Năm giờ chiều, quân chính công bộ nhân viên đúng giờ tan làm.
Hai tiểu cô nương ở quầy tiếp tân cũng bắt đầu thu nhập đồ vật của chính mình.
Lúc này các nàng nhìn thấy thượng tướng ôm thượng tướng phu nhân từ thang máy lên xe. Vị phu nhân này giống như là đang ngủ, nhắm mắt lại dựa lên vai của chồng mình. .
Tiểu cô nương thất vọng nhỏ giọng thì thầm:" Thật đúng là tướng quân phu nhân rồi".
Bên ngoài nhìn Chu Hoành giống như thoải mái, thích thú, dựa đầu vào l*иg ngực của lão công mình. Nhưng thật ra bên trong đang khổ sở vì cái tiểu huyệt đầy dịch rượu.
Hắn vì để cho Nghiêm Huân nguôi giận,cố ý chọn một bình rượu Whiskey có dung tích lớn, nằm sấp quỳ ở trên thảm nhẫn nại đến khi Nghiêm Huân họp xong, bị Nghiêm Huân không cẩn thận ôm làm tràn ra một chút.
Hắn đã cật lực lấy lòng, nhưng ánh mắt của Nghiêm Huân vẫn lạnh nhạt không có một điểm giao động, chỉ nói:" Về nhà".
Chu Hoành bị Nghiêm Huân ôm vào trong nhà, vừa vào đến liền không thể nhịn được nữa, dịch rượu trong mông liền không khống chế được tràn ra, ướt đẫm qυầи иᏂỏ nhỏ lền sàn nha.Nghe tiếng nước rơi tí tách, Chu Hoành vừa thẹn vừa sợ, bất lực cầm lấy cổ áo quân phục của Nghiêm Huân nghẹn ngào nhận sai:"Xin lỗi, thật xin lỗi, lão công", không ngậm được rượu, chắc chắn Nghiêm Huân sẽ càng thêm không cao hứng.
Nghiêm Huân lạnh nhạt nói:" Việc nhận sai để chút nữa rồi nói, bây giờ ăn cơm trước".
Thời gian này cũng không phải thời gian ăn tối của Nghiêm Huân,trong lòng Chu Hoành lại càng hoang mang hơn.
Nghiêm Lê từ trên lầu đi xuống, nhìn nhà bếp bận rộn chuẩn bị, kỳ quái hỏi:" Như thế nào lại ăn cơm sớm vậy?".
Người hầu đang nấu ăn nói:" Thiếu gia, tướng quân nói ăn cơm sớm một chút, có phải buổi tối bận gì đi?".
Nghiêm Lê đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Chu Hoành nửa người dưới trần như nhộng quỳ dưới thảm trải sàn. Cái mông trắng ngần bị lấp kín bởi vết roi đỏ hồng, xem ra Nghiêm Huân ở văn phòng đã hưởng dụng một phen. .
Nghiêm Lê nửa thật nửa giả, đau lòng ngồi chồm hổm bên người Chu Hoành:" Ba ba, hắn lại bắt nạt người ".Chu Hoành âm thanh khàn khàn:" Không nên hồ nháo".
Nghiêm Huân uống trà, mặt không cảm xúc mà nhìn nhi tử cùng thê tử . Đây cũng là một nỗi phiền muộn của Nghiêm Huân, cũng vì hắn quá khắc khe, nên nhi tử không thân cận hắn.Thế nhưng Chu Hoành cùng Nghiêm Lê cũng không quá thân cận.
Nghiêm Huân biết, Chu Hoành vẫn còn bài xích thân phận thê tử của mình, cùng với việc bị cường bạo sinh hài tử đã khiến Chu Hoành sinh ra tâm lý có chút mâu thuẫn.
Có thể Nghiêm Lê yêu thích thân cận Chu Hoành, loại thân cận này thậm chí đã biến thành một dạng ý muốn chiếm hữu. Từ đó khiến cho hắn sản sinh ra địch ý đối với cha mình (Nghiêm Huân).
Tựa như vào lúc này đây, Nghiêm Lê ngồi xổm trước mặt Chu Hoành, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn ngập trách cứ cùng khí chịu. Như con mãnh thú nhỏ đang bị kẻ khác xâm phạm lãnh địa của mình.
Nghiêm Huân đối với việc này không tỏ rõ ý kiến, đặt chén trà xuống đối với Chu Hoành nói:" Lại đây".
