Edit-Beta: Kat Seinna (ms K)
Tiệm ăn này, Tang Đào đã dắt Tang Nhụy tới ăn vài lần rồi; trong thực đơn ở đây có món tráng miệng bánh ngọt màu hồng phấn mà Tang Nhụy rất thích; hiển nhiên là vị quý cô đối diện cũng cực kì thích.
Cô gái này còn đẹp mắt hơn cả ảnh chụp; theo Tang Đào nhận xét: một khuôn mặt nõn nà đơn thuần lại trầm tĩnh, một thân váy trắng dài ôm gọn theo vóc người lồi lõm bắt mắt, cái miệng nhỏ xinh đang nhấm nháp món tráng miệng ngọt, giọng điệu hiền dịu, luôn biết lựa đúng lúc mà hỏi han một vài vấn đề về Tang Đào.
Tang Đào vốn không hiểu biết cách nào để ngồi trò chuyện vui vẻ với người khác ra sao; cho nên từ ngay lúc ban đầu có chút rụt rè, nhưng rất nhanh anh lập tức thả lỏng cả người, lại còn có thể chủ động mở miệng hỏi thăm một vài chuyện muốn biết; ăn đến nửa bữa cơm, hai người đều luôn vui vẻ cười nói rôm rả.
Chính là vào lúc này, Tề Dạ tìm được Tang Đào. Cậu ăn mặc một thân tây trang, đeo một cái kính râm to bản trên mặt, gần như là che khuất đi nửa khuôn mặt của cậu, dù cho ngay cả như vậy đi nữa, cũng hoàn toàn không ngăn được hơi thở lạnh lẽo âm u của cậu, một đầu đen nhánh tóc dài được tùy ý gom lại ghim lấy ở sau vành tai, thu hút khách ăn tại tiệm cơm lục tục đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tiệm ăn xôn xao không nhỏ.
Tang Đào chỉ cần liếc mắt một cái đã gần như lập tức nhận ra đó là Tề Dạ; theo đó chiếc đũa rớt xuống vang lên tiếng ‘lạch cạnh’. Tang Đào cũng không biết bản thân mình đang hoảng hốt cái gì, nhưng anh chỉ mong là Tề Dạ vô tình đúng lúc đi ngang qua chỗ này mà thôi.
Quý cô đối diện quan tâm hỏi: “Đang khó chịu ở đâu sao?”
Tang Đào thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu đáp: “Không có sao cả, tôi đi toilet một chút đã.”
Anh đứng dậy đi vào toilet, trong lúc này lại nghĩ ngợi một chốc còn sẵn tiện rẽ hướng vé màn đi qua quầy thanh toán; nghĩ rằng: đến lúc đó đúng thật là không còn cách nào chỉ đành chuồn nhanh qua lối cửa sau để ra ngoài, thì đến cùng cũng không thể nào cứ bỏ mặc quý cô này ở lại rồi tự trả tiền được đâu.
Anh trả tiền xong lập tức chạy vội vào toilet trốn đi; đóng lại một buồng vệ sinh xong mới dựa trên cánh cửa buồng vừa hít thở vào từng ngụm từng ngụm một; may là Tề Dạ cũng không đi vào đây. Anh cởϊ qυầи ra ngồi trên bồn cầu, suy xét xem là muốn đợi qua một lát nữa hay là nên trực tiếp rời đi; tuy là anh nói chuyện với vị quý cô kia đến không tệ, nhưng lại không biết tại sao cả quá trình giao lưu này thật là anh hoàn toàn không có nảy sinh ý nghĩ hướng về mặt tiến tới để kết thân, gần như chỉ coi là thưởng thức mà thôi.
Vậy thôi đi, không cần phải làm chậm trễ cuộc đời của một người phụ nữ nữa.
***
Ngay khi Tề Dạ vừa bước vào tiệm ăn liền thấy bóng lưng chạy trốn trối chết của Tang Đào; cậu câu khóe môi cười cợt, lập tức ngồi lên cái ghế Tang Đào vừa ngồi, đến kính râm cũng chưa tháo xuống lộ ra dáng vẻ ‘ngoài cười nhưng trong không cười’ hỏi: “Chỗ này có người sao?”
