Dung Hoa bị sự rung lắc của xe ngựa làm tỉnh lại.
-" Phu nhân".
Thanh La và Tử Đằng đã trở về phủ chuẩn bị trước, hầu hạ bên cạnh nàng bây giờ là Hồng Vi và Hoàng Tường.
Dung Hoa cầm cốc trà Hồng Vi đưa đến, sau đó nói:
-" Bây giờ là canh mấy rồi?"
Nàng vừa mở miệng, lại bị chính giọng nói của mình làm giật mình. Giọng nàng khàn đặc, nghe có chút âm mũi.
Lúc đầu nàng còn cho rằng mình bị bệnh, sờ khắp cơ thể lại không thấy có nơi nào không thoải mái. Nhớ đến tối qua nàng bị làm đến kêu cả đêm, cổ họng nàng bây giờ không đau mới là lạ. Nghĩ đến đây, mặt nàng chợt ửng đỏ.
Đều là do tên Khương Dực khốn kiếp kia làm hại! Tối hôm qua làm suốt cả một đêm, không biết khi nào mới kết thúc, nàng chỉ nhớ lúc sáng mơ mơ màng màng, không tỉnh dậy nổi, cuối cùng được Khương Dực bế lên xe ngựa.
Hiện tại chẳng những cổ họng nàng khó chịu, mà eo, chân cũng đau nhức, nơi giữa hai chân nóng hừng hực, vừa đau vừa xót vừa tê dại.
Mặc dù thành hôn vs Khương Dực ba năm, nhưng số lần hai người cùng giường có thể đếm trên đầu ngón tay.
Năm đó tân hôn, tuy Khương Dực ở lại kinh thành ba tháng, nhưng bởi vì chuyện phòng the của hai người không hợp, nên số lần rất ít, mười ngày nửa tháng mới làm một lần cũng là may lắm rồi.
Sau này, mỗi năm hắn hồi kinh một lần. Cho dù có cùng giường với nàng nhiều lắm cũng chỉ hai ba lần, cũng là làm cho xong chuyện.
Hành sự rất ít, mỗi lần lại cách nhau rất lâu, nên thân thể Dung Hoa không khác gì xử nữ, vô cùng mềm mại.
Mấy ngày nay Khương Dực phóng túng trên người nàng, mỗi lần làm đều như muốn đẩy nàng vào chỗ chết, khiến hai chân nàng không thể khép lại được. Hơn nữa hôm qua làm suốt cả một đêm, Dung Hoa không cần sờ cũng biết tiểu huyệt sưng lên lợi hại, tê dại đến độ không còn cảm giác nữa.
Haiz. Dung Hoa thở dài trong lòng. Ba ngày nay, số lần bọn họ làm còn nhiều hơn số lần của ba năm cộng lại.
Sao lại như thế này nhỉ? Chẳng biết tại sao Khương Dực lại rất có tính thú với nàng, mà nàng cũng phát hiện ra bản thân không phải lãnh cảm như nàng đã nghĩ. Lúc Khương Dực đi vào trong người nàng, không phải nàng không đau, nhưng cơn đó là do kích thước của cả hai không phù hợp, bị mở căng ra. Nhưng chỉ cần hắn âu yếm một chút, ra vào vái cái là nàng sẽ cảm nhận một luồng kɧoáı ©ảʍ liên tục ập đến. Rốt cuộc là do kỹ xảo của Khương Dực quá tốt, hay là vì nàng quá dâʍ đãиɠ?
Dung Hoa nghĩ không ra. Một đôi phu phụ không hợp nhau trong chuyện phòng the, tại sao lại trở thành phu quân nhầm lẫn thê tử mình thành người khác vụиɠ ŧяộʍ, rồi sau đó như củi khô bốc lửa thế này chứ? Nếu chỉ là ở Khương Dực thì không nói làm gì, sao ngay cả nàng cũng trở nên kỳ lạ...
Mất mặt nhất là hôm đó mọi việc xảy ra ở trong phòng đều để các nha hoàn nghe thấy.
Sắc mặt của Hồng Vi và Hoàng Tường rất kì quặc. Tuy rằng ngày hôm qua không phải các nàng trực đêm, nhưng các nàng ngủ ở phía trên lầu, không thể không nghe thấy gì.
