Bên kia, sau khi Hồ Ngu rời đi, Vân Thanh Lam liền từ trên giường ngồi dậy, y biết thân thể của mình có thể hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, Cửu U, Vân Tử Lăng, Hồ Ngu, y đều hấp thu qua, cứ mỗi lần làm, bình cảnh nhiều năm qua liền xuất hiện thêm nhiều vết rạn.
Mà lần này, cảm giác của y đặc biệt rõ ràng, thậm chí cảm nhận được bình cảnh sẽ lập tức muốn khai phá, nhưng chỉ kém một bước, trong lòng y âm thầm suy nghĩ, nếu Hồ Ngu bắn nhiều một chút thì tốt rồi.
Y cũng không biết, thời điểm lúc y hôn mê, bụng của y vốn dĩ đã được Hồ Ngu bắn lớn.
Nghĩ như vậy, Vân Thanh Lam đột nhiên đỏ mặt, bởi vì lúc y phản ứng lại mới nhận ra mình đây là đang… Khát vọng được ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân ? Thật là… Sa đọa, không thể, không thể!
Điều tức xong, Vân Thanh Lam thi triển tịnh khiết thuật thu thập phòng ở một phen, lại kiểm tra thân thể của mình một lần nữa, xác định không có chỗ nào khác thường mới yên tâm, bằng không nếu để Vân Tử Lăng phát hiện, sợ là sẽ nổi điên lên sau đó đem mình lăn lộn đến thừa sống thiếu chết cho xem.
Sau khi thu thập mọi thứ, Vân Thanh Lam đỡ eo rời khỏi giường, dùng tư thế “kỳ lạ” đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, mới vừa bưng trà lên uống được hai ngụm y đã thấy Vân Tử Lăng đẩy cửa tiến vào.
“Sư tôn, ta đã trở về!” Vân Tử Lăng vừa vào cửa liền thấy sư tôn của hắn ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, đầu ngón tay mảnh khảnh bưng chén trà màu đen càng hiện vẻ trắng nõn, Vân Tử Lăng không tự chủ mà nhớ tới bộ dáng lúc đôi tay này bị trói thít chặt ra từng vệt đỏ.
Mà chủ nhân của đôi tay này, ánh mắt lăng lăng nhìn người mới vừa tiến vào, đôi mắt trong veo ánh nước nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là đôi môi vốn hồng nhuận kia dính chút nước trà, thoạt nhìn càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ.
Thấy sư tôn nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp của y tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của hắn, Vân Tử Lăng nhất thời nhịn không được, trực tiếp nâng cằm y lên cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Sau khi hôn xong hắn buông ra, Vân Thanh Lam lại tự mình uống trà, y có lẽ còn chưa phát hiện, bản thân đã không còn kháng cự chuyện Vân Tử Lăng hôn mình nữa, thậm chí thuận theo tiếp nhận. Không thể không nói, thói quen quả thật là một chuyện đáng sợ.
“Sư tôn, ta cũng khát” Vân Tử Lăng ngồi xổm xuống trước mặt Vân Thanh Lam, làm nũng, mắt đen đong đầy ý cười, tay cũng không thành thật mà vuốt ve cẳng chân thon dài của mỹ nhân.
Vân Thanh Lam nghe Vân Tử Lăng nói khát liền cầm một cái chén từ khay trà trên bàn, sau khi rót chút nước trà vào thì đặt bên cạnh bàn, nhàn nhạt nói: “Uống đi”, sau đó lại tự mình uống trà.
“Không muốn, ta muốn uống cái này, sư tôn đút ta” Vân Tử Lăng cự tuyệt chén trà y đưa, ngược lại nhìn theo chén trà trong tay Vân Thanh Lam, còn làm nũng muốn y đút hắn.
Nhìn đồ đệ ngồi xổm trước mặt mình làm nũng, đôi mắt chờ mong, quả thật có vài phần bóng dáng ngoan ngoãn nghe lời của ngày xưa, Vân Thanh Lam nhìn vào chén trà của mình một chút, sau đó đưa tới bên môi Vân Tử Lăng, lần nữa lãnh đạm nói: “Uống đi”
Thấy sư tôn đưa chén tới cho mình, trong lòng Vân Tử Lăng vui vẻ liền cúi đầu uống nước.
Thấy đồ đệ mình uống nước như vậy, Vân Thanh Lam đột nhiên nhớ tới nhiều năm về trước, thời điểm vừa nhặt Vân Tử Lăng về, khi đó Vân Tử Lăng cũng giống như vậy uống nước ở trong tay mình, một đứa trẻ bé nhỏ nháy mắt đã lớn, trưởng thành thành một thiếu niên anh tuấn.
Chuyện cũ lướt qua, trong lòng Vân Thanh Lam có chút cảm khái, y nâng tay vuốt ve đỉnh đầu Vân Tử Lăng, vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ nói: “Chậm một chút, lớn như thế rồi vậy mà vẫn như lúc nhỏ thế”
Cảm nhận được ôn nhu cùng sủng nịch từ sư tôn, ý cười nơi đáy mắt Vân Tử Lăng càng sâu, gương mặt anh khí tràn đầy vui sướиɠ, ngẩng đầu cong môi nói: “Được rồi, đa tạ sư tôn”
Bầu không khí hài hòa như vậy quả thật có vài phần tư vị của sư đồ từ hiếu, đương nhiên với điều kiện phải xem nhẹ cái tay đang dần lên cao của Vân Tử Lăng.
“Sư tôn, còn đau à, để ta nhìn xem, nếu đau ta lại thoa thuốc cho người, đều tại người tối hôm qua chọc ta tức giận, bằng không ta sẽ không làm tàn nhẫn như vậy” Vân Tử Lăng xoa eo mông y, vừa xoa vừa hỏi, hôm nay sư tôn chủ động thuận theo khiến hắn thật cao hứng.
