Cứ ôm nhau như vậy, sau khi bồi mỹ nhân nghỉ ngơi, Ma Tôn nhanh chóng cởi hết y phục của mình, đem thứ đồ vật thô dài đang cương cứng đến phát đau nhắm ngay tiểu huyệt lầy lội, dùng qυყ đầυ lớn như trứng gà ở miệng huyệt cọ xát vài cái, liền “Phụt” một tiếng đột nhiên cắm vào.
“Haa a ~ không cần… lớn quá… trướng… ngươi nhẹ chút nhẹ chút… Ưm~ không cần tiến sâu như vậy mà… đau…… Đừng chạm vào nơi đó… A a ~ đỉnh tới rồi…”
Từ sau khi âm đế cao trào, mỹ nhân lại bắt đầu phát da^ʍ, dù sao lúc trước khi tiểu huyệt sắp cao trào lại bị cắt ngang, lúc này phía trong tiểu huyệt của y chỉ càng thêm hư không trống trải, nhưng bị thao quá đột ngột, hơn nữa dươиɠ ѵậŧ Ma Tôn cũng quá lớn, hoàn toàn cắm vào, y ăn đau rên một tiếng, bất lực làm nũng xin người phía trên thao nhẹ lại.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, thả lỏng, kẹp chặt như vậy, xứng đáng bị thao đau, tự mình nâng chân lên” Ma Tôn bị miệng huyệt bao vây gấp gáp làm hắn có chút khó chịu, nếu là ngày xưa hắn khẳng định sẽ ôn nhu chờ mỹ nhân thích ứng, nhưng hôm nay hắn lại trực tiếp thô bạo bắt đầu thọc vào rút ra, cắm đến kia tiểu huyệt nho nhỏ kia “Phụt” ” Phụt “ra tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ từ miệng nhỏ lầy lội cũng văng khắp nơi.
“Ưm a ~ không cần… Đau…… Ta không kẹp… Là, là phu quân quá lớn… a ~ trướng quá… Tiểu huyệt sắp bị căng hỏng rồi…… Quá sâu… Chịu không nổi… A a a ~ cắm đến huyệt tâm…… Phu quân nhẹ chút”
Tiểu huyệt bị thô bạo thao lộng làm mỹ nhân kêu rên không ngừng, còn tự mình nhấc chân kẹp lấy eo Ma Tôn, y hiện tại không dám ngỗ nghịch với người phía trên, chỉ có thể thuận theo, vả lại nơi đó của y cũng cơ khát đã lâu, tiểu huyệt cũng muốn được lấp đầy, tuy rằng ngoài miệng Vân Thanh Lam vì thẹn thùng kêu không cần, nhưng thân thể lại thật sự hưng phấn.
Nghe y oán giận hắn ‘quá lớn’, Ma Tôn câu môi cười, hạ thân không ngừng thọc vào rút ra, dùng tay bóp lấy gương mặt trắng nõn của y, cưỡng bách Vân Thanh Lam nhìn thẳng vào mắt của mình, sau đó cười khẽ hỏi: “Lớn như vậy, tiên quân thích không”
Vân Thanh Lam chưa từng cẩn thận nhìn vào đôi mắt của người phía trên, lúc này bị bắt đối diện, y ngước mắt nhìn hắn, va chạm vào ánh tím thâm thúy nơi đáy mắt, bên trong giống như cất giấu sao trời cuồn cuộn, khiến Vân Thanh Lam bị mê hoặc, thân mình run rẩy thừa nhận xâm phạm, một bên ngơ ngác lẩm bẩm nói: “Thích… Thích”
Nghe được Vân Thanh Lam thừa nhận nói thích, hạ thân Ma Tôn tiếp tục tàn nhẫn đỉnh lộng, trực tiếp cắm tới huyệt tâm mẫn cảm, sau đó trong mắt hiện lên nguy hiểm, trầm giọng nói: “Nếu thích, vậy ngươi vì sao muốn chạy”
Dứt lời Ma Tôn liền không chút thương tiếc nhanh chóng đỉnh lộng, sức lực to lớn, tiến vào âʍ ɦộ no đủ, dâʍ ŧᏂủy̠ mang theo mùi thơm kì lạ cũng chảy đến vùng đùi trắng nõn hỗn độn kia, làm tiếng khóc y đều có chút đứt quãng.
“A~ không, không cần… Tiểu Cửu… haa… Nhẹ chút nhẹ chút… A ~ cắm tới rồi… hu hu hu… ta chịu không nổi… Cầu ngươi… Chậm một chút~ lại thao đến … Không được…”
Hạ thân bị thao tàn nhẫn làm cho lý trí của y dần biến mất, rêи ɾỉ xin tha, y có cảm giác tiểu huyệt của mình sắp bị căng hỏng rồi, trướng đến đau, huyệt tâm cũng chịu không nổi, kɧoáı ©ảʍ từ dưới thân một tầng lại một tầng nhộn nhạo tràn khắp toàn thân.
