Bị Hồ Ngu trêu chọc, Vân Thanh Lam lại không phản bác, bởi vì y thật sự không còn sức lực nữa, chỉ có thể nằm trên giường khẽ nhếch môi thở dốc không ngừng, hai đỉnh đầṳ ѵú trên phần ngực trắng nõn không ngừng phập phồng, hiển nhiên cả người vẫn còn chìm đắm trong dư vị cao trào ở âm đế.
Nhưng Hồ Ngu tựa hồ chờ không được, hắn nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình, lộ ra dươиɠ ѵậŧ thô dài đứng thẳng đã lâu, sau đó nâng lên bờ mông tràn đầy ánh nước, “Phụt” một tiếng liền hung hăng thọc vào.
“A~ A Ngu… Ngươi lớn quá… ưm ~ ta chịu không nổi… Không được… Ngươi đi ra ngoài… hức ~ không thể như vậy… Đừng chạm vào ta… Nơi đó không thể… hu hu…”
Đột nhiên bị xâm nhập, Vân Thanh Lam bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân mình cong lên, nháy mắt lại rơi trở lại giường, gương mặt thanh lệ mang theo tìиɧ ɖu͙©, nước mắt cũng theo đuôi mắt chảy xuống, thoạt trông vừa yếu ớt lại diễm lệ, thật khiến người khác nhịn không được muốn khi dễ.
Lúc này Vân Thanh Lam trong lòng lại có chút biết ơn tên đồ đệ đại nghịch bất đạo của y, bởi vì cũng may tối hôm qua bị Vân Tử Lăng cắm cả đêm, khiến phía dưới khép không được, bằng không bị Hồ Ngu thúc mạnh như vậy, sợ là thật sẽ bị thương mất.
“Thế nào lại không thể, chủ nhân, có phải nơi này chịu không nổi, ta liền phải thao nơi này của ngươi” Hồ Ngu đố kỵ, đồng thời còn dùng qυყ đầυ tàn nhẫn đỉnh vào huyệt tâm, đỉnh đến tiếng khóc y đều đứt quãng, ngăn không được nức nở.
Hồ Ngu nghĩ thầm, chủ nhân dâʍ đãиɠ đã bị Vân Tử Lăng thao đến giường cũng xuống không được, hắn chạm vào thì xảy ra chuyện gì, hơn nữa hắn mới lần đầu tiên thao, chủ nhân đã khóc kêu không cần, hừ, khóc đi, khóc cũng chạy không thoát.
Trừ cái này ra, càng làm cho Hồ Ngu ghen ghét chính là hắn phát hiện trên âm môi chủ nhân có khắc một chữ “Lăng”, thật là đáng giận, tiểu huyệt của chủ nhân lại bị thằng nhãi ranh kia đánh dấu, đáng ghét.
Giống như phát tiết, Hồ Ngu không ngừng đỉnh lộng thọc vào, cự vật thô dài to như cánh tay trẻ em đâm vào khiến dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, cửa huyệt ngậm lấy nó vô cùng cố sức.
“Thật trướng… quá sâu… A Ngu… ngươi chậm một chút chậm một chút… Tiểu huyệt căng sắp hỏng rồi… hức… sao ngươi lớn thế… ta chịu không nổi ~ tới rồi… A Ngu… Nơi đó không muốn… hu hu… Ngươi làm nhẹ, nhẹ thôi… huyệt tâm sắp bị cắm hư … a… ~Ta không cần”
Vân Thanh Lam khóc kêu lắc đầu kháng cự, bị cắm đến quá sâu, chỗ bụng nhỏ cũng bị qυყ đầυ đỉnh ra hình dạng, y thật sự không chịu nổi hắn thao sâu như vậy, muốn khép chân lại chỉ kẹp được eo hắn, thoạt nhìn càng giống y chủ động đón ý hùa theo.
Nghe âm thanh Vân Thanh Lam rêи ɾỉ, Hồ Ngu càng hưng phấn, không quan tâm mà tiếp tục bóp eo của y, thao tiểu huyệt đỏ tươi thành một cái động nhỏ, căn bản không khép lại được, nhưng cũng không cần khép lại, bởi vì ngay sau đó đã bị đồ vật thô dài đáng sợ hung hăng cắm vào, căng đến tràn đầy.
“Chủ nhân, cùng ngươi giao phối thật thoải mái, vừa chặt vừa nóng, ta vẫn luôn muốn cùng ngươi giao phối, được không chủ nhân, chờ ta tới kỳ động dục ngươi hãy cùng ta đi Yêu giới, ta đem bụng ngươi thao lớn, ngươi sinh cho ta tiểu hồ ly được không?”
