Lâm Thiên Hoan khóc thành tiếng.
Biểu tình của cô quá khổ sở, bộ dạng thương tâm đến vậy, kiến lòng dạ Úc Hàn cũng tê rần theo, vội vàng dừng động tác.
"Có phải làm đau em rồi không, Thiên Thiên, đừng khóc, anh lập tức rút ra." Úc Hàn dịu giọng dỗ cô, động tác rút dươиɠ ѵậŧ vừa cẩn thận lại dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang theo thương tiếc và yêu thương.
Anh hoàn toàn không giống người kia.
Thời điểm khi người kia thao cô, mặc kệ cô khóc lóc cỡ nào, mặc kệ cô xin tha như thế nào, vẫn sẽ thao chứ không ngừng lại.
Người kia chỉ biết dùng thô cứng cự vật mạnh mẽ thảo phạt, khiến huyệt nhỏ cô khô xốp, kiều hoa bị thao sưng, lại tóm lấy mắt cá chân cô, kéo lấy người muốn chạy trốn là cô trở về, dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào sâu trong cô, nghiền tao nhuỵ cô, tiếp tục xâm lược.
Người kia cũng không phải không có lúc dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng của anh khác với chồng cô, luôn mang theo chút nhắm mắt làm ngơ và ác liệt.
Lâm Thiên Hoan còn nhớ một lần nọ, sau khi hoan hảo, người kia xoa cánh hoa sưng đỏ của cô, cúi đâu dùng môi lưỡi trấn an, dường như rất đau lòng mà than thở: "Thiên Thiên, tiểu tao bức bị anh thao sưng lên rồi, thật đáng thương, anh giúp Thiên Thiên liếʍ liếʍ được không? Liếʍ rồi sẽ không đau."
Ban đầu anh thật sự rất ôn nhu mà giúp cô liếʍ huyệt, nhưng liếʍ một hồi, lực đạo anh bắt đầu tăng thêm, âm đế Lâm Thiên Hoan vốn yếu ớt lại một lần nữa bị làm càn đùa bỡn, miệng huyệt bị chiếc lưỡi thô dày đỉnh mở đi vào, hoa âm cô lần nữa lại bị chà đạp, không được an ủi, nhưng nó ngược lại lại lần nữa run lên, phun nước, bị đàn ôn chơi đến cao trào.
"A Hàn..."
Hiện giờ thiếu niên đó không còn nữa, cô gọi một cái tên tương tự, đáp lại cô là chồng cô, Úc Hàn của cô.
"Anh ở đây, Thiên Thiên, em làm sao vậy?"
Trong nháy mắt, nước mắt Lâm Thiên Hoan rơi xuống lã chã, nhìn khuôn mặt trước mắt đã từng làm vô số sinh viên nhộn nhạo, bỗng dưng mê loạn nói: "Anh lại giúp em liếʍ liếʍ tiểu bức được không?"
Úc Hàn ngẩn ra, đôi chân mày quá sức anh tuấn hơi nhướng lên.
Lâm Thiên Hoan nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy mình đã lỡ lời.
Kết hôn mấy năm nay, Úc Hàn chưa từng giúp cô liếʍ qua phía dưới, cô không nên dùng chữ "lại" này.
Nhưng Úc Hàn vẫn hôn mặt cô, dịu giọng nói với cô: "Lần sau được không? Anh chưa từng làm việc này, chắc phải tra cứu tài liệu một chút."
"Vâng." Lâm Thiên Hoan siết chặt ngón tay, sự căng thẳng vẫn chưa tiêu tan.
Úc Hàn lại nói: "Anh ôm em đi tắm."
Lâm Thiên Hoan hoảng hốt gật đầu, cho đến khi được bế lên, cô mới ý thức được cái cây bên dưới kia của Úc Hàn vẫn còn cứng, chưa hết sưng.
Anh vừa nãy mới chỉ thao cô, lại chưa có bắn tinh.
"Anh..." Tai Lâm Thiên Hoan có hơi nóng lên, "Anh còn chưa bắn đâu."