“Bản tôn hỏi ngươi vì sao lại chạy, trả lời ta” thấy người dưới thân chỉ lo trầm mê trong du͙© vọиɠ không trả lời câu hỏi của hắn, Ma Tôn không vui đối với đầṳ ѵú đang đứng thẳng của y hung hăng đùa bỡn, mỹ nhân phản xạ mãnh liệt ưỡn ngực, thoạt nhìn giống như rất hưởng thụ, tự đem đầṳ ѵú của mình hướng vào tay người khác.
“Haaa… buông ra buông ra… Đau quá… Ta phải về tiên môn… Sư huynh còn đang đợi ta… Tử Lăng cũng bị ngươi đả thương… hức… Ta lo lắng cho hắn… Ta phải trở về… ưm ~ không cần…”
Mỹ nhân khóc lóc trả lời Ma Tôn, nhưng mới vừa nói xong hạ thân liền bị tàn nhẫn cắm tới, y cảm giác được người phía trên tựa hồ lại tức giận, cự vật thọc vào rút ra đều mang theo chút thô bạo, y đành bất chấp mặt mũi, nâng lên cánh tay trắng nõn câu lấy cổ nam nhân làm nũng xin tha.
“Ưm~ Tiểu Cửu… Ngươi nhẹ chút nhẹ chút… ta đau… a… Không cần như vậy… Không được… hức… Muốn tới… ưm a ~ nơi đó không thể… A ~ không cần, nơi đó… Sẽ phun… ~ không cần…”
Ma Tôn mang theo tức giận xâm phạm vào hạ thân đáng thương của Vân Thanh Lam, huyệt tâm khó nhịn, kɧoáı ©ảʍ bén nhọn từ xương cùng* lên thẳng đỉnh đầu, mỹ nhân hoàn toàn chịu không nổi, đôi chân thẳng tắp câu trên eo nam nhân cũng run rẩy, yếu ớt không còn sức lực quấn quanh, xích sắt trên cổ chân tinh tế cũng theo động tác chủ nhân rào rạt tiếng vang, càng làm cho sự kịch liệt này thêm một phần tình thú.
Xương cùng là cấu trúc giải phẫu nằm ở phần cuối cột sống, bên dưới đốt sống thắt lưng thứ năm (L5). Bên dưới xương cùng là xương cụt (coccyx), hay còn gọi là xương đuôi.
Xương cùng nằm ở giữa xương chậu phải và trái, tạo thành mặt sau của xương chậu. Đây là nơi xương cột sống kết nối với xương chậu.
Nhưng vô luận y cầu xin thế nào cũng không đổi được sự thương tiếc từ hắn, còn bị người càng dùng sức tàn nhẫn cắm vào tận cùng, cửa huyệt diễm sắc, mỗi khi dươиɠ ѵậŧ rút ra còn mang chút thịt non, nhưng nháy mắt lại bị hung hăng thọc trở về.
“Tiên quân, ta không phải đã nói sao, không được ở trước mặt ta biểu hiện lo lắng cho nam nhân khác, cho dù hắn là đồ đệ của ngươi cũng không được, lúc này còn dám nghĩ đến người khác, tiên quân đang muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta sao? Hửm?”
Nghe mỹ nhân nói lo lắng người khác, mặt mày Ma Tôn thoáng chốc âm trầm, ngữ khí bất thiện cảnh cáo, hạ thân càng là thô bạo thọc vào rút ra, mỗi lần đều là nguyên cây, cực đại qυყ đầυ đỉnh mở cửa huyệt, cọ xát địa phương mẫn cảm ấy, nhưng cho dù như vậy, tiểu huyệt vẫn như cũ lấy lòng mυ'ŧ lấy đồ vật đáng sợ đang chà đạp chính mình.
“A ~ muốn phun muốn phun… haa… Chịu không nổi… Ta sai rồi ta sai rồi…… Không nghĩ người khác… Tiểu Cửu không cần… Chỉ nghĩ ngươi chỉ nghĩ ngươi… hu hu hu… Cầu ngươi… A a a!!! Phun… A a a a!!! Không cần lại đỉnh… sắp phun … ưm… Không muốn không muốn…”
Mỹ nhân bị thao chịu không nổi, huyệt tâm mẫn cảm sắp bị hắn cắm hư, y ôm lấy cổ nam nhân trên người run rẩy mông vừa khóc vừa phun, nhưng chính là như vậy y càng bị hắn xâm phạm, thừa nhận hắn mạnh mẽ lao tới.
