Không bao lâu, Ma Tôn ôm Vân Thanh Lam về tới tẩm điện, bây giờ hắn cực kỳ phẫn nộ, động tác cũng không hề ôn nhu, trực tiếp thô lỗ ném mỹ nhân lên giường, sau đó cúi người đè y xuống.
Vân Thanh Lam nhìn người ở trên sắc mặt tức giận hung ác khó nhìn, khống chế không được sợ hãi, theo bản năng liền giơ tay chống lại l*иg ngực đang áp xuống, một đôi mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào hắn.
Thấy mỹ nhân tư thái kháng cự, Ma Tôn hiển nhiên không vui, trực tiếp đem đôi tay đẹp đẽ đang để trên ngực hắn ấn lêи đỉиɦ đầu Vân Thanh Lam, sau đó một cái tay khác bóp lấy cái cằm nhỏ nhắn trắng nõn của y, đồng tử càng u ám, màu tím trong mắt đựng đầy du͙© vọиɠ thô bạo, trầm giọng nguy hiểm nói: “Tiên quân muốn rời khỏi ta như thế sao, còn dám trộm đồ, thật sự muốn chọc ta tức giận sao? Hửm?”
Đối mặt với sự tức giận của Ma Tôn, Vân Thanh Lam rũ mắt không nói một lời, y thật sự không biết nên lấy lý do gì để thoái thác, chẳng lẽ nói thẳng là mình muốn chạy sao? Như vậy sẽ chỉ làm Ma Tôn tức giận thêm thôi.
Thấy Vân Thanh Lam trầm mặc không nói, Ma Tôn càng tức giận, ánh mắt đen tối không rõ, sức lực trên tay cũng không tự giác gia tăng thêm vài phần, đem gương mặt trắng nõn véo ra vết đỏ, mỹ nhân bị đau nhăn mày, cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu Cửu, đau…”
Nếu là ngày xưa, Vân Thanh Lam như vậy, Ma Tôn đã sớm mềm lòng ôm người vào ngực dỗ dành yêu thương, nhưng hôm nay không giống, hắn không chỉ không dỗ, còn trào phúng cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Đau không, đau cũng là ngươi tự tìm, còn dám chạy, ngươi cũng không nhìn xem ngươi căn bản chạy không thoát, mẹ nó, trước kia nghe lời như vậy có phải là diễn cho ta xem không, đồ dâʍ đãиɠ, người thật sự rất biết diễn.”
Lúc này Ma Tôn đã hoàn toàn bùng nổ, cả người tản ra khí thế bức người, không ai có thể kháng cự, giơ tay hóa ra sương đen giam cầm tay chân của Vân Thanh Lam, sau đó thô bạo xé nát y phục phiêu dật trắng thuần của y, khiến cho y thân thể trần trụi, bày ra bộ dạng hai chân mở rộng tư thế khuất nhục.
Nhìn thân thể người ngọc dưới thân, Ma Tôn một chút cũng không thương tiếc, giơ tay nắm lấy đầṳ ѵú đang đứng thẳng kia, thô lỗ vừa xoa vừa véo, làm mỹ nhân đau đến cuộn thân mình muốn giãy giụa, nhưng thân thể đã bị giam cầm, vô luận y chống trả như thế nào cũng trốn không thoát sự chà đạp thô bạo này.
” A ~ Tiểu Cửu dừng tay… Đau quá… Ta thật sự không thể lưu lại nơi này… Ta còn muốn hồi tiên môn… ưm a ~ cầu ngươi… Thả ta đi… A a a ~ không cần… Đau ~”
Bị đối đãi như thế, mỹ nhân nhăn mặt, chịu đựng đau đớn trước ngực, y cảm giác đầṳ ѵú của mình sẽ mau chóng bị véo rớt, hơn nữa nơi đó mẫn cảm cực kỳ, lại bị Ma Tôn không chút thương tiếc nào véo lộng, điều này càng khiến y cảm nhận được khuất nhục nan kham, đôi mắt thanh triệt cũng dâng lên hơi nước, nhưng không thể chạy được, chỉ có thể nhẫn nhịn cầu xin đối phương.
