Xuyên Về Thời Lê, Nhà Có Chị Dâu Xinh Đẹp

Chương 2: Yêu chi

Cánh cửa phòng đóng lại, Thùy Nhu ngồi một mình trong phòng, thật ra không hẳng là một mình, vì Lương Nhị đang nằm dưới gầm giường. Thùy Nhu ngẫn người suy nghĩ, nàng được người mai mối gả cho Lương Đại năm 16 tuổi, đã qua 04 năm rồi, nhưng phần lớn thời gian, Lương Đại đi hộ lương còn nhiều hơn ở bên vợ; Thùy Nhu là con gái một nhà đọc sách sa sút, nàng thích đọc sách, làm thơ, nhưng trong cái nhà này, nếu không phải con buôn thì cũng ít học, không ai cùng nàng trò chuyện.

Haizzz

Thùy Nhu thở dài, nàng thổi tắt nến, nhẹ bước trèo lên giường.

Có tiếng lục cục ở đầu giường, Lương Nhị nhìn lên,

– “A, hình như có cái hộc ở đây, nãy giờ không để ý”

Lương Nhị nằm trên sàn nhà cứng ngắc, mong cho Thùy Nhu ngủ cho nhanh để còn chui ra ngoài.

– Ư~

Một tiếng rên nhẹ phát ra.

Thùy Nhu ở trên giường, hai tay nàng vuốt nhẹ trên đùi mình, Thùy Nhu chỉ mặc một cái yếm hồng cùng quần đùi mỏng, trong bóng tối, làn da nàng sáng như bạch ngọc.

– Ư~um~

Thùy Nhu bóρ ѵú mình, hai bầu vυ' trắng nõn như đôi thỏ trắng, cùng với hơi thở càng lúc càng gấp, hai bầu vυ' cũng đỏ dần lên, hai núʍ ѵú cộm lên, như muốn đâm thủng cái yếm mỏng.

– Ứ~~

Những ngón tay thon thả ngọc ngà của Thùy Nhu lòn vào quần, chạm vào cái l*и ướt nước, xoa nhẹ, hông nàng hẩy nhẹ lên.

– Ư~~ Lương Đại~! Chàng thật ác độc~!

Thùy Nhu rên rĩ, hai chân kẹp chặt, mấy ngón tay không ngừng xoa móc l*и mình.

– Ư~ứ~~chàng cưới ta về rồi lại bỏ ta ở đây~ Ư~hư~cô đơn~~ư~ư~

Thùy Nhu thở hỗn hễn, nàng với tay cầm một khúc gỗ vuốt ve; đây rõ là một c̠ôи ŧɧịt̠ giả bằng gỗ, bóng lưỡng, trơn láng.

– Lương Đại~! Chàng mau về đây~! Em cô đơn quá~ chịu không nỗi~!

Thùy Nhu giang rộng hai chân cầm c̠ôи ŧɧịt̠ giả chà chà vào l*и mình.

– Viên~! Nhanh vào đi! Em chịu không nổi rồi~! Ứ~~

Thùy Nhu mím môi, hất hông lên, c̠ôи ŧɧịt̠ giả đâm vào trong, tay nàng cầm c̠ôи ŧɧịt̠ giả, nhè nhẹ đâm vào rồi rút ra, đôi lúc lại ngoáy mấy vòng.

– Ư~ư~ chồng ơi~! Em sướиɠ quá~! Của anh thật cứng~! Làm em đi~! Ư~ư~

Thùy Nhu lăn lộn trên giường, mải mê với tưởng tượng của mình, không nhận ra bên giường, Lương Đại đã chui ra, trố mắt nhìn cảnh xuân trên giường, ©ôи ŧɧịt̠ hắn cương cứng bên trong khố.

– A~a~em nhớ anh~chồng ơi~! Anh đừng đi hộ lương nữa, ở với em đi~! Ư~ư~ư~

– “Hóa ra chị dâu ham muốn như vậy, hay là ta…”

Lương Nhị cười âm tà, hắn không có tiền đi chơi gái, trước mắt hắn chẳng phải có một thiếu phụ cô đơn hay sao? Từ ngày xuyên về đây, hắn chưa có dịp nào để giải phóng, tϊиɧ ŧяùиɠ cũng đã căng cứng trong hai bìu dái rồi.

Lương Nhị nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, cởϊ áσ.

– “Con mẹ nó quần áo thời này, sao nhiều lớp rắc rối quá!”