Quý cô chưa thấy qua người đàn ông nào xinh đẹp đến thế này, cô gái có chút không vui vẻ mấy chỉ cười cười đáp: “Ngại quá, chỗ này…”
Tề Dạ lại trực tiếp chen ngang lời này của cô gái, tháo kính râm xuống lộ ra cặp mắt đào hoa xinh đẹp, cúi người qua, mở miệng bằng giọng điệu kiêu căng ngạo mạn nói: “Cô được coi là cái thá gì, lại dám nhớ thương người của tôi hả?”
Cậu lại ngồi trở lại tư thế đàng hoàng, đeo kính râm lên, thưởng thức sắc mặt đổi màu sặc sỡ lại ngoạn mục của người phụ nữ đối diện, phủi lại quần áo phẳng phiu mới đứng dậy đi về phía toilet.
***
Trong nhà vệ sinh, giữa cả dãy buồng đều mở toang chỉ có mỗi một cánh cửa đang bị đóng kín.
Tề Dạ đã phái sẵn người canh ở lối cửa sau, cho nên cậu biết rõ Tang Đào vẫn chưa hề rời khỏi; ngay lập tức nhấc chân bước dài qua đó, đầu tiên là lễ phép mà gõ gõ cửa, ngắt giọng giả tiếng nhân viên lễ phép hỏi:
“Quý khách ạ, ngại quá, là như thế này, toilet của chúng tôi tạm thời yêu cầu sửa chữa mười phút, xin hỏi quý khách đã xong chưa ạ?”
Tang Đào vốn đang ngồi ngây ngẩn ở trong liền bật thốt:
“A, ưm, xong ngay đây, ngại quá.”
Vừa nói xong liền cúi người nhấc quần kéo khóa liền mở cửa ra; anh còn chưa kịp thấy rõ người đứng đó là ai, ngay lập tức bị luống sức mạnh ập đến trực tiếp đẩy anh vào trong lại, ngã ngồi trên nắp bồn cầu.
Tề Dạ trở tay khóa lại cửa buồng vệ sinh, bắt lấy cằm Tang Đào giận dữ chất vấn:
-Sao hả, dám gạt tôi chỉ vì muốn đi gặp ả đàn bà này? Hai người tiến triển đến bước nào rồi hả? Hôn rồi sao hửm? Ả ta có biết là em đã bị đàn ông cᏂị©Ꮒ đến không lết xuống giường nổi sao hửm?
Tang Đào trợn tròn cả đôi mắt khó mà tin nổi nhìn chằm chằm cậu; anh không có cách nào mở miệng nói rõ được, chỉ đành nghẹn ngào thều thào:
-Cậu… làm… sao… vậy?
Tề Dạ dùng một tay túm chặt lấy hai cổ tay Tang Đào; nhấc chân đang mang giày da bóng loáng lên dẫm xuống dưới háng Tang Đào, khuỵu đầu gối xuống đè lên l*иg ngực đang phập phồng kịch liệt của Tang Đào:
-Còn mẹ nó cố ý ăn mặc lẳиɠ ɭơ đến như thế này, ả đàn bà kia có biết em cởi hết ra lại càng dâʍ đãиɠ hơn sao hả? Cái miệng nhỏ phía sau ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ đàn ông lại càng luyến tiếc không muốn nhả ra đây!
Tang Đào như đang bị nở lớn đầu lưỡi khó khăn phản bác lại:
-Không…Không có!
Anh lại bị cậu trai nhỏ hơn mình gần mười tuổi này coi thường cùng nhục nhã hết một lần rồi lại một lần, thật sự là đã chịu đủ lắm rồi!
Tang Đào vùng vẫy muốn thoái khỏi trói buộc của cậu ta.
Mà, Tề Dạ chỉ là nhích mũi giày nhọn đâm nhẹ hai ba cái vào thứ đồ giữa háng Tang Đào.
-Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn chút đi, chỉ cần lại chống cự một cái nữa, có tin là tôi dẫm phế em ngay tại đây luôn không hả! Dạy cho em biết để không bao giờ dám lén lút cᏂị©Ꮒ đàn bà sau lưng tôi nữa!
Tang Đào oan khuất lại nhục nhã liếc mắt nhìn cậu một cái; đây là người mà anh đã dồn công dần sức chăm sóc lại nấu ăn cho, thế nhưng giờ đây lại mở miệng mắng nhiếc anh; hình như là anh sắp quên mất, Tề Dạ vốn chính là con người như vậy.