"Không sao." Úc Hàn tuột áo mưa xuống, thắt nút rồi ném vào thùng rác, thoạt nhìn như không có ý định muốn tiếp tục.
Lâm Thiên Hoan không dời mắt đi.
Cây hàng dưới thân Úc Hàn thật sự rất lớn, qυყ đầυ trơn mượt, tinh hoàn no đủ, hình dáng thẳng tắp, mặt trên hơi cong lên một chút, màu sắc cũng là màu đỏ khiến người ta thích, không khác bao nhiêu với hồi hai mươi mấy tuổi kia.
Không đúng...
Nó giống như lớn hơn hồi hai mươi mấy tuổi...
Lâm Thiên Hoan không biết như thế nào, đã đưa tay lên cầm lấy cán dươиɠ ѵậŧ kia, cây đồ vật này thật sự rất thô, Lâm Thiên Hoan chỉ dùng một tay thật không có cách nào bao hết được, thế là dùng cả hai tay, cùng lúc nắm lấy.
Thân thể Úc Hàn cứng đờ.
"Chồng ơi," Lâm Thiên Hoan nắm dươиɠ ѵậŧ, ngước mắt lên, trong đôi mắt đong đầy khát khao và chờ mông, "Em giúp anh tuốt ra nhé, được không? Em muốn giúp anh tuốt ra, có thể chứ?"
Trên người Lâm Thiên Hoan chỉ khoác hờ một chiếc váy ngủ tơ lụa lỏng lẻo, từ góc độ của Úc Hàn có thể thấy đôi gò bồng đào tròn trịa no đủ cùng khuôn mặt xinh đẹp dụ hoặc của Lâm Thiên Hoan, theo lí thuyết thì cảnh tượng thỉnh cầu nàu thật mê hoặc biết bao nhiêu, nhưng Úc Hàn vẫzn kéo tay Lâm Thiên Hoan ra, nói với cô: "Không sao, anh không cần, trước giúp em tắm đã."
Lâm Thiên Hoan có chút hơi xấu hổ, nhưng nhiều hơn chính là ngượng ngùng, không nói gì nữa, để Úc Hàn giúp cô tắm rửa, giúp cô lau khô tóc, lại đặt cô lên giường.
"Ngủ ngon." Lâm Thiên Hoan nói trước.
Úc Hàn không có như thường ngày chúc cô ngủ ngon, mà khưng lại hai giây rồi đột nhiên hỏi: "Em vừa nãy, rốt cuộc vì sao lại khóc?"
Lòng Lâm Thiên Hoan nhảy dưungj.
"Em..."
"Là vì anh làm em đau à? Hay là vì cái khác?"
"Thực xin lỗi," Lâm Thiên Hoan nắm lấy cổ áo ngủ của anh, chôn mặt vào, thanh âm rầu rĩ, "Em nghĩ mấy chuyện linh tinh thôi."
"Không sao, đã qua rồi," Úc Hàn ôm cô vào trong lòng, dịu giọng trấn an: "Thiên Thiên, anh sẽ mãi ở bên cạnh em."
"Ừm, cảm ơn anh, chồng."
"Cái này..." Úc Hàn ngồi dậy, lấy ra một món quà đã sớm chuẩn bị sẵn trong hộc tủ ra, là một vòng cổ kim cương có giá trị liên thành, anh chính tay mang vòng cổ này lên cho Thiên Thiên, lại hôn lên trán cô, nói với cô: "Kỷ niệm kết hôn hai năm, còn nữa, chúc em ngủ ngon."
"A Hàn..." Đôi mắt Lâm Thiên Hoan ươn ướt, cô không chịu nổi mà lại nhào vào trong lòng Úc Hàn.
...
Hôm sau, Lâm Thiên Hoan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô cầm điện thoại lên xem, bên trên hiện chữ "Úc Phỉ", thế là khoác lại quần áo, tránh Úc Hàn, đi ra ban công nhận cuộc gọi.
"Chị Phỉ Phỉ, sao vậy?"
Một giọng nữ cường nhân truyền từ trong điện thoại ra: "Đã có kết quả báo cáo của Tiểu Hàn rồi."