Thanh Lãnh Tiên Tôn Chạy Trốn Ký

Chương 17: Trừng phạt âm môi, đánh đến chảy nước

Cuối cùng sau khi đại điển hiến tế kết thúc, Ma Tôn hoả tốc trở về tẩm điện. Vừa vào cửa, mỹ nhân đã đáng thương ở trên giường cuộn thành một đoàn, hốc mắt ửng hồng, lông mi cũng ướt dầm dề, trên mặt mang theo ánh nước, quả nhiên là khóc đến thảm.

Mà Vân Thanh Lam thấy Ma Tôn trở về, ánh mắt liền hồi phục chút thần thức, sau khi Ma Tôn ngồi vào mép giường, y trực tiếp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhào vào lòng ngực Ma Tôn, ôm cổ hắn khóc nức nở nói: “Tiểu Cửu… Thao ta… Ta ngứa thật khó chịu… Thao ta được không… Cầu ngươi… Đem ta thao đi”

Vừa nói, mỹ nhân còn lắc mông ở trên người Ma Tôn cọ cọ, tra tấn thời gian dài đã biến y hoàn toàn trở thành nô ɭệ của du͙© vọиɠ, toàn bộ đầu óc đều chỉ nghĩ muốn phun, phun ra liền thoải mái.

Ôm mỹ nhân trần trụi trong lòng, hắn nhìn vào đôi mắt diễm sắc, còn có hàng mi dài hàm chứa nước mắt chưa khô của y, Ma Tôn thoáng chốc có phần mềm lòng, nhưng trong nháy mắt hắn nghĩ đến khoảnh khắc y chạy trốn khỏi mình lại không chút lưu luyến, ánh tím u ám trong mắt tức khắc lại trầm xuống.

Cảm thụ được người trong lòng run rẩy, Ma Tôn giơ tay triệt bỏ cái chắn trong suốt đang bao lấy hạ thân mỹ nhân, sau khi tiểu huyệt không còn bị ngăn cản, toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ liền lập tức chảy ra, nhiễm vào một phần hắc y thêu kim sắc của Ma Tôn, thấm ướt một đoàn.

Lúc này Ma Tôn một tay ôm mỹ nhân, một tay khơi lên chiếc cằm tinh xảo của y, nhìn vào đôi mắt màu trà mông lung, cười nhạo: “Tiên quân, ngươi không phải muốn chạy sao? Lẳиɠ ɭơ bậc này, là muốn trở về đối với ai phát da^ʍ, đồ đệ kia của ngươi sao? Hắn có thể làm ngươi sướиɠ như vậy sao? Hửm?”

“A ~ không, không cùng đồ đệ phát da^ʍ… Chỉ cùng ngươi… Haaa ~ Tiểu Cửu…… Thật sự ngứa quá… Ngươi chạm vào ta… Cầu ngươi… Thao ta được không… Tiểu huyệt chịu không nổi…… Ngươi sờ ta, ngươi sờ ta đi… Ta thích được ngươi sờ… A~ khó chịu”

Vân Thanh Lam bị du͙© vọиɠ chi phối, môi đỏ khép mở, cả những da^ʍ ngôn lãng ngữ cũng đều dám nói, đồng thời còn chủ động lôi kéo tay Ma Tôn hướng vào giữa hai chân y, chủ động đem tiểu huyệt chảy nước dán vào đôi tay dày rộng ấm áp của hắn.

Ma Tôn thấy mỹ nhân cơ khát như thế, còn chủ động kéo tay hắn, tức giận cũng giảm xuống vài phần, một tay ôm phía lưng đơn bạc trắng nõn, đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc mềm mại của y, một tay khác lại dán ở âʍ ɦộ no đủ nhẹ nhàng xoa động, câu môi trào phúng nói: “Thích sao, xoa như vậy ngươi có sướиɠ không ?”

” Ưm ~ sướиɠ, sướиɠ quá… Thích được xoa tiểu huyệt… A ~ tay phu quân nóng quá… Thích… ~ dùng sức… hu hu… Xoa đến âm đế rồi… ~ thật thoải mái… Muốn được phu quân xoa phun… Ưm ~”

Hạ thân Vân Thanh Lam cơ khát, hơn nữa lúc Ma Tôn dán tay vào chỗ âʍ ɦộ, ngón giữa lại rơi vào phía giữa huyệt lầy lội, ngón tay thô ráp cọ xát âm đế sưng to cùng miệng huyệt đầy nước, khiến cho du͙© vọиɠ phút chốc thư giải, làm mỹ nhân không tự giác nhấc mông, đón ý nói hùa theo bàn tay đang dâʍ ɭσạи âʍ ɦộ của mình.