‘Túi da’ trên người này của cậu có bao nhiêu đẹp đẽ, thì đằng sau nó là nội tâm có bao nhiêu đáng ghê tởm.
Tang Đào tuyệt vọng nhắm mắt lại; anh nhất quyết phải chạy thoát khống chế của người này.
Tang Đào lại không biết, chính là cái động tác này của anh đã thọc dao đâm một nhát sâu hoắm làm cho Tề Dạ đau đớn khôn cùng. Chỉ có mỗi một mình người ở trước mắt này cứ luôn cự tuyệt cậu năm lần bảy lượt. Cậu nổi điên đến sắp đánh mất lí trí, lập tức lật người Tang Đào qua đè lên nắp bồn cầu, hai ba động tác lột sạch đống quần áo mới chướng mắt trên thân Tang Đào.
Bộ quần áo mới này lại không phải mặc vì cậu! Chẳng lẽ Tề Dạ cậu đây làm sao cũng không đáng để Tang Đào mặc một bộ quần áo mới nào vì cậu hả, cậu ghen ghét ả đàn bà bên ngoài kia!
Lại nhịn không nổi lại cười nhạo phẩm chất lẫn khẩu vị của Tang Đào đúng thật là luôn kém cỏi như vậy; ả đàn bà kia nói vóc dáng cũng không có, nói khuôn mặt lại càng chả có mặt mũi coi ra quái gì cả, nào có so nổi qua cậu đây hả?
Hai người đàn ông lại đấu đá trong buồng vệ sinh chật chội, va đạp vào vách ngăn buồng vang lên từng đợt ‘rầm ầm ầm’ vọng lại.
Tề Dạ rất là vất vả mới bắt giữ được Tang Đào nằm yên; cậu duỗi ngón tay chơi đùa lỗ sau của Tang Đào, tận tình xoa lại bóp nắn cái mông to mê người kia.
-‘Anh Đào’, làm ra tiếng động lớn vậy, em nói coi lỡ ai đó đi vào nhà vệ sinh này có tò mò xem xét ở trong buồng toilet này đang xảy ra chuyện gì không đây?
Ngay lập tức, thân mình Tang Đào cứng ngắc, đôi bàn tay chống trên nắp bồn cầu không biết là nên nói gì cũng không biết là có nên giãy giụa tiếp hay không, nhưng nếu cứ bất động thế này… được tính là gì đây?
Nhân lúc này, Tề Dạ vỗ một bàn tay xuống mông anh, vang lên tiếng đánh lên da thịt lanh lảnh quanh quần khắp nhà vệ sinh.
-Em đoán xem đám người ngoài kia có cảm thấy là trong buồng toilet này có một bé con không nghe lời nên bị ba ba đánh mông đi?
Tang Đào cảm thấy xấu hổ khôn cùng; cả khuôn mặt của anh đểu đỏ lên lên tiếng chống cự:
-Không đâu! Cậu buông ra, Tề Dạ cậu buông tôi ra!
Tề Dạ còn duỗi thẳng lóng ngón tay thon dài chọc hẳn vào lỗ nhỏ kia, quấy đảo dâʍ ɭσạи điểm mẫn cảm Tang Đào.
-Đám người ngoài kia có biết hay không, bé con không biết nghe lời đáng bị đánh mông đây!
Tang Đào bị chơi đùa đến không nói nổi được lời nào; anh luôn dễ dàng bị Tề Dạ làm nhục; lại còn không phản kháng được. Anh thật sự đang cực kì hối hận: hối hận quen biết phải người này; hối hận vì đã luôn lo lắng cho cả đời này cậu không khỏi được căn bệnh đang mắc phải, thậm chí còn tha thứ việc cậu dùng sức mạnh cưỡng bức mình!
-Không có! Cậu buông tôi ra đi, cậu – bệnh hoạn!
Hai cánh mông Tang Đào quá to, tạo nên khe mông sâu lại kẹp rất chặt. Tề Dạ làm một lúc lâu cũng không có cách nào mở ra nới lỏng được; cậu bẻ hắn hai cánh mông tách khe mông lộ ra, kéo xuống khóa quần thả dươиɠ ѵậŧ cương cứng đến phát đau của mình ra, nhét vào trong khe mông Tang Đào lại đâm chọc, bàn tay mò đến dươиɠ ѵậŧ của Tang Đào dâʍ ɭσạи.