Áo ngoài, áo trong, áσ ɭóŧ, rồi đến quần dài cũng được cởi ra, trên người Lương Nhị chỉ còn cái khố, đây là thứ hắn ghét nhì ở thời này (ghét nhất là nhà vệ sinh không có vòi xịt), loay hoay mãi hắn mới cởi ra được, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của hắn vươn lên hùng dũng.

– Ư~ư~ư~Em sứng~em sướиɠ rồi chồng ơi~!!

Trên giường, Thùy Nhu đã xoay người, quỳ sấp, vùi mặt vào gối, bàn tay nàng xiết chặt tấm nệm vì sướиɠ, tay còn lại cầm c̠ôи ŧɧịt̠ giả không ngừng rút ra đâm vào l*и, nước l*и chảy từng sợi mỏng manh xuống giường.

– Ư~ư~ư~Á!

Thùy Nhu sắp lêи đỉиɦ, chợt mông nàng bị bóp mạnh, Thùy Như giật mình, la lên, xoay người lại.

Không chờ Thùy Nhu thấy rõ chuyện gì, một bàn tay đã bịt miệng nàng lại, cả người nàng bị đè nghiếng xuống.

– Shh! Chị dâu, im nào, chị muốn cả nhà biết chuyện hay sao?!

Thùy Nhu hoảng sợ nhìn người trước mặt, chẳng phải thằng em chồng vô lại Lương Nhị đây sao.

– Um! Um!

Thùy Nhu vùng vẫy, nhưng một cô gái chân yếu tay mềm, có thể thoát khỏi tay một tên đã quên ức hϊếp con gái nhà lành hay sao.

Lương Nhị cười gian.

– Hềhềhề! Chị dâu, nhìn lại xem chúng ta bây giờ thế nào?! Chỉ cần chị la lên 1 tiếng, mọi người ập vào, thấy chúng ta trai trên gái dưới, không một mảnh vải. Hắc hắc hắc! Chị có trăm cái miệng cũng không biện minh được!

Thùy Nhu sững sờ, lúc này, nàng mới cảm nhận được sự cọ sát của da thịt, một thứ cứng ngắc, nóng hổi cũng đang cọ cọ vào bụng nàng, nàng biết rõ, thứ đó là gì.

– Hềhề, giờ em sẽ bỏ tay ra, rồi chúng ta nói chuyện nhé!

Lương Nhị bỏ bàn tay đang bịt miệng Thùy Nhu ra, quả như hắn tính toán, nàng không dám la lên 1 tiếng.

Thùy Nhu hoảng sợ, vội trườn về phía sau, co ro che chắn cơ thể mình trước cái nhìn hau háu của Lương Nhị.

– Mày…mày mau cút ra!

– Ể? Em cút ra làm gì? Em không cút, chị làm gì được? Héhéhé

– Đốn mạt! Mày không sợ tao nói với anh mày sao?!

– Sợ! Đương nhiên tôi sợ, nhưng chị không sợ hơn tôi sao?! Hắc hắc hắc, anh tôi mà biết, tôi không sống được, chị cũng chẳng yên đâu!

– Mày…mày…!!

Thùy Nhu bất lực trừng mắt nhìn Lương Nhị, hắn nói đúng, chuyện này lộ ra, cho dù Lương Đại không trách, nàng cũng đâu còn mặt mũi nào sống nữa.

– Hềhềhề, vừa nãy không phải có người còn rên rĩ em cô đơn quá chồng ơi, em sướиɠ, em sướиɠ hay sao? Hả. Ai chà, còn dùng cả cu giả này, híhíhí!

Côи ŧɧịt̠ giả đã tụt khỏi l*и Thùy Nhu từ lúc nào không biết, Lương Nhị cầm nó trên tay, lắc lắc trước mặt nàng.

– Ta…ta…

Thùy Nhu đỏ bừng mặt, nàng cúi gằm, muốn dấu mặt vào khuôn ngực đầy đặn của mình.

– Chị cô đơn lắm sao? Chị dâu?!

– …

– Híhíhí. chẳng phải ở đây có một ©ôи ŧɧịt̠ hàng thật giá thật sao? Héhéhé

Lương Nhị quỳ thẳng trên giường, lắc lắc ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt Thùy Nhu.

– Tục tĩu! Đốn mạt!

Thùy Nhu lí nhí chửi Lương Nhị, hắn cười gằn, ném c̠ôи ŧɧịt̠ giả ra một bên, nhanh tay chụp hai cổ chân nàng, kéo mạnh.

– Á!

Thùy Nhu bị kéo ra nằm giữa hai chân Lương Nhị, nàng chưa kịp ngồi dậy, hai tay đã bị hắn chụp lấy, hai tay Lương Nhị như cái kiềm sắt, nắm chặt cổ tay Thùy Nhu, kéo ra hai bên.

