Dung Hoa cố nén sự xấu hổ ngồi dậy.
Lúc gả vào Chiêu Ninh Hầu phủ, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tư tưởng nữ tử xem phu như trời. Nàng vốn không có bản lĩnh trốn thoát số phận này, chỉ còn cách mặc cho nước chảy bèo trôi.
Trước kia, Khương Dực không có hứng thú với nàng, nàng cảm thấy nhẹ nhõm tự tại, nhưng bây giờ Khương Dực muốn thì nàng phải cho.
Ánh mắt Khương Dực sâu thẩm nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng tới gần, nàng thò tay đến bên eo hắn, cởi nút thắt của tiết khố. Nàng vô cùng xấu hổ, trên mặt nổi lên lên một rạng mây hồng, lan sang xả tai và cổ. Nhưng động tác của nàng rất kiên định, hàng mi rậm rạp nhẹ nhàng run rẩy không thể che hết được cảnh vật bên dưới thân.
Khương Dực cảm thấy giống như có một con bươm bướm bay đến, nhẹ nhàng đậu trên mặt hồ phẳng lặng trong lòng hắn, khiến lòng hắn như dậy lên một cơn sóng nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Khương Dực, Dung Hoa trợn tròn mắt. Trước kia nàng chỉ liếc sơ qua, chưa từng nhìn nó kỹ như thế này. Bây giờ quan sát ở góc độ gần nàng cảm thấy nó vô cùng to lớn, không khỏi hít sâu một hơi.
Thứ này nhìn cũng hung tàn quá nhỉ!
Phía dưới phần cơ bụng là khu rừng rậm rạp, tròn rừng có một cây gậy th*t ngẩng cao lên, thân nó tím hồng, qυყ đầυ cực lớn, gân xanh quấn quanh, trông hung ác vô cùng.
Vật to thế này mà nhét vào trong người nàng khó trách tiểu huyệt nàng sưng to thành thế này.
Lấy lại tinh thần, Dung Hoa có chút khó khăn, cái này to quá cỡ, làm sao nàng có thể ngậm vào đây?
Nhưng lời nàng đã nói ra, không thể không làm. Hơn nữa nàng sợ Khương Dực dùng sức mạnh ép nàng, nên chỉ còn cách cắn chặt răng mà làm. Nàng định thò tay cầm vật to lớn kia, miết dọc theo nó một chút, rồi cúi người ngậm nó vào miệng.
Bàn tay mềm mại nhỏ bé vừa đυ.ng đến tiểu Khương Dực, còn chưa nắm chặt, bỗng bị bàn tay to của hắn bắt trọn.
-" Hầu gia? "- Dung Hoa khó hiểu, chẳng lẽ hắn không thích sao?
Còn chưa nghĩ ra phải làm gì, nàng đã bị hắn đẩy ngã trên giường, một lần nữa Khương Dực tách hai chân nàng ra hai bên.
Dung Hoa giật nảy mình, vội kêu lên:
-" Hầu gia, không được, thật sự không được, làm nữa sẽ chết người đó!"
Nàng không nói đùa đâu.
Khương Dực nhổm người về trước, đè cố định hai chân nàng lại, cất tiếng:
- " Ngược lại ta muốn làm chết nàng. Nhưng làm nàng hỏng rồi, sau này còn ai cho ta chơi đây? "
Lời nói của hắn thẳng thừng thô lỗ như vậy, khiến nguyên mặt Dung Hoa đỏ bừng bừng.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy tiểu huyệt lạnh buốt, cúi đầu nhìn xuống, không biết Khương Dực lấy đâu ra một cái bình sứ nhỏ, móc một khối cao trắng trong suốt bên trong bình, bôi lên tiểu huyệt của nàng. Trước tiên là xoa đều qua cánh hoa nàng một lần, sau đó ngón tay hắn đi vào trong huyệt.
-" A..." - Dung Hoa ngửa đầu rêи ɾỉ.
Nơi sưng đỏ bị hắn đυ.ng vào, hơi đau một chút. Lớp cao bôi lên đó lành lạnh, lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Khương Dực chỉ đút một ngón tay vào, động tác nhẹ nhàng, nghe thấy tiếng nàng kêu, hắn cười cười liếc nhìn nàng một cái:
-" Kêu hay như thế, là muốn ta nhịn không được cắm vào hay sao? "
Dung Hoa vội vàng đưa tay che miệng, ánh mắt long lanh nhìn hắn, tựa như đang con hắn tha cho nàng.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Khương Dực cảm thấy thật tức cười. Dung Hoa nhìn hắn ngơ ngẩn, nàng chưa từng thấy Khương Dực cười dịu dàng như thế. Nụ cười này không phải nụ cười ngang tàng, cũng không phải cười mỉm. Nhưng ngay cả khoé mắt và chân mày cũng cong lên giống như gió xuân phảng phất qua mặt hồ.