Nghe mỹ nhân khóc nức nở xin tha, Ma Tôn không chút nào dao động, trong tay vẫn như cũ hung hăng xoa nắn kia đôi gò vυ' sưng lớn kia, còn ác liệt mà véo lộng khe vυ', tàn nhẫn véo đồng thời còn tàn khốc buông lời nhục nhã.
“Còn muốn chạy, dâʍ đãиɠ, tiên môn ngươi nếu biết ngươi chủ động mở chân ra để người Ma giới thao huyệt, còn cần ngươi sao, bọn họ có biết thời điểm ngươi bị thao khóc có bao nhiêu lẳиɠ ɭơ không, Vân Thanh Lam, ngươi đã bị ta làm dơ bẩn, còn trở về làm gì, ta đối với ngươi không tốt sao?”
Đối mặt với chất vấn của Ma Tôn, y đã không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy, ngực bị chà đạp đến quá đau, đau đến mắt y đều rưng rưng, khống chế không được mà rêи ɾỉ cầu xin: “ưm ~ đau, đau… Dừng tay… Đầṳ ѵú muốn hư rồi… ~ Tiểu Cửu… Không cần véo khe vυ'… A ~ chịu không nổi…hu hu… Cầu ngươi đừng như vậy…”
“Không cần? Phía dưới đều nước chảy còn nói không cần? Tiên quân, ngươi nhìn xem ngươi đã thành cái dạng gì, tùy tiện chạm vào là có thể chảy nước, còn trở về làm gì, tu kiếm đạo của ngươi sao? Vậy thời điểm đả tọa phát da^ʍ nước chảy ra thì làm sao bây giờ, dùng chuôi kiếm của ngươi thọc vào sao? Nghe lời, lưu lại đi”
Ma Tôn thoả mãn ý vị nhục nhã nói, đồng thời còn vuốt âʍ ɦộ no đủ kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy nước chảy ra từ miệng huyệt.
Bị người vũ nhục, Vân Thanh Lam xấu hổ và giận dữ tột độ, nhưng y vô pháp phản bác, bởi vì thân thể y xác thật chỉ cần tùy tiện chạm vào cũng có thể phát da^ʍ, ví dụ như hiện tại, đầṳ ѵú bị thô bạo đối đãi như vậy, nhưng đau đồng thời cũng nảy sinh ra kɧoáı ©ảʍ, cho nên phía dưới mới ngăn không được chảy nước, này đối với y cũng phi thường khó hiểu, vì sao thân thể của mình sẽ trầm mê trong tìиɧ ɖu͙© như thế.
“Ưm ưm ~ phu quân… hức… Phu quân nhẹ chút… Chịu không nổi… Đau quá…… Ngươi buông ra … hu hu hu… đầṳ ѵú không thể chạm vào… a ~ cầu ngươi phu quân… Đừng cắn đừng cắn… A ~ thật sự không được… hu hu hu…”
Mỹ nhân bị làm đến thật sự chịu không nổi, thanh triệt đôi mắt đựng đầy hơi nước, môi đỏ khép mở nức nở xin tha, còn không màng liêm sỉ mà gọi phu quân, muốn cho người trên mình buông tha đầṳ ѵú mẫn cảm của bản thân, y đau quá.
Nhưng Ma Tôn mặc kệ, không để ý đến lời mỹ nhân cầu xin, chỉ muốn phát tiết chui đầu vào trước ngực y tàn sát bừa bãi, môi răng không lưu tình đối với đầṳ ѵú sưng đỏ vừa hút vừa cắn, thẳng chơi đến khe vυ' trên ngực hé ra chút thịt non, còn trên quầng vυ' hồng nhạt hung hăng để lại dấu răng, cắn đau y, làm y trào nước mắt nức nở rêи ɾỉ.