Thấy người trong ngực người sướиɠ đến rêи ɾỉ không ngừng, đáy mắt Ma Tôn khẽ nhúc nhích, lại xoa nhẹ vài cái sau đó trực tiếp đem người ấn xuống giường, còn đem hai chân Vân Thanh Lam tách lớn, làm toàn bộ âm bộ no đủ nhiễm nước dầm dề kia bại lộ, tiếp theo liền không chút lưu tình mà tát một cái vào nơi đó, một tiếng “Chát” vừa vang lên, dâʍ ŧᏂủy̠ ở âʍ ɦộ cũng vẩy ra, cũng đem y đánh đến ngây người.

Mấy giây sau, khi tinh thần Vân Thanh Lam phục hồi lại, khoé mắt ửng đỏ đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt, gương mặt cũng ửng lên như máu, vừa bị đánh, lý trí y thoáng trở về, xúc cảm nơi hạ thân lan tràn làm y xấu hổ không thôi, đầu ngón chân cũng khẩn trương cong lại, quá hổ thẹn… Nơi đó làm sao có thể bị đánh chứ.

Nhưng sau khi cảm giác được tiểu huyệt bị đánh, thân thể của y lại càng thêm hưng phấn, y bỗng dưng có loại cảm giác thật vô lực, bị người khác đối đãi như thế cũng có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, chẳng lẽ chính y thật sự rất dâʍ đãиɠ sao, bị hắn đánh vào tiểu huyệt cũng sướиɠ đến rêи ɾỉ.

Tuy rằng thân thể phản ứng thành thật, bị đánh một cái tiểu huyệt liền co rút, không tự chủ chảy càng nhiều nước, nhưng lòng tự trọng trong lòng y quá mãnh liệt, đôi mắt thanh triệt màu trà đựng đầy hơi nước, khẽ cắn môi, y muốn chống cự lại du͙© vọиɠ đang kêu gào trong thân thể.

“Dâʍ đãиɠ, sướиɠ không, bị người đánh tiểu huyệt cũng chảy nước, ngươi thật sự nên bị người giam lại trên giường gian da^ʍ, còn dám chạy, về sau đừng nghĩ được đi ngoài, đúng là không nên đối với ngươi mềm lòng”

Ma Tôn lạnh giọng mắng, càng muốn trừng phạt Vân Thanh Lam, đối với âʍ ɦộ đầy nước kia lại là đánh thêm mấy cái “Bạch bạch bạch” , khiến cho mỹ nhân vừa đau vừa sướиɠ, tay y túm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, nhăn mày mang theo tiếng nức nở rêи ɾỉ xin tha.

“A~ đau… Không cần… Dừng tay… Tiểu Cửu… Ưm a ~ nơi đó không thể đánh… hu hu … Ngươi dừng lại… ~ sao có thể đánh nơi đó… Buông ra buông ra…… Đau quá”

Âm thanh “Bạch bạch” phảng phất tất cả đều chui vào tai mỹ nhân, thân thể trắng nõn đều thẹn thùng mà đỏ ứng cả lên càng trở nên mê người, hơn nữa địa phương mẫn cảm bị đánh, y theo bản năng muốn khép chân, nhưng một chân bất đắc dĩ bị xích sắt buộc lại, một chân khác lại bị người khác nắm lấy, làm y căn bản không khép được, chỉ có thể mở chân ra mặc hắn chà đạp nơi đáng thương yếu ớt ấy.

“Đau, đau… Ngươi nhẹ chút… Haaa… Không muốn bị đánh … Như thế nào có thể… Hu hu hu… Không được… Ngươi buông ta ra… A a a ~ đau… Cầu ngươi không cần……”

Vân Thanh Lam muốn trốn tránh, nhưng vô luận y di chuyển như thế nào, bàn tay kia đều chuẩn xác dừng ở trên âʍ ɦộ y, đem âm môi phì nộn đánh đến sưng đỏ, thậm chí dâʍ ŧᏂủy̠ cũng vẩy tới trên ngực Ma Tôn.

