác một kiện áo choàng, hai người mới mở cửa đi ra ngoài……
Ra khỏi cửa sau, nhìn đến bộ dáng của Vân Tử lăng cùng hồ nhị mao, mỹ nhân cùng Hồ Ngu cũng không nhịn cười lên……
Nguyên lai là Vân Tử lăng mang theo hồ nhị mao lại đi trộm linh quả của truy phong, lại đúng lúc truy phong hoá hình, hướng chưởng môn cáo trạng nói là hồ ly quấy rối, hơn nữa truy phong không phân biệt được Hồ Ngu cùng hồ nhị mao, chỉ biết là bạch hồ ly, sau đó Vân Tử lăng cùng hồ nhị mao đã bị chưởng môn đuổi theo……
Vốn dĩ chưởng môn cũng chỉ là muốn bắt Vân Tử lăng giáo huấn một chút, lại không thành nghĩ một người một hồ liều mạng chạy, sau đó chính mình rơi vào khe suối đi, nhìn đến Vân Tử lăng cùng hồ nhị mao bộ dáng thảm thương, chưởng môn cũng khó nhịn ý cười, cuối cùng đem người thả trở về……
Nhìn đến cảnh tượng thảm hề hề, Hồ Ngu lại cùng Cửu U giống nhau vô tình cười nhạo, hoàn toàn không có nửa điểm phụ thân đau lòng, hơn nữa hắn còn hướng hồ đại mao giơ giơ cằm, phân phó nói: “Đại mao, đi gọi thần khê thúc thúc của ngươi tới”
Nghe vậy hồ đại mao lanh lẹ mà chạy đến thư phòng, hướng về Quý Thần Khê đang viết chữ kêu hai tiếng, sau đó lại chạy đi ra ngoài, mà Quý Thần Khê cũng buông bút đi theo……
Trong tiểu viện, Quý Thần Khê nhìn đến một người một hồ bộ dáng thảm thương, cũng trực tiếp cười ha hả, làm Vân Tử lăng nắm hồ nhị mao tức giận hướng suối nước nóng sau núi chạy đi……
Một phen vui cười hồ nháo, màn đêm buông xuống, hai tiểu hồ ở dưới tàng cây ăn điểm tâm, mấy người còn lại ở trong viện uống rượu ngắm trăng, tuy rằng mỹ nhân bởi vì mang thai mà không thể uống rượu, nhưng cũng may Quý Thần Khê cố ý dùng linh quả làm đồ uống, cho nên cũng không tính mất hứng……
trăng tròn hạ sáng tỏ, thanh huy phô sái, sơ ảnh đan xen, nhu phong từ tới, ly thay đổi, mấy người đàm tiếu ở tiểu viện trên bồi hồi thật lâu không tiêu tan……
Mà trong thư phòng, bởi vì cửa sổ chưa đóng, trang giấy trên bàn bị thổi đến thưa thớt đầy đất, trong đó một trương giấy chính là Quý Thần Khê buổi chiều đã viết, kia nước chảy mây trôi phiêu dật tự thể, rõ ràng là biểu đạt nỗi lòng mấy người, chỉ thấy thượng thư:
Vân thâm mờ mịt giai nhân tàng, về tẫn phàm tâm khóa tâm sự.
Hạnh đến quân trong lòng biết ta ý, không niệm càn khôn niệm linh hoàng.
HOÀN CHÍNH VĂN