– Không! Hức!

Cơ thể lộ ra trước mắt Lương Nhị, Thùy Nhu bật khóc.

– Không!

Những giọt nước mắt chảy ra, đều bị Lương Nhị liếʍ sạch.

– Um! um!

Cái lưỡi nhớp nháp bẩn thỉu của Lương Nhị tìm đến đôi môi xinh xắn của Thùy Nhu, nàng mím chặt môi, lắc đầu né tránh.

– Um!

Chút, chút, chụt chụt

Lương Nhị ngoạm lấy đôi môi nhỏ nhắn của Thùy Nhu, mυ'ŧ chùn chụt, cái lưỡi cố gắng len lỏi, luồn lách vào bên trong.

– Hử! Chống cự à?! Chị dâu, ở đây đêm tối trăng mờ, chỉ có hai ta, sao chị không buông thả bản thân để xoa dịu nỗi cô đơn đi!? Cái giường này, trên không tới trời, dưới không chạm đất, chị không nói, tôi không nói, ai mà biết được?

– Không!

– Hừ!

Lương Nhị lại cúi đầu xuống, hôn hít khắp mặt mũi Thùy Nhu.

Chụt chụt chụt

Cái cổ trắng ngần của Thùy Nhu bị hắn mυ'ŧ mạnh, để lại những dấu vết đo đỏ.

– Ứ~! Đừng!

Lương Nhị vục mặt vào bầu vυ' Thùy Nhu hít hà.

– Hehehe, Thùy Nhu, nàng thật thơm!

– Hức! hức! Đừng mà!

Chụt chụt

Lương Nhị liên tiếp mυ'ŧ hai núʍ ѵú Thùy Nhu, núm này qua núm khác. Từng cảm giác rân rân giật nảy lan khắp người nàng.

Chụt chụt chụt…

– Chị dâu, núʍ ѵú chị đã cương lên rồi này, thấy sướиɠ rồi phải không!?

– Không! Hức hức! Không có! Hức!

– Không có?! Đừng nói dối, cơ thể chị thành thật hơn chị nhiều!

– Á~! Không~! Bỏ ra~

Lương Nhị, một tay bóp lấy cái l*и ướt nước của Thùy Nhu, ra sức mân mê.

– Hêhê, Thùy Nhu à! L*и chị thật mềm, bóp thật sướиɠ tay! Nó ướt nhẹp rồi này!

– Đừng! Bỏ ra! Hức hức hức

– Hềhềhề, trên đời làm gì có chuyện miếng ăn đến miệng còn nhả ra? Muốn ta ra, để ta đâm vào đã, rồi muốn ta ra bao nhiêu cũng được. Ta ra đầy ứ trong l*и chị luôn. Hehehe!

– Ứ~!

Lương Nhị, đâm hai ngón tay vào l*и Thùy Nhu, móc mạnh.

– Ai cha! Xem l*и chị mυ'ŧ ngón tay em này! Hình như nó thèm ©ôи ŧɧịt̠ lắm rồi!

– Ư~ư~ư~….a~…a~…

Lương Nhị thọc mạnh vào l*и Thùy Nhu, cơn sướиɠ vừa nãy chưa được trọn vẹn, nay lại ập tới, còn ồ ạt hơn.

– Á~á~á~~~

Thùy Nhu cong lưng, hẩy mạnh hông lên cao, l*и nàng phọt nước đầm đìa.

Ịch

Cơ thể Thùy Nhu rơi xuống giường, bầu ngực phập phồng, hổn hễn, cơ thể không ngừng run rẫy.

– Mợ cả! Mợ cả! Có chuyện gì vậy?!

Ngoài cửa, con hầu nghe thấy tiếng nàng hét chạy đến, đập cửa.

Lương Nhị, nhìn vào mắt Thùy Nhu, lắc lắc ngón tay ra hiệu.

– Hư~..hư~ ta… ta không sao. Gặp …gặp ác mộng thôi. Hà…hà…ngươi…đi ngủ đi…

– Ơ…vâng!

Tiếng bước chân xa dần, bốn bề trở lại yên ắng, Lương Nhị nhìn Thùy Nhu mỉm cười; nàng mệt mỏi, chán ghét quay mặt vào tường. Lương Nhị đi đến bàn trà, rót một chén, cầm đến bên giường. Đặt chén trà ở một bên, Lương Nhị nhẹ nhàng dìu Thùy Nhu ngồi dựa vào thành giường, cả cơ thể nàng vô lực, yếu ớt tựa vào người hắn.

– Nào, uống ly trà đi!

– Hứ!