Sau một phen chà đạp, Ma Tôn cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn vào gương mặt đẫm lệ đầy ánh nước, câu môi tà tứ nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ, có phải rất đau đúng không, lúc ngươi trốn đi đáng lẽ nên nghĩ đến kết cục như vậy, chỉ có đau mới có thể khiến ngươi nhớ kĩ, tất cả điều này là do ngươi tự tìm lấy”
Dứt lời Ma Tôn trực tiếp thọc ba ngón tay vào nhục huyệt kiều nộn, đem tiểu huyệt lầy lội kia cắm vang “phụt” “phụt” khắp nơi, mang theo mùi thơm kì lạ, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt cũng trực tiếp bắn tung tóe trong bắp đùi y.
“Ngươi a ~ không, không cần… ha… Ngươi dừng lại… Nơi đó không thể… ưm ~ không được… trướng quá… a… Đi ra ngoài … Cắm đau quá… ưm ~ không thể như vậy dùng sức… hu hu hu… sẽ bị cắm hư mất… a ~ Tiểu Cửu… Không cần như vậy…ta… đau…”
Nhục huyệt mẫn cảm đột nhiên cắm vào, còn dùng lực, làm y hô đau xin tha, nhưng tiếng rêи ɾỉ này chỉ càng mê người càng làm người khác muốn hung hăng chà đạp mà thôi, trừ cái này ra không còn tác dụng nào khác.
Lúc đi vào, Ma Tôn liền cảm giác được phần thịt non tầng tầng lớp lớp bao vây lấy ngón tay của hắn, còn lấy lòng hắn mυ'ŧ vào, thật là da^ʍ tiện cực kỳ, thế là hắn không chút lưu tình ấn ở địa phương mẫn cảm kia, còn dùng đầu ngón tay dùng sức đâm thọc.
“A a ~ không cần… nơi đó không thể đυ.ng vào…… không được… ưm a ~ buông ra buông ra…… sẽ phun… ưm ~ cầu ngươi… dừng lại… chịu không nổi… hu hu hu… Thật sự sẽ phun…”
Vân Thanh Lam bị người đùa bỡn như thế, thân thể trắng nõn của y cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, lắc mông muốn trốn, y cảm giác trong tiểu huyệt vô cùng trướng, kɧoáı ©ảʍ từ khắp người tụ lại, đều mau chóng bị người dùng tay chơi đến cao trào.
“Ha~ phu, phu quân… Tha ta… Muốn tới muốn tới…… Tiểu huyệt muốn phun nước… Haaa ~ chịu không nổi… Sẽ bị chơi phun mất… ~ thật sự không được… Muốn cao trào… A ~”
Mỹ nhân miệng kêu không cần, nhưng hạ thân lại không tự chủ được đón ý hùa theo, thân thể y đã theo bản năng phục tùng du͙© vọиɠ, khát cầu đạt tới cực điểm, nhưng trước một khắc đạt được kɧoáı ©ảʍ, ngón tay đang lộng tiểu huyệt lại đột nhiên dừng lại đi ra ngoài.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, ngươi sao lại da^ʍ thành như vậy, tùy tiện dùng ngón tay cắm vài cái cũng có thể cao trào, ông đây làm ngươi sướиɠ lắm sao, còn muốn cao trào, nghĩ cũng đừng nghĩ” Ma Tôn rũ mắt nhìn ánh nước đang chậm rãi di chuyển trên tay của mình, lạnh cười nói ra những lời tàn khốc, dứt lời hắn cũng không chạm vào tiểu huyệt sắp cao trào kia mà lại dùng tay nắm lấy âm đế mẫn cảm, còn ác liệt xoa nắn.
