Thanh Lãnh Tiên Tôn Chạy Trốn Ký

Chương 12: Ước hẹn trăm năm, phu quân ta đau

Tác giả: Cửu Thiên

Edit: Sắc Tức Thị Không

Beta: Zhen

Hai tháng sau, tiểu thiên cảnh đóng cửa, Vân Thanh Lam mang theo tiểu hài tử ra bí cảnh.

Khi phi kiếm, Vân Thanh Lam lại ôm lấy tiểu hài đang giả vờ không khỏe kia, bộ mặt thanh lãnh nhìn không ra cảm xúc, chỉ mở miệng hỏi: "Tiểu Cửu, nhà ngươi ở đâu?"

Tiểu hài được ôm vào trong lòng hai tay vòng qua cổ Vân Thanh Lam, tham lam hít lấy lãnh hương trên người Vân Thanh Lam, còn cọ cọ làm nũng mới trả lời: "Tiên quân đưa ta đến cửa Ma giới là được"

Khi đó lão Ma Tôn vẫn còn thống trị, nghiêm khắc khống chế những cửa ra vào Ma Giới, chỉ có một cửa còn có thể sử dụng.

Nghe nói tiểu hài tử yêu cầu đi đến cửa Ma giới, Vân Thanh Lam nhăn mì lại, không vui hỏi: "Ngươi muốn đi Ma giới?"

"Tiên quân chán ghét Ma giới sao?" Tiểu hài tử thấy Vân Thanh Lam nhíu mày, ngẩng đầu nhìn kia gương mặt trắng nõn thanh lệ hỏi lại, hỏi xong đáy mắt tím sâu hơi thâm trầm, tựa hồ có chút bất an.

Thấy Cửu U hỏi như vậy, Vân Thanh Lam đầu cũng không cúi xuống, mắt đẹp như cũ nhìn thẳng về phía trước, một bên ngự kiếm phi hành một bên nhàn nhạt đáp: "Không, ta chỉ là lo lắng ngươi đi nơi đó rất nguy hiểm"

"Tiên quân không cần lo lắng, có người tiếp ta ~" thấy Vân Thanh Lam nói không phải chán ghét Ma giới, tiểu hài tử mới lần nữa nở nụ cười, làm nũng trả lời.

Vân Thanh Lam xong không hề phản ứng, chỉ điều chỉnh góc độ phi kiếm, hướng về Ma giới mà đi.

Mấy ngày sau, hai người đi tới cửa Ma giới, Vân Thanh Lam đem tiểu hài tử buông xoay người muốn đi, lại bị ai đó ôm chặt lại.

"Tiên quân, người phải đi sao?" Tiểu hài tử tựa hồ không tha, ôm lấy Vân Thanh Lam không buông tay.

" Ừ " Vân Thanh Lam chỉ nhàn nhạt mà ừ một tiếng, xem như đáp lại.

"Tiên quân, chờ ta trưởng thành, người gả cho ta được không, ta thích người" tiểu hài tử nghiêm túc nói, trên gương mặt non nớt tràn đầy chờ mong, quả nhiên mang hình dáng của một đứa làm cái gì cũng có vẻ không quá đáng.

Nhưng Vân Thanh Lam làm sao để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng nói một tiếng: "Buông ra"

Thấy đối phương cự tuyệt, tiểu hài tử lập tức bày ra bộ dạng chực khóc, đem chân Vân Thanh Lam ôm càng chặt hơn nữa, ngẩng đầu dùng đôi mắt đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm Vân Thanh Lam, ánh mắt tựa hồ muốn nói ' Ngươi không đáp ứng ta liền không cho ngươi đi '

Mà tiểu hài tử sở dĩ làm vậy, bởi vì hắn biết Vân Thanh Lam thấy hắn như vậy sẽ không có biện pháp, rốt cuộc ở chung với nhau lâu như thế, hắn đã rõ ràng Vân Thanh Lam kỳ thật là mỹ nhân ôn nhu ngoài lạnh trong nóng.

Đối mặt cảnh tượng như vậy, một tiểu hài tử ôm mình không buông tay, còn đáng thương yếu ớt nhìn y, Vân Thanh Lam có vài phần bất đắc dĩ, thế là dùng ngữ khí hòa nhã nhất có thể, nhẹ giọng dỗ hắn: "Ngươi buông ta ra"

"Ta không bỏ, ta một buông tay tiên quân liền chạy, trừ phi tiên quân đáp ứng gả cho ta, ta mới buông ra" tiểu hài tử như cũ lã chã chực khóc, ôm lấy chặt chẽ.

Trăm phần không biết làm thế nào, Vân Thanh Lam gật đầu đáp: " Được, ngươi buông ra", rốt cuộc y cũng không thể đối với tiểu hài tử động thủ, y nghĩ dù sao chỉ là lợi nói tiểu hài tử quá mấy ngày liền quên, hơn nữa về sau có thể gặp hay không đều là chuyện không biết trước.