Chu Hoành không lo được xấu hổ,chỉ đành thuận theo , lấy hai tay đặt xuống đất, bò tới trước mặt của Nghiêm Huân, ngẩng đầu lên chờ đợi mệnh lệnh hoặc trừng phạt.
Trong mắt Nghiêm Lê tràn ngập lửa giận cùng đố kị.
Nghiêm Huân nâng mặt Chu Hoành lên:" Bảo bối, hôm nay bị lão công đánh có thoải mái không?".
Chu Hoành run lên. Nghiêm Huân càng ôn nhu xưng hô bao nhiêu thì chứng tỏ lúc đó hắn càng đáng sợ bấy nhiêu, phảng phất nhìn thấy một tương lai mù mịt, Chu Hoành thanh âm bất ổn lên tiếng:" Bị lão công đánh, ân, rất thoải mái".
Nghiêm Huân hỏi:" Còn muốn bị lão công đánh vào mông không?".
"Muốn a"Chu Hoành ngoan ngoãn nói điều mà Nghiêm Huân muốn nghe:" Ân, cái mông dâʍ đãиɠ rất thích được lão công đánh". .
Người hầu cùng bảo tiêu trong phòng khách ra ra vào vào, Chu Hoành biết bọn họ đều nhìn thấy mình. Còn có con trai của hắn, đã bắn tinh vào mông hắn cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Nghiêm Huân xoa xoa cái mông tròn vểnh của thê tử. Hắn ra tay rất có chừng mực, miệng huyệt bị đánh cho sưng đỏ chứ không gây ra thương tích bên trong.
Chu Hoành vì lấy lòng Nghiêm Huân, theo động tác của hắn càng đẩy cái mông vào tay để Nghiêm Huân mò mẫn càng tận hứng.
Lông mày Nghiêm Huân nhíu một cái, hành động này của Chu Hoành trái lại càng khiến cho Nghiêm Huân thêm một tầng suy nghĩ.
Người hầu đi tới phòng khách, cuối người:" Tướng quân, phu nhân, thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong".
Nghiêm Huân nói:" Ăn cơm trước".
Nghiêm Huân đã từng mấy năm ở trên chiến trường thẩm vấn phạm nhân, phi thường quen thuộc biểu hiện của người đang nói dối, dù là một chi tiết rất nhỏ đi chăng nữa.
Hôm nay, Chu Hoành vừa xuất hiện, hắn đã biết Chu Hoành có điều gì gạt hắn, nhưng hắn đều đã dùng tất cả thủ đoạn nhỏ của mình để ép Chu Hoành nói, nhưng thật không ngờ phu nhân của hắn lại kín miệng như vậy. Xem ra hắn phải suy nghĩ biện pháp khác rồi.
Ba người đi tới phòng ăn, Chu Hoành tự giác ngồi lên chiếc ghế đặc biệt thiết kế riêng cho hắn, thịt huyệt nóng rát khó khăn nuốt vào cái dươиɠ ѵậŧ được dựng đứng trên ghế kia.
Nghiêm Lê quay về phía Chu Hoành nuốt nước miếng. Ở ngoài, ba ba hắn là một ngôi sao lớn, là một Ảnh Đế đầy tiếng tăm, cao cao vời vợi. Thế nhưng bây giờ, ở trước mặt hắn, Chu Hoành phần trên thì mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, phía dưới thì ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ giả, còn bị nó thao đến ươn ướt nước mắt.
Chu Hoành bị ánh nhìn chăm chú của nhi tử làm cho xấu hổ không thôi. Rồi lại nghĩ đến vài ngày trước, hắn vị nhi tử tách chân cột vào thành ghế, dùng máy quay lưu lại những khoảnh khắc xấu hổ. Tất cả rinh dịch của Nghiêm Lê đều bắn vào tử ©υиɠ của hắn, căn bản không có cách nào lấy ra được. Trường hợp bị bắn sâu vào bên trong như vậy, tình huống này thật sự rất dễ mang thai. Chu Hoành lo âu liếc nhìn bụng mình, nếu thật sự mang thai...
Nghiêm Huân nhìn thấy dáng vẻ khó khăn của Chu Hoành khi nuốt lấy vật kia, bất thình lình mở miệng:" Yêu thích cái ghế kia?".