Tề Dạ vừa chơi đùa anh, vừa mở miệng châm chọc:
-Ả đàn bà kia có biết em đang nằm dưới thân đàn ông cũng có thể cương lên nổi sao, ả ta có biết em sẽ bị đàn ông cᏂị©Ꮒ đến một giọt cũng không còn bắn ra nổi sao?
-A… đừng làm, đừng nói nữa a!
Vì cậu mà Tang Đào đang run rẩy lên, hình như chỉ có vào lúc này thì người đàn ông này mới ngoan ngoãn nghe lời cậu vậy.
Động tác Tề Dạ rất thuần thục, mỗi một chút đều gãi trúng chỗ ngứa lại còn chăm sóc cả hai viên tinh hoàn nặng trĩu phía dưới của Tang Đào.
-Mới mấy ngày chưa cᏂị©Ꮒ em, đã lập tức tự biết hứng tình chạy ra ngoài rồi, sao lại có người bề ngoài nghiêm trang mà bên trong lại dâʍ đãиɠ đến tận xương tủy như ‘anh Đào’ đây? Hửm?
Móng tay cọ sát nhẹ qua lại trên đỉnh qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ, Tang Đào chỉ đành khó nhọc chống đỡ lấy thân thể, nhắm mắt lại lắc đầu nói:
-Không cần…
Cây dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc đến rỉ nước ở trong tay Tề Dạ, chảy xuôi xuống thân dươиɠ ѵậŧ dẫn đến mỗi khi tuốt lên vuốt xuống phát ra tiếng nước ‘lép nhép’ rất xấu hổ.
-‘Anh Đào’ tái hôn với ả đàn bà kia xong, thì sau đám cưới là muốn kêu ả ta mua mấy cây dươиɠ ѵậŧ giả cắm vào chỗ này của em sao hả? Mấy cây dươиɠ ѵậŧ giả này có thể thỏa mãn em sao hửm?
Từ trước đến nay, Tang Đào vẫn không hiểu nổi tại sao Tề Dạ đeo một khuôn mặt xinh đẹp nổi bật này lại có thể dễ dàng mở miệng nói ra mấy lời lẽ vô sỉ này.
-Đừng nói nữa, cậu đừng nói nữa, a a…
Tề Dạ lại không mở miệng nói lời trêu chọc anh nữa, nhưng cậu vẫn hận thù quá mức; động tác trên tay càng nhanh, gần như là muốn tuốt xuống cả một tầng da trên thân dươиɠ ѵậŧ của Tang Đào vậy. Tang Đào vừa đau lại sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ lại cao hơn so với sự xấu hổ, dẫn đến rất nhanh đến lúc bắn tinh, cả người anh đều dán sắt trong ngực Tề Dạ, đè nén không nổi liền bất thốt lên:
-Không cần… a a…
Tề Dạ vốc cả đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh vừa bắn tự bôi lên trên dươиɠ ѵậŧ mình, làm mấy cái động tác nới lỏng qua loa vào cái liền thô bạo đâm vào. Tang Đào vẫn còn chìm trong kɧoáı ©ảʍ cao trào, thân thể đang mẫn cảm đến kì lạ, đột nhiên bị cắm vào, lập tức bật ra tiếng rêи ɾỉ cao vυ't. Tề Dạ vừa thô bạo ra vào, vừa dán sát bên tai Tang Đào thỏ thẻ:
-Suỵt, ‘anh Đào’, nhỏ giọng chút nào, người tình bé nhỏ của em sẽ nghe thấy mất.
Tang Đào liền nhớ đến người phụ nữ kia, thế mà trong lúc nhất thời sinh ra một loại cảm xúc khốn quẫn bị bắt quả tang; dẫn theo phía sau cũng căng thẳng mà không ngừng co rụt lại, khiến cho Tề Dạ bị anh xoắn mυ'ŧ chặt đến mức không nhịn nổi sắp bắn. Cậu tức tối muốn hộc máu liền rút dươиɠ ѵậŧ ra, lại nâng nó quất lên cánh mông anh một cái phát ra tiếng ‘bộp’, lại cứ tiếp tục quất cây dươиɠ ѵậŧ thô dài của mình vỗ mạnh lên mông Tang Đào thêm vài cái.
Cậu mỉa mai nói:
-Kẹp nhẹ một chút! Cái mông này của em, không phải thiếu cᏂị©Ꮒ thì là thiếu đánh!