Nam nhân này thật sự rất đẹp.
Lại một lần nữa Dung Hoa mừng thầm cho vận khí của mình. So với những nam nhân khác trong kinh thành, thật sự Khương Dực tốt hơn rất nhiều. Hắn luôn để ý giữ thể diện cho nàng, không có những sở thích xấu, dảng vẻ và gương mặt lại anh tuấn nữa. Dù tính cách của hắn có hơi xấu xa một chút, nhưng cũng không đến mức không thể nhịn được.
Đến nỗi nàng thật sự không quá để ý những thị thϊếp nơi biên thành cuản hắn. Chỉ có yêu mới muốn độc chiếm. Từ lúc nàng gả vào trogn Chiêu Ninh Hầu phủ đến giờ vẫn luôn tự nhủ không tham cầu phu quân sủng ái. Khương Dực chịu giữ mặt mũi cho nàng, không đem nữ nhân bên ngoài về Hầu phủ, nàng có thể không cần phải quản những chuyện nhẹ thế đã là may lắm rồi.
Lúc trước khi Khương Dực được phong hầu, không biết kinh thành đã có bao nhiêu phú hào muốn hắn làm hiền tế nhà mình, trong đó có cả Dung gia. Nếu không phải Thái hậu và Hoàng thượng tứ hôn, làm gì có phần của nàng. Vì vậy tỷ muội Dung Hoa luôn ganh tỵ với nàng, mỗi lần gặp nàng đều châm chọc khiên khích.
Khương Dực rút ngón tay trong huyệt nàng ra, cầm khăn lau tay mình, sau đó kheo chân nàng lại, kéo chăn phủ lên.
Dung Hoa nhìn ngơ ngác. Hắn thật sự chỉ bôi thuốc cho nàng chư không muốn?
Khương Dực để lọ thuốc trên đầu giường, dặn dò:
-" Sau này nhớ thường xuyên bôi thuốc vào, biết chưa?"
-" Thϊếp có phương thuốc bi truyền trong cung, Hầu gia cữ giữ nó mà dùng đi.
-" Ta dùng nó?" - Chân mày Khương Dực nhướng lên nhìn nàng.
Dung Hoa vội sửa lời:
-" Ý thϊếp là cho người khác dùng... "
-" Rốt cuộc trong lòng nàng ta hoang da^ʍ vô độ đến mức nào vậy? " - Hắn tức giận. Nàng cho rằng với ai hắn cũng có hứng thú như thế sao?
Dung Hoa im lặng, nhưng nét mặt của nàng đã cho Khương Dực biết đáp án. Ở trong suối nước nóng nhìn thấy mỹ nhân, đã nghĩ rằng có thể là tỷ muội đồng tộc với thê tử mình mà còn dám ra tay cưỡng ép. Dung Hoa cảm thấy hắn còn tiết tháo gì mà dám nói.
-" Thuốc trong cung chưa chắc gì tốt bằng của ta. " - Khương Dực kiên nhẫn giải thích. -" Nó không chỉ có thể trị tổn thương, còn có..."
Còn có cái gì?
Dung Hoa còn chưa nghe được câu sau, hân đã nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng, dáng vẻ như chuẩn bị đi ngủ.
-" Hầu gia? "
-" Hửm? " - Hai mắt Khương Dực đã nhắm lại.
Dung Hoa rất không thích ứng được tình huống như bây giờ. Trước kia cho dù Khương Dực ngủ trên giường nàng, cũng là ai ngủ phần người nấy, chưa từng có chuyện nằm gần thế này.
Hiện tại, mặt nàng đối diện với l*иg ngực trần trụi của hắn, xung quanh đều là hơi thở cuả hắn, gần đến mức khiến nàng không biết phải làm sao.
-" Không muốn ngủ ư? " - Khương Dực mở mắt.
Dung Hoa cắn môi, ánh mắt trượt xuống dưới:
-" Chỗ đó... có phải khó chịu lắm không? "
Tiểu Khương Dực kia vẫn còn đang ngẩng cao đầu, cứng cáp chỉa vào trong bụng nàng.
Khương Dực ôm trán than:
-" Ta đã cố gắng không nghĩ đến, nàng cứ nhất định phải nhắc ta sao? "
Dung Hoa chỉ là nghĩ đến những lời ma ma dạy, nếu phu quân có nhu cầu thì phải cố gắng thoả mãn. Nàng còn muốn sau này trở thành Hầu phủ lão thái thái, dù thế nào cũng không thể để mất đi thân phận này đâu.
Thấy nàng hoảng sợ, đột nhiên Khương Dực lại không biết nói gì, hắn cúi đầu hung hãn hôn nàng một cái, hôn đến khi nàng không thở nổi. Tay hắn luồn lên nắm ngực mềm của nàng nắn bóp cho đến khi nàng kêu ưm ưm kháng nghị.