Bất quá, suy nghĩ của bốn đại nha hoàn lại không giống với chủ tử của mình.
Từ khi Khương Dực có hứng thú với chủ tử, mặt các nàng không thể giấu được sự hớn hở vui mừng. Phu nhân được sủng ái, có thể khiến Hầu gia vui vẻ, không phải là chuyện tốt sao? Ngày sau sẽ không có ai dám nói chủ tử của các nàng ngoài mặt phong quang, nhưng bên trong thực sự đáng thương nữa.
Phi!!! Không ăn nho được chê nho còn xanh! Hầu gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa anh tuấn vừa cường tráng, không biết có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi.
Hiện tại Hầu gia vô cùng yêu thích phu nhân, nếu như phu nhân có thể mượn cơ hội này mang thai, vậy thì cùng tốt hơn.
Bọn nha hoàn trả lời canh giờ, Dung Hoa vén màn cửa lên nhìn ra ngoài, bọn họ đã vào kinh thành, sẽ nhanh chóng về đến Hầu phủ.
-" Hầu gia đâu?" - Nàng lại hỏi.
Hồng Vi và Hoàng Tường liếc nhìn nhau, nhãn thần có chút tinh xảo, Hồng Vi đáp:
-" Hầu gia dặn dò chúng nô tỳ phải hầu hạ phu nhân thật chu đáo, sau đó đi trước rồi, không đi chung với xa đội (*) ".
(*): đoàn xe.
Dung Hoa gật đầu, đoán được Khương Dực sẽ đi chuyến khác vào thành.
Hắn từ biên thành trở về, không thể không mang theo một binh một tốt nào, hẳn là hắn muốn dẫn thân binh vào thành.
Nàng lười quản chuyện của Khương Dực, hắn là người thích làm gì thì làm, không cần người khác quan tâm. Hiện tại nàng chỉ quan tâm một việc, tại sao bọn họ lại biến thành thế này, những ngày sau nàng phải biết làm sao?
Sau khi hồi phủ, liệu hắn có còn hứng thú với nàng không? Nếu như hắn quyết định thay đổi cách sống chung của hai người họ thì nàng phải làm sao?
Dung Hoa cảm thấy đầu như muốn nổ tung, rõ ràng cái gì cũng không muốn. Giữa bọn họ, người có thể quyết định tương lai hai người, là Khương Dực, không phải là nàng.
Sau khi hồi phủ, nàng thay xiêm y, rửa mặt chải đầu, rồi nấu một ấm trà thông họng, bận rộn một hồi mới được nghỉ ngơi một chút, lại nghe bên ngoài có tiếng kêu lớn.
-" Hầu gia trở về, Hầu gia trở về!!!" - Các nha hoàn lớn nhỏ đều mặt này hớn hở.
Dung Hoa đang chống tay lên trán buồn ngủ nghe thấy tiếng reo từ bên ngoài nàng đứng dậy, lấy lại tinh thần vuốt thẳng xiêm y rồi ra ngoài nghênh đón.
Nữ nhân này vẫn còn muốn tiếp tục thể hiện mình là Chiêu Ninh Hầu phu nhân hiền lương thục đức đây mà.
Dung Hoa ra cổng anh đón, liếc mắt liền thấy Khương Dực sải bước đi đến. Hôm nay chính thức hồi kinh, hắn khoác lên người bộ chỉnh y dành cho quan võ tướng. Áo giáp mỏng màu bạc, tay áo bào màu xanh sẫm, trên đầu đội nón bạc, quả nhiên trông rất uy nghi lẫm liệt.
Dung Hoa hay mắng hắn là tên khốn kiếp nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của hắn nàng không thể không thừa nhận dáng dấp hắn từ đầu đến chân đều rất hoàn mỹ, nàng vốn là một nữ tử tù coi có thể giả được cho phu quân như thế này quả thật là phần phúc của mình.
-" Hầu gia"
Dung Hoa vừa cúi nửa người, Khương Dực đã đỡ tay nàng lên rồi. Lúc trước hắn đối với nàng tốt như vậy, ở trước mặt người khác luôn giữ thể diện cho nàng.