Thấy Vân Thanh Lam đáp ứng, tiểu hài tử có chút kinh ngạc, không thể tin được hỏi: "Tiên quân, người... Đáp ứng rồi?"

" Ừ..." Vân Thanh Lam lại bất đắc dĩ mà ừ một tiếng, y hiện tại chỉ muốn tận lực rời đi, đối phó với tiểu hài tử thật là đau đầu mà.

Thấy Vân Thanh Lam thừa nhận lần nữa, tiểu hài tử cao hứng cực kỳ, ngoan ngoãn buông chân Vân Thanh Lam ra, mặt mày đầy ý cười nói: " Thế tiên quân phải chờ ta nha, không thể trộm gả cho người khác"

"......" Vân Thanh Lam đã không muốn để ý đến hắn, giơ tay triệu hồi ra phi kiếm, xoay người liền đi.

"Tiên quân tiên quân, ngươi còn không có nói cho ta biết người kêu cái gì, ta nên đến nơi nào tìm người, còn có người có thể chờ ta bao lâu " tiểu hài tử nhìn bóng dáng Vân Thanh Lam rời đi vội vàng gọi.

Vân Thanh Lam sắp bị phiền đã chết, đối mặt một đống vấn đề liên tiếp, y đứng ở trên phi kiếm chỉ trả lời qua loa: "Một trăm năm đi...", Dứt lời liêng hóa thành một đạo lưu quang nháy mắt đi xa.

Nhìn mỹ nhân đi xa, tiểu hài tử sắc mặt nháy mắt liền âm trầm, không còn nhìn thấy bộ dạng ngây thơ cùng Vân Thanh Lam làm nũng nữa, còn ngươi màu tím đen càng thêm sâu thẳm, hắn móc ra Huyết Trầm Châu nhìn một lát, lẩm bẩm: "Một trăm năm... Đủ rồi...", Dứt lời cũng xoay người bước vào Ma giới.

Nhìn vào đồng tử màu tím đen trước mắt mình, Vân Thanh Lam nhíu mày nói: "Là ngươi, Tiểu Cửu? Ma Tôn Cửu U... Ta thế nhưng không nghĩ tới... Quả nhiên là ngươi... Ngươi trưởng thành..."

Cách biệt trăm năm, người ôm cùng bị ôm lại trao đổi vị trí.

Ma Tôn thấy Vân Thanh Lam nhớ đến mình, tâm tình tốt lên một chút, vỗ về gương mặt trắng nõn, câu môi nói: "Tiên quân vẫn còn nhớ rõ, thật tốt, nhưng ta cũng không phải là lớn lên, chỉ là khôi phục hình dạng nguyên bản bộ dạng, tiên quân năm đó lúc ôm ta, ta đã thành niên, hương vị của tiên quân ta đã nhung nhớ một trăm năm, rất thơm"

Vừa nghe như vậy, Vân Thanh Lam kinh ngạc không thôi, hoá ra cảm giác chính mình năm đó không sai, thật sự không phải đứa trẻ bình thường.

Một phen trầm tư, Vân Thanh Lam không vui nói: "Ta cứu ngươi, ngươi vì sao đối với ta như vậy ", đúng vậy, y thật tức giận, rõ ràng có ân với đối phương, lại bị đối phương mạnh mẽ bắt nạt, bị thao đến chân đều không đứng được, quá nghẹn đi.

"Ta thả đồ đệ ngươi, ân tình đã trả, còn vì sao như vậy đối với ngươi, là bởi vì tiên quân đã đáp ứng qua phải gả cho ta, để cho nam nhân của mình thao không phải theo lý thường sao, tiên quân cảm thấy có chỗ nào không đúng?" Ma Tôn cười khẽ đáp, đồng thời trên tay còn không thành thật, cách áσ ɭóŧ xoa eo mông của người trong lòng.

"Dừng tay, năm đó ta chỉ là... Có lệ với ngươi, vẫn chưa nghiêm túc, ngươi không thể như vậy, niệm tình lúc trước, ngươi... Thả ta đi" Vân Thanh Lam có chút chột dạ nói, y căn bản không nghĩ tới, lời nói vô tâm năm đó, lại lưu cho mình mối họa như vậy, thật là! biết vậy chẳng làm!

"Thả ngươi? Tiên quân nói chuyện thật buồn cười, ta vất vả mới tìm được ngươi, như thế nào có khả năng thả ngươi, hơn nữa ta cũng mặc kệ ngươi có lệ hay không có lệ, dù sao ta đem việc đó là thật, tiên quân phải ngoan ngoãn lưu lại bên người ta, chỗ nào cũng đừng nghĩ chạy."

Dứt lời Ma Tôn một tay bóp lấy cằm mỹ nhân, đối với đôi môi thủy nhuận kia liền trực tiếp hôn lên, đem lời chưa kịp nói của y đều chặn lại.