“Ưm… Từ bỏ từ bỏ… Phu quân bắn cho ta đi… ta ~ chịu không nổi… Cầu ngươi bắn cho ta… A ~ không thể lại cắm… haaaa… Muốn hư rồi… Cho ta cho ta a… ~”
Sau khi cao trào còn bị kịch liệt thọc vào rút ra như thế, mỹ nhân thật sự chịu không nổi, cơ thể trắng nõn ở trong ngực nam nhân run rẩy không ngừng, trên mông tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠, thậm chí còn theo kẽ mông chảy ngược tới vòng eo, nhưng y căn bản không có tư cách cự tuyệt sự thô bạo này, chỉ có thể khóc lóc cầu hắn mau bắn cho chính mình, bởi vì chỉ khi Ma Tôn tiết ra, y mới có thể được buông tha.
Mà lúc này Ma Tôn ôm người trong l*иg ngực nhanh chóng lao tới, nghe mỹ nhân khóc kêu rêи ɾỉ cầu xin muốn bị bắn vào trong, càng là hưng phấn không thôi, đối với việc y chủ động muốn hắn, hắn vẫn không có biện pháp kháng cự, thật muốn đem yêu tinh câu nhân trong l*иg ngực này thao chết, muốn đem nộn huyệt dâʍ đãиɠ bắn đầy, muốn cho người dưới thân trong ngoài đều dính đầy hơi thở của hắn.
Bị y câu dẫn, Ma Tôn cũng nhịn không được muốn cao trào, hắn cúi đầu trìu mến mà hôn lên đạo ấn diễm lệ giữa trán y, sâu thẳm đáy mắt mang theo thâm trầm quyến luyến, hơi thở gấp gáp sủng nịch nói: “Ngoan, này liền đút no ngươi”
Dứt lời hạ thân Ma Tôn hung hăng đỉnh lộng, cực đại qυყ đầυ trực tiếp cắm ở nơi đã bị đảo thành một hồ xuân thủy huyệt tâm thượng, nháy mắt bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng kia thẳng tắp bắn vào phần thịt huyệt mẫn cảm bên trong, thân thể y được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột nhiên run lên, đầu ngón tay tinh tế ở phía sau bờ lưng cường tráng của hắn để lại từng đạo vệt đỏ ái muội.
“Hưm… không cần… đầy quá… a ~ Tiểu Cửu… thật sự chịu không nổi… A ~ bắn thật nhiều… trướng… haa…ngừng đi mà”
Vân Thanh Lam bị bắn một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, y ủy khuất ôm chặt cổ Ma Tôn, đáng thương nức nở lẩm bẩm, đôi mắt thanh triệt ướt đẫm, đuôi mắt tràn đầy màu sắc tìиɧ ɖu͙©, làm y thoạt nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người.
Ma Tôn nhìn người thương thần thái mê người, nghe người kia bị bắn vào trong sau năng đến chịu không nổi kiều nhu rêи ɾỉ, cự vật còn chôn trong tiểu huyệt nháy mắt được vực dậy tinh thần, y cả kinh thân mình run lên, gương mặt thanh lệ tràn đầy ủy khuất, đôi mắt màu trà đựng đầy hơi nước, lăng lăng nhìn chằm chằm vào nam nhân tuấn mỹ trên người khẽ lùi ra một chút, môi đỏ khẽ mở nhíu mày oán trách :“Tiểu Cửu, ngươi như thế nào… Lại cứng nữa, ta thật sự không được, đều bị ngươi làm sưng hết lên… ta đau”
Bởi vì động tác của mỹ nhân, làm dươиɠ ѵậŧ đang chuẩn bị phát động dời ra một chút, Ma Tôn tựa hồ rất bất mãn khi phải rời khỏi địa phương ẩm ướt nóng bỏng kia, hắn bóp cái eo thon của mỹ nhân đem người kéo trở về, vòng eo trầm xuống, liền lại hung hăng cắm vào tiểu huyệt đã sưng đỏ kia.
Lúc này, Ma Tôn mới mở miệng, cười sủng nịch đáp lại: “Còn không phải bởi vì Tiên Quân ngươi quá dâʍ đãиɠ sao, đối với ngươi sao có thể mềm xuống dưới, ngoan nào, để ta làm thêm lần nữa”, dứt lời Ma Tôn giống như không biết mệt mỏi, lại bắt đầu luật động.
“Ưm ~ không cần… Ngươi đừng… ưm ưm~ haaa…” Vân Thanh Lam mới vừa cự tuyệt chưa tới hai câu đã bị Ma Tôn dùng miệng chặn lại bờ môi đang khép mở kia, những ngôn từ chống cự đều hóa thành tiếng rêи ɾỉ nức nở trong miệng, mỹ nhân đáng thương căn bản không thể phản kháng, kêu cũng kêu không được, chỉ có thể mở chân mặc người thọc vào rút ra nơi tiểu huyệt, khóc lóc thừa nhận chà đạp thô bạo lần nữa.