Tang Đào phát giác ra cậu đang lấy dươиɠ ѵậŧ quất lên mông mình; trong một chốc dâng lên nỗi xấu hổ lại giận dữ muốn chết, anh xoay đầu vùi mặt thật sâu vào bắp tay, phát ra giọng nói khóc lóc nức nở:
-Đừng… Đừng đánh!
Vì biết rõ Tang Đào là một người không thể chịu nổi được chút tình thú nào, nên Tề Dạ rất là đắc ý. Mặc cho người này có như thế nào thì toàn bộ đều là của riêng mình mà thôi, vốn cũng chỉ có mình mới hiểu biết rõ anh ấy nhất mà. Cậu phấn khích hỏi:
-Hửm? Không đánh? Vậy giờ muốn cái gì đây? ‘Anh Đào’, nghĩ xem nếu không muốn dươиɠ ѵậŧ đánh mông, vậy thì giờ muốn cái gì đây?
Tang Đào biết cậu ta có bao nhiêu suy nghĩ ác ý lại cố tình chơi đùa mình, cũng hiểu rõ bản mình trốn không thoát kết quả cuối cùng, đành nhận mệnh mở miệng nghẹn ngào nói:
-Muốn…Muốn cắm vào đó.
Tề Dạ đỡ dươиɠ ѵậŧ thô to của mình, đâm vào từng chút một. Lúc mới bắt đầu đã gấp gáp thọc vào rút ra, Tang Đào bị cᏂị©Ꮒ đến cực kì khó chịu; mọi nơi trên cơ thể đều nóng bỏng, mông bị giữ chặt ở dưới háng cậu trai, chỉ đành chịu đựng từng chút một động tác ra vào nhục nhã của cậu trai.
Tề Dạ càng cᏂị©Ꮒ càng tàn nhẫn, đâm cả cây dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp đến tận gốc rễ ngâm vào lỗ thịt nóng rực lại xoắn chặt lấy, hận không thể cᏂị©Ꮒ chết Tang Đào; cậu thật lòng thật dạ khen ngợi:
-‘Anh Đào’, cái mông này của em đúng là sinh ra đến tốt quá mức mà, vừa chặt lại nóng hổi, sướиɠ chết tôi!
Tang Đào vẫn đang lo lắng lỡ có ai đó đi vào nhà vệ sinh, kéo theo thần kinh căng thẳng, cả phía trước lẫn phía sau đều không dám thả lỏng. Quần áo của anh đều bị lột ra nửa vời; áo trên bị vén cao đến lộ hẳn ra hai đầṳ ѵú; quần ngoài cùng qυầи ɭóŧ bị kéo xuống chỗ mắt cá chân. Giữa hai chân, dươиɠ ѵậŧ cương cứng đứng thẳng tắp lắc lư không dừng; giữa hai cánh mông to đang kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu trai, hệt như là một cô cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ lại lẳиɠ ɭơ vậy.
Mà, Tề Dạ vẫn ăn mặc một thân tây trang chỉnh chu, chỉ có khóa quần giữa hai chân là kéo mở ra, thậm chí đến cả kính râm cũng chỉ là bị kéo trượt xuống khỏi tầm nhìn của cặp mắt một chút, để tiện cho cậu ngắm nhìn rõ da thịt ngon miệng của người dưới thân.
Lúc này, Tề Dạ vẫn còn cố ý nói:
-‘Anh Đào’, kêu nhỏ chút nào, tiếng rêи ɾỉ này của em lỡ để người ngoài nghe thấy đều chạy đến đây muốn làm em thì làm sao bây giờ đây?
Tang Đào vội bịt miệng mình lại, trên mặt hoàn toàn phủ lên một tầng ửng đỏ do bị kɧoáı ©ảʍ lẫn nỗi khuất nhục hành hạ.
Anh không biết đã bị Tề Dạ làm bao lâu, chỉ biết tiếp theo đó, anh cảm thấy phía sau đã tê dại giống như không hề thuộc về mình nữa, phía trước đã sớm bắn không ra được chút gì nữa, hai đầṳ ѵú đau rát như là bị kim đâm, thì lúc này hô hấp của cậu trai sau lưng mới dần dà dồn dập lên.