“Ưm~ vẫn ổn… Không phải rất đau… Tử Lăng… Bên này cũng muốn xoa” bên hông Vân Thanh Lam được mát xa thực thoải mái, vòng eo bủn rủn cảm giác đỡ hơn nhiều. Y trực tiếp kêu Vân Tử Lăng tiếp tục xoa cho mình, dù sao nghiệt hắn làm đương nhiên phải để hắn tới ấn.
“Sư tôn thích thì nói, ta mỗi ngày đều ấn cho người, đến giường nằm xuống đi để ta làm, như vậy dùng sức tốt hơn”
Nói xong cũng không đợi y trả lời, Vân Tử Lăng liền trực tiếp bế ngang Vân Thanh Lam lên, vài bước đã đi tới trước giường, sau đó động tác nhẹ nhàng đặt y lên giường.
Mà sau khi đặt Vân Thanh Lam lên giường, Vân Tử Lăng cũng không chờ mở miệng đã tự mình nằm tốt, điệu bộ gấp không chờ nổi. Thật ra cũng không có cách nào khác, eo y thật rất khó chịu, chỉ có thể để Vân Tử Lăng mát xa tới giảm bớt.
Nhìn sư tôn trên giường ngoan ngoãn, đáy mắt Vân Tử Lăng đều là sủng nịch, tiếp theo đôi bàn tay đặt trên vùng eo thon của mỹ nhân bắt đầu ấn lên.
Cứ mát xa như vậy, Vân Thanh Lam liền phát hiện Vân Tử Lăng bắt đầu sờ loạn, thế là y đè lại cái tay đã đặt trên mông mình kia, quay đầu nhìn Vân Tử Lăng nói: “Không được sờ loạn”
Nhưng không đợi Vân Thanh Lam phản ứng, Vân Tử Lăng trực tiếp cầm lấy cái tay đang đè lên tay hắn, còn đem nó ấn lên hạ thân mình, cười xấu xa mà nói: “Sư tôn, nó nhớ người…”
“Buông ra… sao lại cứng nữa rồi… Ngươi không sợ tinh tẫn nhân vong sao!” Vân Thanh Lam xấu hổ và giận dữ trách mắng, trên gò má trắng nõn ửng hồng, bị bắt dùng tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ phấn chấn bừng bừng, cho dù chỉ cách quần áo, y cũng có thể cảm nhận được sự thô dài cùng nóng bỏng từ đồ vật kia.
“Sư tôn, mông người thật lớn, thật mềm nha, sờ một chút ta liền cứng, cái này cũng không thể trách ta… Đổi lại là ai cũng nhịn không được, sư tôn, ta muốn ~”
Một bên nói, Vân Tử Lăng lại hạ lưu ở trên mông thịt mềm mại hung hăng xoa bóp một phen, còn đem mỹ nhân đang nằm trở mình, sau đó trực tiếp động thủ cởϊ qυầи áo của y.
Đến lúc này, Vân Thanh Lam mới hậu tri hậu giác phát hiện, để Vân Tử Lăng mát xa cho mình chính là sai lầm, eo được ấn thoải mái một chút, nhưng có thể một lát sau liền chịu không nổi.
Sau khi đem người cởi sạch sẽ, Vân Tử Lăng nhìn các dấu hôn của người dưới thân, hắn cảm thấy mấy dấu hôn này tựa hồ so với buổi sáng càng nặng hơn một chút, còn có đầṳ ѵú kia cũng sưng to hơn, lại nhìn giữa hai chân mỹ nhân, âʍ ɦộ hơi sưng, âm đế cũng bị chơi lớn như hạt đậu, ở chỗ miệng huyệt đỏ tươi còn mấp máy ánh nước, căn bản vẫn chưa khép lại.
“Sư tôn, tự mình chơi qua?”
Vân Tử Lăng nghi hoặc hỏi y, bởi vì tiểu huyệt lúc trước của sư tôn, chỉ cần ban ngày không động đến buổi tối cơ bản sẽ khép lại chặt chẽ như ban đầu, nhưng hôm nay tiểu huyệt vẫn mở ra.
Nghe Vân Tử Lăng hỏi như vậy, Vân Thanh Lam tức khắc có chút chột dạ, y không nghĩ tới vẫn bị nhận ra khác thường, nhưng y nào dám để Vân Tử Lăng biết chuyện mình cùng Hồ Ngu đã làm lúc chiều, thế là chỉ có thể thuận theo điều đối phương nói, gật gật đầu đỏ mặt thừa nhận: “Ừm, ngứa, nhịn không được…”
“Sư tôn sao lại lẳиɠ ɭơ như thế, đệ tử mới không ở đây trong chốc lát đã tự an ủi, có phải là đêm qua không đút no sư tôn không, một khi đã vậy, đệ tử đành phải ra sức nhiều hơn rồi”
Vân Tử Lăng vui cười nói, trong đáy mắt đen tràn đầy giảo hoạt, hắn vừa nghe sư tôn thừa nhận tự mình an ủi, phía dưới lập tức cứng lên, trong đầu đều là hình ảnh sư tôn mở ra hai chân, dùng tay tự mình cắm vào da^ʍ huyệt, bộ dạng sư tôn tự an ủi nhất định cũng rất đẹp.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Vân Tử Lăng: Hôm nay sao ta cảm thấy cây ở Linh Hoàng Sơn có vẻ xanh* tươi thế nhỉ?
Hồ Ngu: Ta cảm thấy khá tốt nha
Vân Thanh Lam: Eo đau.
Sắc: Màu xanh bên Trung Quốc = Cắm sừng :)))