Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 57: Không chút quan hệ huyết thống

Giữa cô và Điền Trung Quân chắc là chỉ xem như mối quan hệ cả hai đều quen biết nhau, cũng biết rõ thân phận giữa hai người cách biệt nhau rất nhiều.

Nực cười là, cô lại vọng tưởng mình có thể bước vào cuộc sống của anh, thậm chí còn mơ tưởng có thể ở trong trái tim của anh …

Đồng Đồng Tâm cười chế giễu bản chân, cô lạc lõng cầm sổ hộ khẩu lên, lúc chuẩn bị về nhà thì chuông điện thoại lại reo lên.

“Alo, xin chào…” Đồng Đồng Tâm ấn nút nghe máy, giọng nói có chút vô lực.

“Đồng Tâm, tôi là Trung Quân. Bây giờ tôi phải đi kí một cái hợp đồng, em có thể đợi tôi một tiếng không?”

Trong loa, ngoại trừ tiếng gió, còn có giọng nói rõ ràng và từ tính của Điền Trung Quân.

Cơ thể Đồng Đồng Tâm khẽ run rẩy, cô ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lại nản lòng thối chí: “Anh Điền Trung Quân, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi. Thật ra, tôi cảm thấy, chúng ta không cần đi đăng kí kết hôn nhanh như vậy đâu. Dù sao…”

“Đợi tôi năm phút, chúng ta gặp nhau rồi nói! Cứ như vậy đi!”

Không đợi Đồng Đồng Tâm nói xong, Điền Trung Quân đã ngắt lời cô, không chút do dự cúp máy, chỉ để Đồng Đồng Tâm cầm điện thoại đứng hoang mang trong gió.

Tình huống này là như thế nào?!

Trên đường nhựa, một chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen nổi bật giữa những con xe khác.

“Triệu Bình, trở về nơi ban nãy.”

Trong xe, Điền Trung Quân đột nhiên lên tiếng ra lệnh, khiến trợ lý Triệu Bình đang lái xe phía trước có chút trở tay không kịp.

“Tổng giám đốc Điền, chúng ta từ Bình Dương tới Tây Trấn là để kí hợp đồng mua bán đất với chính phủ, anh không thể bỏ qua cơ hội này được! Lãnh đạo phía bên chính phủ đang đợi anh qua đó đấy! Lỡ như lãnh đạo phía chính phủ đổi ý, mọi người mất kiên nhẫn, anh sẽ mất đi miếng đất đó đó!”

Triệu Bình ảo não, tuy miệng thì đang khuyên sếp của mình, nhưng tay anh ta đã bắt đầu nghe lệnh mà chuyển động vô lăng, quay đầu xe lại.

“…” Điền Trung Quân im lặng không nói gì.

Lần này tới Tây Trấn chủ yếu là vì anh trai anh Điền Trung Quân, Tây Trấn là một phố cổ tộc Miêu, nơi này non nước trong xanh, vì vậy Điền Trung Quân muốn phát triển một khu nghỉ dưỡng ở đây.

Hai bên đều rất quan trọng, nhưng mà, Điền Trung Quân cũng không biết lúc này bản thân nghĩ như thế nào.

Anh luôn cảm thấy, nên trở về bên cạnh Đồng Tâm trước mới đúng.

Sắc mặt Điền Trung Quân vô cảm, Triệu Bình rất khó đoán được tâm tư của Điền Trung Quân.

Năm phút sau…

Đồng Đồng Tâm đếm thời gian đợi người, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cũng chỉ nhìn thấy một chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen đang chậm rãi dừng ở bên đường.

Lại bị cho leo cây rồi!

Đồng Đồng Tâm vừa buồn phiền vừa tức giận, cầm sổ hộ khẩu vỗ vào trán mình, cười khổ chế giễu bản thân là một kẻ ngốc, rồi quay người rời đi.

Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại.

Một luồng sức mạnh kéo Đồng Đồng Tâm quay người lại, cô loạng choạng, va vào lòng đối phương.

“Đi, chúng ta đi đăng kí!”

Đồng Đồng Tâm vẫn chưa thấy rõ đối phương là ai thì đã bị đối phương kéo lên chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen ban nãy.

“Anh…”

Suy nghĩ của Đồng Đồng Tâm rối loạn, chỉnh đốn lại mái tóc bị gió thổi loạn, ngẩng đầu lên nhìn người ngồi bên cạnh mình.

“Đi đến Ủy ban Nhân dân.”

Chỉ nghe thấy Điền Trung Quân lên tiếng ra lệnh, chiếc xe lập tức chuyển động, Đồng Đồng Tâm vẫn còn đang hoang mang.

“Xin lỗi, tôi gọi điện thoại cho em muộn quá, khiến em hiểu nhầm tôi đã cho em leo cây.”

Điền Trung Quân quay đầu sang, gương mặt nghiêm túc nhìn Đồng Đồng Tâm.

Cho đến bây giờ, anh vẫn nắm chặt tay cô, chưa từng buông ra.