Tề Dạ nhanh nhạy rút ra khỏi thân thể Tang Đào, hung bạo lật người Tang Đào qua; cậu nhấc chân đạp một phát vào đầu gối của Tang Đào, khiến cho người này quỳ trước mặt cậu, túm lấy cằm Tang Đào, cắm dươиɠ ѵậŧ thô dài sưng to vào yết hầu của Tang Đào, liền bắn thẳng ra một cách thống khoái.
Cuối cùng, bóp cổ Tang Đào ép ngước đầu lên, quất dươиɠ ѵậŧ lên đôi môi dày căng mọng của Tang Đào vài cái, ra lệnh nói:
-Nuốt vào, liếʍ sạch sẽ!
Nước mắt khuất nhục ướt đẫm cả khuôn mặt Tang Đào; đôi mắt của anh đỏ bừng, cả mặt nhăn nhíu, khó tin nổi dùng tròng mắt trợn trừng nhìn cậu ta. Tề Dạ đang cọ sát vài cái trên môi anh, liền buông Tang Đào ra, thu dươиɠ ѵậŧ vào trong quần kéo khóa lại, nghiễm nhiên quay lại bộ dạng thiếu gia nhỏ ngồi trên ghế cao vời vợi ngày thường.
Mà, Tang Đào treo trên người một thân áo rách quần thủng ngồi quỳ ở bên chân cậu, gục đầu xuống, hệt một con búp bê vải bị chơi hỏng rồi; anh vẫn không chút động đậy, nhìn chằm chằm đôi giày da bóng loáng không dính phải một hạt bụi nào lại không biết đang suy nghĩ gì.
Tề Dạ nhấc chân đá nhẹ một cái vào đùi anh; cậu nhéo má Tang Đào, dán sát lại hôn một cái lên đôi môi đầy đặn quật cường kia, nói:
-Cả người em đều dính đầy mùi vị dâʍ đãиɠ còn dám đi theo mấy ả đàn bà xem mặt nữa sao?
Tang Đào ngậm miệng không nói một lời nào.
***
Ba gã vệ sĩ đứng yên ở trước cửa nhà vệ sinh, hai mắt nhìn thẳng phía trước vẫn không động đậy, hình như bản thân họ đều vô hình vậy. Trong lúc này, Tề Dạ nửa ôm nửa dắt Tang Đào ra tới; Tang Đào nhấc mí lên liếc mắt nhìn ba gã này một cái, sắc mặt khẽ đổi.
Hai người đi ra ngoài qua lối cửa sau. Tề Dạ nhét người vào trong xe, còn bản thân đang ngay lúc định ngồi vào cùng, bất chợt có người kêu tên cậu truyền đến: “Tề Dạ!”
Tề Dạ qua loa chỉnh lại quần áo trên người, đẩy đẩy kính râm nhích lên trên, chờ đến lúc kẻ nọ đi tới gần mình, vệ sĩ bên cạnh định ngăn cản, Tề Dạ ra ý bảo họ không cần động tay.
Kẻ nọ có đường nét mặt mày có vài phần giống Tề Dạ, nhưng lại thua xa sắc đẹp của Tề Dạ, trên mặt lại treo nụ cười khiến người nhìn không mấy thoải mái.
“Không phải là mày đang nằm liệt ở trong bệnh viện ngoại ô xa xôi ngàn dặm hay sao hả? Làm sao lại chạy đến chỗ này hả? Em trai tốt của tao!”
Tang Đào bị tiếng nói của kẻ nọ thu hút, hơi chút thò người ra hiếu kì muốn nghe rõ hơn; đột nhiên, Tề Dạ dùng giọng điệu nghiêm túc lại đường hoàng lễ phép kêu một tiếng: “Anh hai.”
Ngay tức khắc, kẻ nọ hiện ra vẻ mặt nhúm nhó như bị táo bón, tức tối to tiếng: “Đừng tưởng là tao không biết mày đang diễn cái trò khỉ gì, bây giờ tao đây lập tức quay về nói cho ba biết ngay!”
Tề Dạ đáp: “Tôi vẫn luôn nằm dưỡng bệnh ở viện điều dưỡng hơn ba tháng nay, có ra sao thì cũng nên khỏe lại rồi thôi, cứ mãi giằng co không dứt thì cũng tệ, mà kẻ phải sốt ruột không phải là các người sao?”
Kẻ nọ phát ra một tiếng “hừ”, liền xoay người rời đi.