Khăn Đỏ là cậu bé xinh đẹp nhất trong thị trấn. Cậu có làn da trơn nhẵn bóng bẩy như ngọc, ai gặp cậu cũng thích đưa tay mân mê khuôn mặt ấy. Khăn Đỏ còn biết rất nhiều chú bác và anh lớn có sở thích luồn tay vào trong quần áo của cậu, vuốt ve hai bầu ngực nhô lên. Họ còn tốc váy nhỏ của cậu, dùng ngón tay tìm kiếm qυầи ɭóŧ trước mặt của Khăn Đỏ, mò vào bé cúc huyệt ở phía sau, và còn nơi ở giữa...
Khăn Đỏ không giống những đứa nhỏ khác. Cậu không chỉ có bộ phận của bé trai, mà còn có thêm một cái hoa huyệt mềm xinh. Tuy vậy, Khăn Đỏ không hề ghét chỗ này. Vì khi người lớn dùng ngón tay vỗ về chơi đùa và ma sát cái miệng nhỏ ở thân dưới, cậu sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng. Kɧoáı ©ảʍ như điện giật tê dại lan ra khắp người, hai cái lỗ nhỏ cũng sẽ chảy ra chất lỏng thần kỳ. Nếu nước chảy ra quá nhiều, người lớn trong thị trấn còn vươn lưỡi liếʍ hết. Cậu cực kỳ thích dáng vẻ đó.
Lúc xung quanh không có ai, Khăn Đỏ sẽ học theo người lớn mà luồn tay xuống chơi đùa huyệt nhỏ và đầṳ ѵú của cậu. Đáng tiếc là ngón tay của cậu quá nhỏ, không thể bao hết cái vυ'. Cậu chỉ có thể véo nhẹ chúng, xoa bóp chúng. Nhưng, như thế lại khiến cậu cảm thấy khó thỏa mãn lỗ nhỏ luôn tràn nước dịch. Khăn Đỏ muốn đi tìm thứ gì đó to lớn hơn, rồi lấp đầy nó.
Lúc bấy giờ, Khăn Đỏ nhớ ra có người từng kể rằng, khu rừng ở ngoài thị trấn có một Bà ngoại Sói. Y có lỗ tai lớn, cặp mắt lớn, đôi tay lớn và cả cái miệng lớn. Đó là một kẻ cực kỳ đáng sợ, có thể cắn chết tươi một người trưởng thành.
Không biết vì sao, Khăn Đỏ lại nổi lên chờ mong ở trong lòng. Tiếp theo cậu chỉnh trang lại cho mình, mặc một cái váy ngắn cũn cỡn và một cái áo rộng rãi. Đôi vυ' như hai chú thỏ nhỏ trắng tuyết hoạt bát đáng yêu, để lộ độ cong mê người.
Khăn Đỏ thừa dịp sắc trời còn sớm mà lần theo đường lớn trong trấn thông ra bên ngoài. Thế nhưng khu rừng rộng lớn quá, cậu lại chưa từng rời khỏi thị trấn nên chẳng hề có chút kinh nghiệm đi đường nào. Cậu không mang theo nước, cũng chẳng mang theo đồ ăn.
Khăn Đỏ đi chưa được bao lâu mà cậu đã thấm mệt. Cậu quay lại nhìn về hướng thị trấn khuất sau những lùm cây cao lớn của khu rừng. Cậu không còn đủ sức để đi về lấy thức ăn nữa. Cậu đành uể oải ngồi trên mặt đất, may thay cạnh đó có một sòng suối nhỏ trong vắt.
Khăn Đỏ bụm tay uống hai ngụm nước. Dòng nước mát lạnh làm ướt vạt áo của cậu. Nhiệt độ thoải mái làm cậu thở ra một hơi.
Khăn Đỏ nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân bủn rủn, vỗ về chơi đùa từ bắp chân đi lên, cuối cùng khó nén dừng lại cửa vào hoa huyệt giữa hai chân mình.
"A..."
Khăn Đỏ dễ chịu rêи ɾỉ thành tiếng, hai chân thon dài trắng ngần kẹp chặt vào nhau. Cậu uốn éo eo, hi vọng có thể ma sát tạo ra chút cảm giác.
"Hưm, ưʍ... Không đủ..."
Dịch ngọt mau chóng thấm qua qυầи ɭóŧ của Khăn Đỏ. Cậu tách hai chân ra, một tay đùa bỡn âm đế nhỏ xinh sưng tấy, một tay đút vào cửa huyệt tuôn nước mãi không ngừng. Thế nhưng ngón tay nhỏ bé không thể đi vào sâu hơn, làm cậu có cảm giác không thể giải quyết được vấn đề.
"Khó chịu quá... ưʍ... a..." Khăn Đỏ nằm nghiêng trên bãi cỏ, thêm sức cắm rút. Thân thể của cậu run nhẹ vì kɧoáı ©ảʍ, ửng lên màu hồng ngon miệng. Hoa huyện được đυ.ng chạm càng làm nổi bật sự hư không trong cúc huyệt. Khăn Đỏ đang đứng giữa kɧoáı ©ảʍ và trống rỗng đan xen mà không nhận ra sau lưng cậu, Ngài Sói đã xuất hiện trên bãi cỏ từ bao giờ.