“Tôi… tôi…” Đồng Đồng Tâm ngại ngùng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh, đôi lông mày lá liễu của cô nhíu lại, yếu ớt trả lời: “Anh làm đau tay tôi rồi…”

Điền Trung Quân ngơ ra, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi, không khỏi thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Đồng Đồng Tâm vội lắc đầu, sắc mặt vui vẻ: “Không sao, có thể được gặp anh lần nữa thật tốt.”

“Sau này, tôi sẽ khiến em ngày ngày nhìn thấy tôi.” Điền Trung Quân cười, nụ cười như còn có một ý nghĩa khác.

Đồng Đồng Tâm không nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu xuống, yên tĩnh ngồi bên cạnh Điền Trung Quân.

Triệu Bình ngồi phía trước lái xe không khỏi nhìn kính chiếu hậu, lén lút nhìn Đồng Đồng Tâm đang ngồi ở hàng ghế sau.

Nói thế nào thì anh ta cũng rất tò mò muốn nhìn xem “người sắp thành mợ chủ” này trông như thế nào mà lại có thể khiến cậu chủ từ bỏ việc mua bán đất!

Nhưng không nhìn còn tốt, vừa nhìn, Triệu Bình lập tức thấy ngỡ ngàng.

Người phụ nữ này không phải người phụ nữ lần trước mà cậu chủ bảo anh ta đưa bữa sáng tới sao?

Nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, Triệu Bình vui vẻ cười, xem ra cậu chủ đã bước ra khỏi ám ảnh từ mối tình đầu rồi.

Sau khi Đồng Đồng Tâm cùng Điền Trung Quân đi ra khỏi Ủy ban Nhân dân, cô tò mò nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay.

Tấm ảnh chụp chung trong giấy chứng nhận này, Đồng Đồng Tâm càng nhìn càng thấy Điền Trung Quân rất đẹp trai, đẹp trai như ngôi sao, đẹp như…

Còn cô thì…

Đồng Đồng Tâm nhíu mày lại.

Cô và Điền Trung Quân không quá xứng đôi…

Làm sao đây?

Đúng là đáng buồn thật đó!

Đồng Đồng Tâm thở dài một hơi, không thể không thừa nhận, không ngờ cô cũng gia nhập “hội liên hiệp ngoại hình”, si mê Điền Trung Quân.

Ở cửa lớn của Ủy ban Nhân dân ở Tây Trấn, Điền Trung Quân đột nhiên cười trêu chọc: “Tôi cưới một cô gái dân tộc Miêu làm vợ.”

“…” Đồng Đồng Tâm cười, đùa giỡn nói: “Chúng ta xem như là mối liên hôn hai dân tộc rồi.”

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Điền Trung Quân quan sát gương mặt có chút trẻ con của Đồng Đồng Tâm, không khỏi có chút tò mò trêu chọc cô: “Đồng Tâm, em thật sư mới tròn hai mươi tuổi sao?”

Đồng Đồng Tâm ngước mắt lên nhìn Điền Trung Quân, mỉm cười, lắc đầu: “Tháng một năm nay em tròn mười tám tuổi rồi. Chỉ có điều, tuổi trên sổ hộ khẩu là vì lúc nhỏ mẹ em muốn cho em đi học sớm, để tương lai gả cho người ta sớm nên mới đổi thành lớn hơn hai tuổi.”

“Em mới mười tám tuổi thôi sao!” Điền Trung Quân kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới anh vừa cưới một cô gái vừa thành niên làm vợ.

Đồng Đồng Tâm thấy Điền Trung Quân để ý đến vấn đề tuổi tác của mình, vội giải thích: “Người nông thôn chúng em không giống người thành phố của mọi người, các cô gái đều kết hôn khá sớm, chỗ của em, con gái mười sáu tuổi đã ra ngoài đi làm sống độc lập rồi. Chỉ có điều… đa số đều bỏ học để đi làm, là bởi vì nhà không có tiền!”

Suýt chút nữa cô đã bị mẹ Lương ép bỏ học rồi, nếu không phải có ba Lương…

Chỉ e là…

Cô cũng không gặp được Điền Trung Quân!

Vì vậy, Đồng Đồng Tâm vẫn có một sự biết ơn đối với nhà họ Đồng.

“Hóa ra là như vậy!” Điền Trung Quân bất lực cười, khẽ gật đầu rồi lấy ra một mặt dây chuyền ngọc bích nhét vào tay Đồng Đồng Tâm, mỉm cười nói: “Đây là miếng ngọc tổ truyền của nhà họ Điền, quà gặp mặt cho cô dâu mới.”

Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn món đồ trong tay, lập tức cảm thấy quen mắt, miếng ngọc này có một con phượng hoàng sinh động như thật quấn quanh chữ “Điền”.

Miếng ngọc này nhìn có vẻ rất quý giá, Đồng Đồng Tâm lại vội nhét trở về tay của Điền Trung Quân, từ chối một cách uyển chuyển: “Không, không… tạm thời không được! Em…”