Nhưng lần này, hai mắt của Khương Dực lại nhìn thẳng vào mắt nàng, gương mặt mang theo một nụ cười nhẹ làm cho nàng run sợ:
-" Phu nhân, cực khổ cho nàng rồi! "
Nhất thời Dung Hoa có một ý nghĩ không hợp lúc một chút. Hắn nói cực khổ, rốt cuộc là nói công việc coi quản Chiêu Ninh Hầu phủ của nàng cực khổ, hay là tối nói tối qua...
Cho dù hắn có ý gì thì quả thật bây giờ nàng không thể đi đứng như bình thường được, hai chân nàng mỏi nhừ. Nàng dứt khoác thuận thế dựa vào Khương Dực phu quân của mình. Nếu không nàng biết dựa vào ai đây?
-" Thϊếp nên làm vậy mà"
Hai người vừa đối thoại không mặn không nhạt, vừa bước vào nội viện, cũng không khác gì so với trước kia.
Ngoại trừ việc Khương Dực lợi dụng lúc đỡ Dung Hoa lên, thuận tiện cọ xát tay mình vào ngực nàng một phen.
Tên khốn kiếp, vào lúc nào rồi mà cũng không quên chiếm tiện nghi của nàng.
Ngày đầu tiên hồi kinh, gần như bọn họ không có thời khắc nào thanh tịnh. Khương Dực vừa đổi xiêm y xong, bạn đồng liêu của hắn năm xưa đã tới phủ thăm hỏi.
Còn Dung Hoa bên này cũng phải tiếp một đám phu nhân đến cửa chúc mừng. Nàng cũng chỉ còn cách giữ tinh thần tốt để tiếp đãi bọn họ.
Không bao lâu, trong cung truyền ý chỉ đến Hầu phủ, nói ngày mai sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho Khương Dực.
Mãi đến tối, khi vị khách cuối cùng ra khỏi cửa, Dung Hoa ngay cả đứng cũng không đứng nổi nữa, bọn nha hoàn phải cùng nhau dìu nàng về chính viện, đặt nàng ngồi xuống.
Đám Thanh La hầu hạ tẩy trang, tắm rửa qua loa cho nàng, rồi đặt nàng lên giường ngủ. Dung Hoa biết đêm nay Khương Dực chắc chắn sẽ cùng các bạn đồng liêu của mình uống đến không say không về, theo thói quen hắn sẽ về thẳng thư phòng để ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng, dường như nàng nghe thấy tiếng của Hồng Vi, sau đó thấy bóng ai đó chập chờn bên ngoài. Dung Hoa vô cùng mệt mỏi, nàng trở minht ngủ tiếp.
Không biết qua bao lâu, dường như có ai đó đang cởi xiêm y trên người nàng. Dung Hoa cứng đơ một hồi, đột nhiên giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt, quả nhiên nàng nhìn thấy Khương Dực. Tâm tình nàng thả lỏng một chút, lại có chút sợ hãi.
-" Hầu gia, hôm nay không được. "
Khương Dực liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục cởi:
-" Tại sao không được? "
Dung Hoa nghĩ thầm nếu hôm nay lại để hắn tiếp tục ép lần nữa, liệu nàng còn có thể sống không? Nàng vội vã cầm lấy tay hắn nhỏ giọng cầu xin.
-" Hầu gia, thϊếp... hiện thϊếp rât đau, không thể hầu hạ ngài rồi. Nếu ngài muốn thì tìm người khác đến hầu hạ đi, được không?"
Khương Dực nheo mắt nhìn nàng chằm chằm. Dung Hoa bị hắn nhìn đến kinh hồn bạt vía. Khương Dực không cười tự nhiên sẽ có một loại khí thế áp người. Đó là loại khí thế của một người điều khiển Thiên Quân Vạn Mã.
Đừng nói chi Dung Hoa, cho dù là một đại hán (*) trong quân cũng không có mấy ai không khϊếp sợ khí thế này của hắn.
(*): người đàn ông cao to, vạm vỡ.
-" Tìm người? Tìm người nào?" - Hắn cúi đầu, lột sạch vải vóc trên người nàng, chỉ còn chiếc khố nhỏ.