“Phu quân… âm đế không cần… Hưm… Thật khó chịu… Cắm phía dưới cắm phía dưới… Thao thao tiểu huyệt đi… Làm ta phun a… Hu hu hu… Cầu ngươi… Làm ta phun nước…”
Bị cưỡng chế gián đoạn cao trào, Vân Thanh Lam khó chịu nước mắt từ trong mắt trào ra, theo đuôi mắt ửng đỏ chảy xuống hai bên, nhưng lúc này y đã bất chấp mọi thứ, không chiếm được du͙© vọиɠ cần thiết khiến y mau chóng mất đi lý trí, khóc cầu người cắm vào hoa huyệt, muốn hắn đem mình cắm đến phun.
Nhưng Ma Tôn làm như vậy vốn dĩ vì trừng phạt mỹ nhân, làm sao để y toại nguyện, không chỉ không chạm vào tiểu huyệt, còn ác liệt mà đùa bỡn âm đế, đem nhụy đầu kiều nộn cũng chơi đến sưng to.
“Haaa ~ phu quân… Không cần véo âm đế…… âm đế bị chơi đau… a ~ ngứa quá … âm đế sẽ bị véo phun… Hu hu hu… Muốn phun nước… A ~ phu quân… Ta muốn tới… Cầu ngươi ~ để ta cao trào… ~”
Thân thể y quá nhạy cảm, âm đế chỉ tùy tiện chơi vài cái liền khống chế không được, tiểu huyệt lại bắt đầu co rút, đã có thể muốn từ kɧoáı ©ảʍ âm đế nhanh chóng cao trào, nhưng Ma Tôn lại ác liệt thả tay, lại lần nữa buông tha mỹ nhân.
“A a a ~ làm ta phun làm ta phun a… Ô ô ô… Ra không được… Thật là khó chịu… Phu quân ~ không cần như vậy… Ô… Chịu không nổi… Cầu ngươi… Làm ta phun a…”
Liên tục hai lần bị hắn làm đứt đoạn cao trào, mỹ nhân khó nhịn thân mình vặn vẹo khóc thút thít, nâng mông muốn đem tiểu huyệt đang phát da^ʍ hướng vào tay nam nhân mà cọ, gấp không chờ nổi muốn phun nước, đáng tiếc y dường như đã xem nhẹ cơn thịnh nộ của Ma Tôn.
“Muốn phun sao tiểu dâʍ đãиɠ, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi lưu lại ta mỗi ngày đều có thể cho ngươi phun, đáng tiếc là ngươi không biết điều, lại muốn rời khỏi ta, ngươi lại không nhìn xem, thân thể này của ngươi không thể rời khỏi ta”
Dứt lời Ma Tôn giơ tay triệt bỏ sương đen giam cầm Vân Thanh Lam, rồi lại ở hạ thân y biến ra một cái chắn trong suốt, làm cho âʍ ɦộ cùng nam căn đều bị bao vây lại, mà sau khi được tự do y gấp không chờ nổi duỗi tay muốn đi chạm vào hạ thân, nhưng lại bị ngăn cản, sờ như thế nào cũng không tới.
Nhìn mỹ nhân cơ khát khó nhịn, Ma Tôn lại đứng lên, môi mỏng ngậm tia cười lạnh, giơ tay hóa ra một đoạn dây xích màu bạc, tùy tay ném về phía y, xích sắt kia liền đem cổ chân tinh tế đó xích lại, một đầu khác, liền cố định ở đuôi giường.
Sau khi xong việc, Ma Tôn mặt mày lạnh lẽo nhìn vào cảnh đẹp trên giường, câu môi tà tứ nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ, hưởng thụ cho tốt, cẩn thận suy ngẫm xem rốt cuộc là muốn hay là không muốn ở lại, để ngươi mỗi ngày đều được ta thao, hy vọng lúc ta trở về, ngươi có thể cho ta cao hứng “
Dứt lời Ma Tôn trực tiếp xoay người rời đi, nhưng khi đi tới cửa liền liếc mắt nhìn lại, màu sắc cùng sự u ám nơi đáy mắt vừa mang theo luyến tiếc lại có chút bất đắc dĩ, nhẹ thở dài một hơi, hắn liền hóa thành sương đen biến mất không thấy, dù sao đại điển hiến tế còn chưa kết thúc, hắn là chủ của Ma giới, đương nhiên cần phải trở lại.