Nhìn mỹ nhân trên giường tóc đen tán loạn, vặn vẹo thân thể trắng nõn kêu khóc, đuôi mắt rưng rưng phiếm hồng, đạo ấn màu đỏ giữa trán càng tôn lên vẻ quyến rũ trên khuôn mặt, cảnh đẹp như thế, câu được du͙© vọиɠ muốn tàn sát bữa bãi của Ma Tôn càng sâu, rốt cuộc đối xử với Vân Thanh Lam, chà đạp luôn hữu dụng hơn so với thương tiếc, càng làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.

Một lát sau, Ma Tôn không màng mỹ nhân cầu xin, càng lúc càng quá mức, hắn đem hai mảnh âʍ ɦộ phì nộn tách ra, lộ ra âm đế sưng đỏ bên trong cùng miệng huyệt ướŧ áŧ, sau đó không lưu tình đánh vào.

“Chát”

Một tiếng vang dội, trực tiếp làm mỹ nhân thét lên, y đau quá, âm đế của y mẫn cảm đến chạm vào đều không chịu nổi, hiện tại lại bị đánh như thế, y làm sao chịu được.

“A a a ~ phu quân không cần… Cầu ngươi cầu ngươi… Không thể đánh âm đế… Hức… Đau quá… Hu hu hu… Ngươi thao tiểu huyệt ta đi… Không thể đánh âm đế… Đau…”

Âm đế bị đánh, Vân Thanh Lam kêu la kháng cự, nước mắt thấm ướt cả gối, nhưng thân thể y lại hoàn toàn bất động, mỗi khi bị đánh âm đế tiểu huyệt liền trào ra chút nước, đạt kɧoáı ©ảʍ cao trào.

“Dâʍ đãиɠ, chỉ có đau sao, sướиɠ đến độ phun nước, còn nói không cần, cái miệng trên thật không thành thật như miệng dưới nhỉ, nếu thích, ông đây làm ngươi sướиɠ đủ”

Dứt lời Ma Tôn giơ tay liền đối với âm đế sưng đỏ liên tục đánh, đánh đến mông y thẳng run, khóc kêu đến càng thêm lợi hại, nhưng y làm thế nào cũng trốn không được, chỉ có thể cầu xin.

“A a ~ dừng, dừng tay… Ta… đau quá… Phu quân… Cầu ngươi không cần… Tiểu Cửu… Không cần đánh… Hu hu hu… Ta đau… âm đế sắp hỏng rồi… Sẽ đánh phun… A a a ~ không cần…”

Nghiêu quang Tiên Tôn ngày xưa thanh lãnh tuyệt trần vốn dĩ luôn cao cao tại thượng, nhưng giờ phút này lại bị người khác khóa ở trên giường chà đạp, tiểu huyệt nho nhỏ kia đều bị đánh sưng lên, âm đế cũng sung huyết sưng lớn thêm vài phần, nhưng y lại không cách nào chạy thoát, chỉ có thể nằm ở trên giường vặn vẹo mông, khóc kêu xin tha, thậm chí còn làm nũng kêu phu quân, giống như hi vọng mình làm như vậy có thể được hắn thương tiếc một chút.

Ma Tôn nghe được tiếng rêи ɾỉ kiều mị pha lẫn chút ý vị cầu xin làm nũng của y, khóe môi ở nơi không thể thấy nhếch lên, động tác trên tay cũng không dừng, một bên đùa bỡn một bên cười nhạo: “Tiên quân có phải chỉ ngay lúc này mới chịu nhận thua, xem ra là ta đối với ngươi quá ôn nhu, vẫn nên thô bạo một chút mới có thể khiến ngươi nghe lời”

Dứt lời, Ma Tôn càng đem âm môi phì nộn mở ra, đối với viên thịt huyệt hung hăng chà đạp, âm đế sưng to nảy dựng lên, chỉ qua vài cái đánh, quả nhiên hạ thân Vân Thanh Lam bắt đầu run rẩy co rút lại, sắp bị người đánh tới cao trào.