" ưm ưm ~ ngươi... a..." Mỹ nhân bị cưỡng hôn ra sức kháng cự, đôi tay tinh tế trắng nõn để trên l*иg ngực rắn chắc của Ma Tôn, ý đồ đẩy đối phương ra, đồng thời vặn vẹo thân mình giãy giụa, nhưng bởi vì tu vi bị áp chế, thân thể cũng bủn rủn vô lực, khiến cho giãy giụa của y không hề tác dụng, hơn nữa càng động, đồ vật phía dưới mông càng cứng, y sợ tới mức giãy giụa càng thêm lợi hại.

Cuối cùng, Ma Tôn bị mỹ nhân cọ đến nhịn không được, buông lỏng đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ kia, thanh âm gợi cảm mang đầy du͙© vọиɠ, trầm thấp nói: "Tiên quân thật biết câu dẫn người khác, vốn dĩ ta thương tiếc ngươi là lần đầu, muốn cho ngươi yên tâm tĩnh dưỡng hai ngày, nhưng hiện tại chính là ngươi tự tìm lấy"

Dứt lời trực tiếp đem mỹ nhân áp đảo ở trên giường, còn thô lỗ mà trực tiếp cởi đi áσ ɭóŧ của y, đối với hai đầu v* đang đứng thẳng kia liền hung hăng hút vào.

" Ha a ~ đau... Tiểu Cửu... Đau... Đừng cắn..." Một bên đầu v* bị người cắn, Vân Thanh Lam rốt cuộc lãnh đạm không nổi nữa, lời nói cũng nhiều, nhíu lại mày đẹp thở hổn hển muốn người trên mình đừng cắn đầu v* của y nữa, tìиɧ ɖu͙© với y mà nói vẫn là cảm giác xa lạ đáng sợ, thật sự chịu không nổi......

Nghe Vân Thanh Lam kêu mình là "Tiểu Cửu", Ma Tôn sửng sốt một chút, môi răng liền buông đầu v* sưng húp kia, ngẩng đầu vui vẻ nói: "Tiên quân thật đúng là biết cách làm ta mềm lòng, nhưng ngươi đem ta cọ đến cứng rồi, không thể mặc kệ như vậy, để ta thao da^ʍ huyệt của tiên quân được không, ngày hôm qua thao không có đủ..."

Dứt lời Ma Tôn liền động thủ cởi luôn qυầи ɭóŧ của Vân Thanh Lam, y sợ tới mức ánh mắt hoảng loạn, tiểu huyệt của y hiện tại còn rất đau, nếu như bị cự vật to lớn của Ma Tôn thao một hồi, sợ là thật sự chỉ có thể nằm ở trên giường.

Nhưng y hiện tại bất đắc dĩ căn bản phản kháng không được, mỹ nhân liền hiểu chỉ có thể mềm không được cứng, thế là y không màng tới sĩ diện mãnh liệt đang gào thét trong bản thân, một phen ôm cổ Ma Tôn, đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Tiểu Cửu, đừng thao ta mà, phía dưới còn đau... Ta chịu không nổi, cầu ngươi..."

Được Vân Thanh Lam chủ động ôm, Ma Tôn trong lòng mỹ mãn đến không gì so được, hơn nữa hắn nhìn hoa huy*t dưới thân mỹ nhân, phát hiện xác thật vẫn còn sưng đỏ, nhiễm chút diễm sắc, thật là đáng thương cực kỳ......

Đối mặt với khẩu cầu của người thương, Ma Tôn cuối cùng vẫn mềm lòng, từ bỏ ý tưởng đem mỹ nhân thao thêm lần nữa, nhưng không có khả năng không chiếm tiện nghi, thế là trêu ghẹo nói: "Như vậy đi tiên quân, ngươi kêu ta một tiếng phu quân, ta liền buông tha ngươi, như thế nào?"

"Ngươi, ngươi..." Vân Thanh Lam nghe nói lời này, xấu hổ giận dữ sắc mặt càng hồng, làm y thoạt nhìn càng thêm minh diễm động lòng người, vốn dĩ ôm Ma Tôn cầu hắn đừng thao mình đã thực cảm thấy thẹn, còn muốn y kêu phu quân, này... Còn ra thể thống gì!

"Không gọi phải không, ta đây liền thao tiểu huyệt tiên quân" Ma Tôn bất lương mà nói, dứt lời hắn duỗi tay sờ tới âʍ ɦộ hơi sưng kia, còn thỉnh thoảng tham nhập một đầu ngón tay.

Cuối cùng, Vân Thanh Lam chịu không nổi bị người sờ tiểu huyệt, cùng nguy cơ sắp bị thao lần nữa, giơ tay đè lại động tác Ma Tôn, đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Phu quân không cần... Còn đau..."

Một câu vô cùng đơn giản, mỹ nhân nói xong lại xấu hổ mắt nhắm lại, hàng mi đều đang run rẩy, hàm răng trắng tinh khẩn trương khẽ cắn cắn môi, hiển nhiên là thẹn thùng cực kỳ.