Vân Thanh Lam nằm ở trên giường rưng rưng đôi mắt, nhìn bóng dáng cao lớn mặc hoa phục cao quý kia dần biến mất, trực tiếp khóc nức nở ra tiếng, khóc lớn níu kéo hắn.
“Đừng đi… Tiểu Cửu… Ngươi đừng đi a… a ~ khó chịu quá… thật ngứa… Làm ta phun…… Hu hu hu…. Trở về đi… Tiểu Cửu…”
Nếu lúc này có người ở đây, nhìn đến giữa hai chân Vân Thanh Lam liền phát hiện cách cái chắn trong suốt, tiểu huyệt kia nước chảy không ngừng, miệng huyệt mấp máy khẽ nhếch, mơ hồ trông thấy được phần nhục huyệt diễm sắc phía trong, mà trên miệng huyệt một chút, một viên âm đế sưng đỏ đáng thương đứng thẳng, chờ đợi người tới chà đạp.
Không chỉ như thế, mỹ nhân bị du͙© vọиɠ tra tấn, y khóc thút thít thò tay ở giữa hai chân sờ thử chính mình, nhưng như thế nào cũng sờ không tới hoa huyệt cùng âm đế, thậm chí nam căn đã đứng thẳng kia cũng sờ không tới, khó chịu, y lộn xộn vặn vẹo thân mình , xích sắt trên chân cũng “xạt xạt” tiếng vang, nhưng du͙© vọиɠ vẫn như cũ không ngừng nghỉ kêu gào.
Ở lâu trong ma cung, Vân Thanh Lam chưa từng có lúc nào giống hiện tại mà nhớ thương Cửu U, muốn hắn trở về, muốn hắn hung hăng tiến vào thao tao huyệt của mình, muốn cự vật lớn của hắn đem chính mình lấp đầy, muốn bị hắn thao đến phun ra không ngừng… Thật sự quá muốn.
Đáng tiếc y hiện tại bị giam lại, kể cả giường đều xuống không được, chỉ có thể cuộn tròn thân thể trần trụi run rẩy ở góc giường chịu đựng du͙© vọиɠ hung mãnh, đỏ mắt cắn môi khóc nức nở không ngừng, nhìn đáng thương cực kỳ.
Hiện tại trong tẩm điện rộng lớn lại an tĩnh đến đáng sợ, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở lẫn vào tiếng rêи ɾỉ, cùng với âm thanh xích sắt kim loại đong đưa va chạm, hai loại thanh âm đan chéo quấn quanh, có vẻ ái muội vô cùng, làm chúng ma nhân canh giữ ngoài điện nghe thấy liền mơ màng vô hạn.
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Thụ thân thể một chạm liền phát da^ʍ là vấn đề về thể chất, phía sau sẽ giải đáp~ nhưng đương nhiên là anh công khác phát hiện nha ~
Nội dung tiểu kịch trường là sắp xếp tuổi tác của bốn công một thụ, niên thượng niên hạ cùng nhau, nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nội dung tiểu kịch trường :
Tiểu hồ ly > Quý Thần Khê > Vân Thanh Lam > Ma Tôn > Vân Tử lăng
Không nghĩ tới đúng không, tiểu hồ ly lại là lão yêu quái, tuy rằng tuổi tác hắn lớn, nhưng lại là kẻ bán manh nhất, cũng làm nũng cũng muốn dỗ dành, cũng để cho thụ mềm lòng, ai kêu Vân Thanh Lam thích đồ vật lông xù đâu ~
Nhưng tiểu hồ ly thì phải sau sau mới có thịt ăn ha ha ha ~