“A a a ~ phu quân không cần… Sẽ phun sẽ phun… Haaa… Ngươi dừng tay a… Đau… Hu hu hu… Không được… Thật sự sẽ phun… Ưm a ~ sẽ bị đánh phun… Thật xấu hổ ….. Không thể bị đánh phun… Phu quân tha ta đi”

Mỹ nhân thật đáng thương cầu xin, bị người vào nơi đó đã đủ thẹn, còn bị đánh đến phun nước, trong lòng y thực sự không thể tiếp thu được, y thế nào có thể dâʍ đãиɠ đến bậc này.

Nhưng Ma Tôn mặc kệ, thấy cửa huyệt dưới hạ thân mỹ nhân run rẩy khép mở, hắn liền biết người dưới thân sắp cao trào, thế là càng dùng sức mà đánh, vùng thịt mềm nơi đó, nó ửng đỏ chín rục như thịt quả của anh đào, lại là “Chát” một tiếng, chỉ thấy những ngón tay xinh đẹp nắm chặt khăn trải giường đều trắng bệch, y run rẩy mông thét chói tai cao trào.

“A a a a!!! Phun phun…… Bị đánh phun rồi… Không cần… Tiểu Cửu không cần… Đừng chạm vào… Hu hu hu…. Làm sao đánh chỗ đó được…… Thật quá đáng…”

Vân Thanh Lam bị đánh, vừa khóc lóc vừa chảy nước, da^ʍ huyệt diễm sắc bắn ra vài tia nước, toàn bộ bắn hết lên bụng Ma Tôn, đem lễ phục đẹp đẽ quý giá thấm ướt thành một đoàn, giống như đã vừa trải qua cao trào kịch liệt.

“Tiên quân thật sẽ phun, thật nhiều nước, bị người đánh vào âʍ ɦộ sướиɠ sao, còn chảy nhiều đến như vậy, thật là tiểu dâʍ đãиɠ trời sinh”

Thấy mỹ nhân không ngừng phun nước, Ma Tôn giơ tay muốn lấp kín đi tiểu huyệt lầy lội kia, còn trực tiếp ở miệng huyệt cắm thêm hai ngón tay đi vào, nước ở nơi đó “Phụt” một tiếng, làm thân mình y hung hăng run lên, cả người đột nhiên co rút, eo lưng cong lên, sau đó lại vô lực trở về giường.

“…A a a ~ không thể không thể… Đừng chạm vào…haaa… Sao có thể ở lúc này cắm vào… Hu hu hu… ta chịu không nổi… Phu quân đừng chạm vào mà… Đi ra ngoài đi… Ngươi ôm ta một cái… Đừng chạm vào phía dưới… Cầu ngươi……”

Âm đế cao trào đã làm Vân Thanh Lam chịu không nổi, hiện tại tiểu huyệt vẫn còn chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ lại bị hắn dùng tay cắm vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm khắp người y run rẩy, nhưng y căn bản ngăn cản không được, hơn nữa y biết người trên mình ăn mềm không ăn cứng, cho nên chỉ có thể làm nũng cầu đối phương ôm lấy, như vậy hắn sẽ không rảnh tay mà cắm vào.

Quả nhiên, Ma Tôn nghe thấy mỹ nhân chủ động yêu cầu muốn ôm lấy, hắn có chút kinh ngạc, ánh tím thâm thúy trong mắt sáng nhạt nhập nhoè, thế nhưng hắn thật sự nghe lời mà rút ngón tay đang náo loạn trong huyệt mỹ nhân ra, nằm xuống bên người y, đem người ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Tiên quân, ngươi không phải không thích ta chạm vào hay sao ?”

“Ưm… không có… thích… thích được ngươi ôm mà…” Mỹ nhân nức nở trả lời, hiện tại y nào dám nói không thích, nếu lại chọc Ma Tôn tức giận, không biết chừng sẽ bị tra tấn thế nào nữa.

Đối với bộ dáng nhu thuận của mỹ nhân, Ma Tôn liền không còn cách khác nữa, hắn bị lời nói làm nũng của đối phương dỗ dành, tức giận cũng giảm xuống, ôm người vào lòng hắn nói: “Ngoan, về sau thời điểm ngươi cao trào ta đều ôm ngươi được không”

“Ừm ~ được” Mỹ nhân nằm trong trong lòng Ma Tôn, đôi mắt nửa khép nửa mở, vô lực thở hổn hển mà trả lời, vừa mới cao trào kịch liệt làm y có chút mệt mỏi.