Hồ Ngu hưng phấn một bên luật động một bên nói, hắn thật chờ mong đến lúc động dục sẽ dùng hình thú làm cùng chủ nhân, tuy nhiên chủ nhân quá yếu ớt, hình người đã chịu không nổi, nếu là hình thú sợ sẽ bị làm ngất xỉu mất, xem ra cần phải dạy dỗ cho tốt, phải cho chủ nhân càng thêm dâʍ đãиɠ mới được.
“Ha a ~ không… Ngươi, ngươi đừng nói nữa… Giao phối cái gì… Ta không muốn… A a ~ đừng chạm vào nơi đó… hức… thao tới rồi… sướиɠ quá… ta không chịu nổi…~ A Ngu… Nhẹ chút…”
Vân Thanh Lam rêи ɾỉ phản bác, mặt đỏ như máu, rưng rưng nước mắt, tràn đầy nghẹn khuất, y nghe Hồ Ngu nói những lời như “Giao phối” “Động dục”, làm y thẹn không chịu được, hắn nói như vậy khiến y cảm thấy bản thân là thú cái của Hồ Ngu, khuất nhục dị thường, phía dưới cũng không tự giác mυ'ŧ chặt lại.
“Không muốn cái gì? Không muốn cùng ta giao phối? Chủ nhân ngốc, không phải bây giờ ngươi đang cùng ta giao phối à, tiểu huyệt đều bị ta làm tới biến dạng, cửa huyệt cũng sưng lên, ngươi sờ thử đi, xem có phải hay không”
Hồ Ngu hơi thở gấp nói, đồng thời hạ thân động tác không ngừng, nhanh chóng thọc vào rút ra đỉnh vào thân thể y, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng từ chỗ giao hợp phun tung toé, đem toàn bộ phần hông của Hồ Ngu làm ướt nhẹp.
Không chỉ như thế, Hồ Ngu sau khi nói xong còn nắm tay y, mạnh mẽ ấn tới chỗ giao hợp, đôi mắt hồ ly cong cong đầy giảo hoạt, khẽ cười: “Sờ thử xem, thích không chủ nhân, ta đang ở trong thân thể của ngươi, nội huyệt bị ta cắm tràn đầy, chúng ta đang giao phối, bên trong ngươi luôn ngậm chặt ta, thật là xấu”
Lúc bị thao đồng thời còn bị cưỡng chế sờ chỗ giao hợp, Vân Thanh Lam xấu hổ và giận dữ muốn chết, y sờ thấy đồ vật thô tráng nóng bỏng đang ra vào trong thân thể, miệng huyệt cũng bị căng đến mức tận cùng, hắn bị dọa lập tức rút tay, sao mà… sao mà lớn như vậy… Thân thể của mình cư nhiên lại có thể ăn vào.
Hơn nữa lúc thu hồi tay, Vân Thanh Lam thấy trong tay vẫn còn ánh nước lưu động, xấu hổ đến không biết làm sao, đây là lần đầu tiên lúc bị thao y sờ vào nơi đó, hoá ra… phía dưới của y thật sự thực sẽ phun dâʍ ŧᏂủy̠.
Tự trọng trong lòng bỗng nhiên nổi lên quấn lấy mỹ nhân làm y khóc càng dữ dội, nước mắt theo đuôi mắt phiếm hồng không ngừng rơi xuống ướt gối, lại thêm Hồ Ngu luôn miệng nói giao phối, điều này càng góp phần làm tăng cảm giác khuất nhục, khiến y càng thương tâm, khóc lóc phản bác.
“Không muốn cùng ngươi giao phối… Ta là người… Không phải yêu thú… hu hu… Không muốn giao phối… A Ngu ~ ta là người… hu hu…”
Nghe mỹ nhân khóc lóc nói không muốn giao phối, Hồ Ngu cúi người trìu mến hôn lên hàng mi ướt đẫm của y, vừa ôn nhu lại bá đạo câu môi nói: “Chủ nhân ngốc, cùng ta giao phối có gì mà không tốt, ngươi xem ngươi sướиɠ phun cả ra, hơn nữa là người lại như thế nào, chỉ cần ta nguyện ý, ngươi chính là hồ ly cái của ta, ta muốn cùng ngươi giao phối, còn ta muốn đem bụng ngươi thao lớn, để ngươi sinh cho ta một tiểu hồ ly”
“Không, không muốn… hức… Không muốn sinh… A Ngu… Ta không muốn làm hồ ly cái… Ta là người… hu hu… Không muốn sinh tiểu hồ ly… Cầu ngươi… Không cần làm ta lớn bụng mà… hu hu… Ta không muốn……”
Vân Thanh Lam nghe Hồ Ngu nói làm cho khuất nhục sợ hãi, bị hắn xem thành hồ ly cái cưỡng chế giao phối còn chưa tính, nếu như bị làm lớn bụng, còn phải sinh tiểu hồ ly, nhất định sẽ bị người khác xem thành quái vật, không thể như vậy.