Bầu ngực lộ ra tròn không khí đầu xuân lành lạnh khiến Dung Hoa run rẩy. Nàng không dám giãy giụa, chỉ còn cách đáp lời cẩn thận:
-" Năm trước Nghi Quận Vương có dâng cho ngài vài vị ca cơ, đều là mỹ nhân sắc nghệ song toàn, đang sống ở Tích Hoa các. Nếu ngài đồng ý, thϊếp... "
-" À!" - Khương Dực nhếch khoé môi -" Phu nhân thật là hiền hậu, bản Hầu cảm động vô cùng".
Dung Hoa nhìn vẻ mặt của hắn, thầm nghĩ, cảm động mà như thế này thì chắc trên đời sẽ không có cái gọi là tức giận. Nàng thật không hiểu, tại sao Khương Dực lại tức giận? Hiện tại nàng không thể hầu hạ hắn, tìm mỹ nhân khác cho hắn có gì không tốt?
Tiểu khố của nàng bị tháo dây cột, kéo xuống, hai chân nàng bị hắn tách ra.
Việc này khiến Dung Hoa thật sự luống cuống, vội vàng nhổm người dậy, vươn tay che u cốc của mình lại:
-" Hầu gia, đau lắm, thật sự rất đau..."
Hôm qua thật sự đã làm nó tổn thương, hôm nay còn vất vả đi lại cả ngày. Nơi đó của nàng vừa nóng bừng vừa tê đau, lúc nãy tắm rửa nàng cũng không dám động vào nó.
-" Vậy sao? Để bản Hầu nhìn xem"
Khương Dực bắt lấy tay nàng, dùng sức một chút là nàng không thể động đậy, sau đó hắn hạ tầm mắt, nhìn vào nơi giữa hai chân nàng.
U hoa quả thật sưng to, hoa môi tấy đỏ, nhuỵ hoa và cánh hoa cũng thế, không thể khép lại được. hoa huy*t nàng trông thật thê thảm, cửa huyệt bị mở rộng, hôm qua bắt nó ngậm dị vật, giờ chỉ mới khép lại một nữa.
Khương Dực ánh mắt trơ nên sâu thẳm.
-" Hầu, Hầu gia..."
Dung Hoa cẩn thận gọi, sợ hắn lại thú tính quá, nàng không muốn trở thành Hầu phu nhân để chết trên giường đâu.
Chợt, người nàng nhẹ tâng, Khương Dực bước xuống giường.
Dung Hoa nhẹ nhàng thở ra, vừa định mặc đồ lại thì lập tức nghe hắn nói:
-" Đừng nhúc nhích!"
Nàng thật sự ngoan ngoãn không dám động đậy.
Một lát sau, hắn trở về, cầm trong tay chiếc khăn ướt, áp lên nơi đang sưng đỏ giữa hai chân nàng.
Dung Hoa hít vào một hơi, cảm thấy vừa đau vừa dễ chịu. Đau là vì chỗ kia sưng tấy lên, chạm vào phải thấy đau, dễ chịu là vì khăn ướt lành lạnh, làm cho cơn đau của nàng dịu đi không ít.
Thật không ngờ động tác của Khương Dực lại nhẹ nhàng như thế, hắn nghiêm túc săn sóc cho u hoa của nàng.
Đột nhiên Dung Hoa cảm thấy tình huống này có chút kỳ quặc.
Nàng nằm trên giường, hai chân dang rộng, còn Khương Dực lại lau lau uế vật ở giữa hai chân nàng.
Mặt nàng đỏ lên.
Lau rửa xong rồi, Khương Dực trở lại giường, tách hai chân của nàng ra như cũ.
Dung Hoa có phần gấp:
-" Hầu gia, không được, thật sự không được. Nếu không, nếu không thϊếp lấy tay..."
Khương Dực dừng lại, chậm rãi nhướng mi. Hiển nhiên đây là nét mặt không hài lòng. Trong tình thế khẩn cấp thế này, Dung Hoa buộc miệng nói ra:
-" Hay là dùng miệng nhé! "
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Mama đã dạy nàng khi mang thai có thể dùng tay hoặc dùng miệng để hầu hạ phu quân, chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm chuyện này...