Khương Dực buông môi nàng ra, ấn nàng vào lòng mình, vỗ vào mông nhỏ của nàng một cái:
-"Ngủ đi!"
Phải rất lâu Dung Hoa mới có thể điều hoà lại hơi thở, nàng không dám chọc hắn nữa, tựa vào người hắn, yên râm ngủ thϊếp đi.
Đây là lần đầu tiên, rõ ràng hai người toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng không có hoan ái kịch liệt, chỉ cùng nhau ngủ mà thôi.
Chờ Dung Hoa ngủ thϊếp đi, Khương Dực lại mở to mắt ra.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng ngủ, im lặng thở dài.
Phải thừa nhận, ngày hôm qua hắn rất tức giận, nên mới liều mạng làm nàng như thế.
Mặc dù nàng nói không cho tiết, nhưng Khương Dực là ai chứ, chỉ cần đảo mắt là có thể đoán ra nàng nghĩ gì trong đầu. Hoàng thượng thưởng thức hắn, nhưng lại cảm thấy hắn quá khống chế, cho nên mới chọn một nữ nhi trong cung gả cho hắn.
Hắn biết Dung Hoa là đại diện cho cái gì. Nàng chính là ân sủng của Hoàng đế, cũng là uy nghiêm của hoàng tộc. Cho nên ngay từ đầu, hắn không có hứng thú gì với nữ nhân này. Cho dù nàng là Dung Hoa hay người khác cũng thế.
Mà Dung Hoa sau khi gả cho hắn, lại sắm vai một Chiêu Ninh Hầu phu nhân hoàn mỹ, coi sóc trong phủ, giao tế các quý phu nhân, không tranh cạnh, không ầm ĩ, ân cần điềm tĩnh.
Khương Dực không nghĩ ra còn sự lựa chọn nào tốt hơn, ngoại trừ việc nàng không phải là người hắn muốn.
Nhưng mà, hắn chưa từng nghĩ tới việc Dung Hoa không thích hắn.
Khương Dực vốn thông minh tài giỏi, đương nhiên cũng kiêu ngạo. Đời này hầu như không có gì mà hắn không đạt được. Nữ nhân thích hắn không biết bao nhiêu cho kể, thê thử của hắn làm sao lại không thích hắn?
Nhưng hôm qua nghe những lời Dung Hoa nói ra, cuối cùng hắn cũng xác định được nàng thật sự không thích hắn.
Nàng không hề thích hắn, thậm chí còn xem thường hắn, cảm thấy hắn là nguỵ quân tử, có lẽ còn có chút khẩu phật tâm xà.
Đối với nàng hắn cũng chỉ là một công cụ giúp nàng thoát khỏi hoàng cung người chết không thấy xương đó, cho nàng một cuộc sống yên thân yên phận. Còn việc trở thành một Chiêu Ninh Hầu phu nhân không gì có thể bắt bẻ soi mói được chính là cách nàng báo ân cho hắn.
Trong lòng nàng, đây chính là một cuộc giao dịch theo nhu cầu. Nàng lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của thế tục mà đối đãi với hắn, trở thành một thê tử hoàn mỹ, nhưng thật lòng nàng không hề bỏ hắn vào trong mắt. Thậm chí khi nàng nói muốn trở thành lão thái thái của Hầu phủ cũng chỉ là cố ý tỏ ra yếu thế, cầu xin sự thương xót.
Còn nữa! Vừa rồi nàng còn muốn gọi mỹ nhân đến hầu hạ hắn. Trong mắt nàng không có một chút miễn cưỡng nào, đó không phải là lời nói khẩu thị tâm phi (*), mà là thật sự cảm thấy việc hầu hạ hắn trên giường giống như chuyện khổ sai.
(*) miệng nói vậy nhưng lòng nghĩ khác.
Nữ nhân không thích hắn lại chính là thê tử của hắn. Mà nàng lại là người hiểu biết hắn nhất, có thể nhìn nhận tính cách của hắn, nói hắn coi trời bằng vung.
Thật thú vị.
Khương Dực nhìn nữ nhân đang ngủ yên ổn trong lòng. Trông nàng có vẻ nhu thuận, nhưng lại cao ngạo và tự tôn hơn bất kỳ nữ nhân nào. Rõ ràng là có thể lấy lòng hắn, nhưng nàng lại chọn bảo vệ sự tôn quý của mình.
Thật khiến cho người khác không nhịn được muốn bóp nát lòng tự tôn của nàng, nhìn nàng phủ phục dưới thân, đánh mất chính mình.
Khương Dực nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của nữ nhân trong lòng, ánh mắt loé lên một tia nguy hiểm.
------------------------------------------------------------
Spoil nhẹ, chương sau tiểu tam xuất hiện, kịch tính bắt đầu.