“Không muốn bị làm lớn bụng sao? Vậy ngươi ngoan một chút, ôm ta, khiến ta thao thoải mái thì sẽ buông tha ngươi” Hồ Ngu ở bên tai y nhẹ giọng nói, đồng thời lòng tràn đầy thích thú nhìn người dưới thân bị làm tới mơ hồ.
Khuôn mặt thanh lệ chứa đựng tìиɧ ɖu͙© diễm sắc, so với yêu hồ giỏi mị thuật nhất của Hồ tộc chỉ có hơn chứ không hề kém, thế nhân đều nói hồ ly tinh biết câu nhân, nhưng giờ phút này Hồ Ngu cảm thấy chủ nhân của hắn mới biết câu nhân, bộ dáng phát da^ʍ này rõ ràng chính là của một con hồ ly cái đang động dục.
Bên dưới bị tàn nhẫn thao, lý trí cũng dần tan rã, y rất sợ hãi, một lòng chỉ nghĩ không thể bị làm to bụng, không thể sinh tiểu hồ ly, lại nghe âm thanh trầm thấp bên tai y nói nếu ngoan ngoãn liền được buông tha, cho nên theo bản năng liền nghe lời, nâng cánh tay tinh tế trắng nõn câu lấy cổ hắn, nức nở nhỏ giọng:
“Ưm~ A Ngu… Không sinh tiểu hồ ly… hức… Ngươi nhẹ, nhẹ chút… Nơi đó chịu không nổi… ha a ~ không muốn… Sẽ bị cắm hư mất… Lại cắm tới rồi… hu hu… Sâu quá… Cầu ngươi không cần cắm~”
Lúc này được mỹ nhân ôm lấy, Hồ Ngu tâm tình cực tốt, hắn nghe người thương bị mình thao đến chịu không nổi nức nở rêи ɾỉ, cảm thụ được thịt huyệt bên trong thân thể gấp gáp bao vây, tinh thần cùng thể xác sung sướиɠ gấp bội, hắn gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu há miệng cắn một ngụm trên vùng cổ xinh đẹp của y, răng nanh nhòn nhọn ở trên động mạch yếu ớt như có như không cọ xát.
Hắn hưởng thụ cảm giác hoàn toàn khống chế bạn lữ lúc giao phối, cũng hưởng thụ tình ái thô bạo, dù gì thì yêu thú vẫn là yêu thú, mặc kệ hắn biểu hiện có bao nhiêu ôn nhu, lúc trải qua đỉnh cao du͙© vọиɠ liền không tự giác lộ ra bản tính của một yêu thú.
“A ~ đau, đau… A Ngu… Đừng cắn ta… hức… Đau… Ta ngoan… Ta nghe lời… Đừng đối với ta như vậy… ưm ~ nhẹ, nhẹ chút… A Ngu… Ta chịu không nổi… ha ~”
Cảm nhận được đau đớn bên gáy, cũng cảm giác được hơi thở hung thú từ trên người Hồ Ngu phát ra, uy áp cường đại kia khiến y không tự giác mà muốn thần phục, cả linh hồn y cũng đang run rẩy, khống chế không được muốn cầu xin tha.
Nghe Vân Thanh Lam nức nở kêu đau, Hồ Ngu mới phản ứng, lập tức buông miệng, nhìn vết máu trên cổ y, hắn tự trách, hơi thở gấp nói: “Thật xin lỗi chủ nhân, ngươi khiến ta quá sung sướиɠ, không khống chế được, ngoan, ta sẽ nhẹ chút”
Nói xong lại cúi đầu liếʍ lên vết thương, nhỏ giọng trấn an, hắn liếʍ vài cái, vết máu kia quả nhiên biến mất, chỗ bị thương cũng khôi phục như ban đầu.
“Ngoan, không đau, không cắn ngươi, đừng khóc, ngươi vừa khóc ta liền không khống chế được, chủ nhân ngươi sao lại da^ʍ thế, còn biết câu dẫn người khác, rõ ràng chính hồ ly cái của ta”
Dứt lời Hồ Ngu tiếp tục ôm chặt người dưới thân, sau khi cố định, hạ thân hắn điên cuồng thọc vào rút ra, phần hông thúc vào bờ mông vừa trắng vừa tròn “Bạch bạch” tiếng vang, dươиɠ ѵậŧ thô dài đáng sợ cắm vào âʍ ɦộ sớm bị hắn làm biến dạng, miệng huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, từ chỗ giao hợp không ngừng chảy.