Lương Nhị kê chén trà vào môi Thùy Nhu, nàng ngay lập tức quay mặt đi.

– Hử!

Lương Nhị nhíu mày, trút hết chén trà vào miệng, hắn bóp hàm Thùy Nhu khiến nàng mở miệng ra, Lương Nhị ngoạm lấy đôi môi nàng, nhả nước trà vào. Thùy Nhu không uống, khiến nước trà tràn ra, chảy xuống ướt hết cả bầu vυ'.

– A~!

Lương Nhị nắm núʍ ѵú Thùy Nhu, siết nhẹ, nàng “a” lên, nuốt hết nước trong miệng.

Thùy Nhu hất mạnh tay Lương Nhị ra, trừng mắt nhìn hắn.

Lương Nhị nhìn Thùy Nhu cười cười.

– Quan quan thư cưu, nại hà tri châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta tuy không phải quân tử, nhưng vẫn muốn được như Lạn Tương Như, gãy một khúc Phượng cầu Hoàng.

– Phì! Là Tư Mã Tương Như, không phải Lạn Tương Như! Giả vờ hiểu biết!

Lương Nhị nói sai làm Thùy Nhu muốn bật cười.

– Hahaha! Lạn Tương Như, Tư Mã Tương Như, danh tương như thực bất tương như.

Thùy Nhu giật mình, trố mắt nhìn Lương Nhị, tích “Phượng cầu Hoàng” vừa nãy, hắn có thể xem kịch, nghe kể mà biết được, nhưng câu đối này, nàng chưa nghe bao giờ, một tên công tử ăn chơi bất học vô thuật như Lương Nhị, làm sao nghĩ ra được.

– Sao? Bất ngờ lắm à? Không tin tôi làm được câu đối này sao?

– Không tin!

Cơn cuồng học của Thùy Nhu có lẽ đã lấn át lí trí của nàng, nàng đã quên mất, cái tên kia đáng lẽ không nên ở đây, và nàng cũng không nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi nói chuyện với hắn trên giường như vậy.

– Nếu tôi ra được vế đối của câu này, chị chịu gì nào?

– Ta…

Thùy Nhu cắn răng, ngập ngừng. Lương Nhị nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.

– Chúng ta dù sao cũng đã thấy của nhau hết rồi, tôi cũng không ngại nói thẳng. Từ lúc thấy Thùy Nhu, hồn vía tôi đã đi theo em mất rồi, chỉ đáng tiếc gặp em muộn mà thôi. Nhìn Thùy Nhu cô đơn như thế này, lòng tôi đau như cắt! Cho nên hôm nay mới mạo muội… Tôi không cần gì cả, chỉ muốn bên cạnh an ủi em những lúc anh cả đi xa. Nếu em chấp nhận, tôi sẽ cố công học hành, tu chí làm người. Nếu em từ chối, tôi cũng không thiết sống nữa…!

Lương Nhị nắm lấy bàn tay thon nhỏ như búp măng của Thùy Nhu, nhìn vào mắt nàng, rót vào tai người thiếu phụ những lời đường mật. 20 năm trong đời, lần đầu tiên Thùy Nhu nghe những lời ngọt nghào đến như vậy, ngay cả cha nàng, Thùy Nhu cũng chưa từng nghe ông nói như vậy với vợ. Trong bóng tối, tiếng tim Thùy Nhu đập thình thịch như tiếng trống nện vào tai nàng và Lương Nhị.

– Nhưng…nếu mọi người biết…

– Ngụy Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngã vô kỵ bỉ diệc vô kỵ!

– Ơ!

Một lần nữa, Thùy Nhu ngẩng đầu, trố mắt nhìn Lương Nhị, câu này cùng với câu vừa nãy, chính là 2 vế đối hoàn chỉnh, vừa đối nhau chan chát, lại vừa hợp ý cảnh vô cùng.

Nhân lúc Thùy Nhu sững sờ, Lương Nhị cúi đầu hôn nàng, lưỡi hắn lùa vào đôi môi thơm tho xinh xắn, xoắn lấy cái lưỡi mềm mại của Thùy Nhu.

– Um~um~~

Tay Thùy Nhu khẽ đẩy Lương Nhị ra, nhưng đôi mắt nàng khép dần.

– Thùy Nhu! Nước miếng nàng thật ngọt!

– Ưm~!

Lương Nhị lại đè Thùy Nhu xuống giường, môi hắn lại tìm đến môi nàng, lần này, đôi môi mềm mại kia chủ động hé mở cho lưỡi hắn lùa vào, đôi tay trắng nõn vòng lại ôm chặt lấy tấm lưng rộng của hắn.