“Ha a~ không, không… Chịu không nổi này, nhanh quá… A Ngu… A Ngu… hu hu… A Ngu…”
Vân Thanh Lam bị thao lời muốn nói cũng nói không thành câu, cuối cùng cái gì cũng không rảnh nói, chỉ khóc lóc gọi tên hắn, muốn kêu người phía trên chậm một chút, nhưng y không biết, y khóc lóc như vậy gọi hắn, đối với hung thú chìm trong tìиɧ ɖu͙© lại là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ tốt nhất.
Sau một trận mãnh liệt, bên trong thịt huyệt bắt đầu co rút, huyệt tâm vừa toan vừa trướng, kɧoáı ©ảʍ ngập tràn khiến da đầu y tê dại, nhưng người phía trên vẫn không ngừng thọc vào rút ra, không quá vài cái đã khiến mỹ nhân thét chói tai đạt tới cao trào.
“A a a!!! Phun phun… Sướиɠ quá…Ha a!! Đừng làm… vẫn còn chảy ra~ ta chịu không nổi… hu hu… A Ngu, lúc ta phun nước không thể làm… hu hu… Cầu ngươi không cần làm~”
Vừa cao trào còn bị mãnh liệt cắm vào, Vân Thanh Lam bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thực sự chịu không được, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, đầu ngón tay phía sau bờ lưng rắn chắc của Hồ Ngu để lại từng đạo vệt đỏ, ngón chân mượt mà cũng cuộn lại, cả người đều run rẩy.
Nhưng cho dù có chịu không nổi, y cũng chỉ có thể khóc lóc thừa nhận, dùng tiểu huyệt đang cao trào hầu hạ đồ vật đáng sợ của hắn, cho dù phần thịt huyệt sắp bị thao hỏng cũng phải kẹp thật tốt.
Sau khi để y khóc lóc phun xong, Hồ Ngu mới bắt đầu lao tới, không biết có phải hắn cố ý hay không, thế nhưng đối với chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt liền tàn nhẫn đỉnh lộng, khiến y bất chấp mọi thứ, lớn tiếng khóc kêu xin tha.
“A a ~ không muốn… Nơi đó không được… A Ngu… Không muốn bắn trong tử ©υиɠ… Chịu không nổi… hức… Cầu ngươi cầu ngươi… Không muốn… Ta làm hồ ly cái của ngươi… Cùng ngươi giao phối… Cầu ngươi đừng cắm tử ©υиɠ… hu hu… Nơi đó thật sự không được… Ta sẽ chết… A Ngu…”
Dứt lời mỹ nhân liền nâng lên chiếc cằm nhỏ xinh chủ động hôn lên sườn mặt của Hồ Ngu, y nhớ rõ lần trước bị Cửu U đòi tiến vào tử ©υиɠ, y làm như vậy cầu xin mới được buông tha, cho nên muốn dùng lại chiêu cũ.
Nhưng Hồ Ngu cùng Cửu U bất đồng, đối mặt với sự lấy lòng của mỹ nhân, Cửu U sẽ đau lòng, mềm lòng không cắm vào, mà Hồ Ngu lại thô bạo hưng phấn, hắn vừa nghe y khóc lóc nói sẽ làm hồ ly cái của hắn, muốn giao phối cùng hắn liền tự lý giải thành lời mời gọi, hạ thân càng mạnh mẽ đỉnh lộng ở cửa huyệt, sau đó đột nhiên cắm sâu hơn bắn ra.
“A a a ~ không!!!” khoảnh khắc bị cắm vào tử ©υиɠ, mỹ nhân ngửa cổ ra sau, tựa như kề bên cái chết, hai mắt thất thần môi đỏ khẽ nhếch, hạ thân đột ngột co rút, không ngờ lại cao trào thêm lần nữa, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ đều bị đồ vật to lớn lấp kín, muốn phun cũng phun không ra.
Sau khi hét lên một tiếng, mỹ nhân lại run rẩy phun thêm vài lần, cuối cùng đôi mắt khép lại, nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Nhưng cho dù y có hôn mê bất tỉnh, đồ vật cắm trong tử ©υиɠ kia vẫn như cũ ở không ngừng tưới vào, loài thú lúc bắn tinh thời gian sẽ tương đối dài, cho đến khi đem bụng mỹ nhân bắn lớn, trận tình sự này mới xem như là kết thúc.
Nhìn thấy Vân Thanh Lam ngất xỉu, Hồ Ngu trìu mến xoa nhẹ lên thái dương thấm đẫm mồ hôi, sau đó nằm xuống ôm y vào lòng, đây là lần đầu tiên hắn có được chủ nhân, hưng phấn quá mức, thao y đến hôn mê, vốn dĩ muốn làm nhiều thêm vài lần, hiện tại xem ra không thể tiếp tục nữa.
Nhưng mà chủ nhân cũng thật yếu ớt, mới như vậy đã chịu không nổi, về sau làm sao chịu được hình thú giao phối, nghĩ đến chỗ này, Hồ Ngu có một chút buồn rầu.