Chu Hoành thất thần, hoang mang làm rơi chiếc đũa, không kịp suy nghĩ Nghiêm Huân đang nói đến cái gì, thuận miệng đáp theo:" Yêu thích".
Nghiêm Huân lạnh nhạt nói" Vậy thì tốt. Tiểu Trường, sau khi ăn cơm xong, mang cái ghế này đến thư phòng của ta". .
Trong thư phòng, cái ghế kia được mang vào để ở một góc, Chu Hoành ngồi trên đùi dựa vào lòng ngực Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân ôm lấy eo thon, thấp giọng hỏi:" Đến cùng là có chuyện gì?".
Nghiêm Huân rất ít khi chịu thua, mỗi khi hắn dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện thì càng làm cho Chu Hoành cảm thấy sợ hãi hơn.
Nhưng hắn không thể nói, riêng chuyện này hắn thật sự không thể nói.
Nghiêm Huân than nhẹ một tiếng :" Thật sự không thể nói cho ta biết?".
Ngay lúc này, trong lòng Chu Hoành dâng lên một cỗ khó chịu, hắn bắt đầu hoài nghi hành động lúc trước của hắn có thật sự là quá đáng sao?
Từ lúc hắn bị ép kết hôn với Nghiêm Huân, hắn đã chán ghét phu quân của mình. Hắn lấy Nghiêm Huân ra thành kẻ địch mà phòng bị, cũng bởi vì hắn chán ghét cái hệ thống chó má kia.Chứ Nghiêm Huân, Nghiêm Huân thật sự chưa làm gì hại đến hắn cả. .
Có lúc Chu Hoành đã từng suy nghĩ, nếu như hắn không bị gán ghép, nếu như hắn gặp phải Nghiêm Huân ở một nơi khác, có lẽ, hắn sẽ yêu Nghiêm Huân sao?
Nghiêm Huân cao to tuấn mĩ, lại ở vị trí cao. Dù có chút hành vi biếи ŧɦái, nhưng thật ra hắn sẽ là một người chồng tốt.
Chu Hoành ngồi ở trên đùi phu quân, nhìn chăm chú, ngẩn ngơ vào gương mặt góc cạnh ngay trước mắt.
Nghiêm Huân ôm lấy eo hắn, hỏi :" Đang nhìn cái gì?".
Chu Hoành dời tầm mắt" Không có a". Hắn biết, nếu như bọn họ không gặp gỡ nhau nhờ vào hệ thống, hắn sẽ vẫn yêu Nghiêm Huân.
Lúc này đây, hưng phấn của việc trả thù quá trớn kia, đã từ từ trở thành hổ thẹn. Chu Hoành cởi nút áo của bản thân, đưa đầṳ ѵú béo mập vào mép miệng của Nghiêm Huân , thấp giọng nói :" Lão công, anh phạt em đi".
Nghiêm Huân bất đắc dĩ:" Tình nguyện bị phạt cũng không muốn nói sự thật cho ta biết?" Hắn cắn vào núʍ ѵú nhỏ, mυ'ŧ liếʍ rồi cắn.
Chu Hoành thở hổn hển đỡ lấy vai Nghiêm Huân, chủ động đưa đầṳ ѵú vào miệng Nghiêm Huân" Ân, ưa,.. ân".
Nghiêm Huân ngậm lấy đầṳ ѵú, mơ hồ không rõ mà thấp giọng nói:" Bảo bối à, em như vậy khiến ta rất tức giận". Nói xong, ở đầṳ ѵú thơm ngọt cắn một cái.
Chu Hoành kêu đau một tiếng :" Ân, lão công, đau".
Nghiêm Huân vỗ lấy cái mông của hắn:" Ăn dươиɠ ѵậŧ của lão công đi, chút nữa lại trừng trị em".
Chu Hoành biết Nghiêm Huân là thật sự rất tức giận. Nghiên Huân không cho hắn nói dối kỳ thật cũng vì sợ mất cảm giác khống chế hắn. Nhưng Chu Hoành lại có nỗi khổ không nói ra được, chỉ đành cắn chặt nuốt xuống thứ to lớn lớn kia của Nghiêm Huân, nỗ lực để xin Nghiêm Huân bớt giận.Cảm giác bủn rủn khi qυყ đầυ đỉnh vào hoa tâm đột nhiên dâng lên, hai chân Chu Hoành mềm nhũn ngồi huỵch xuống, qυყ đầυ mạnh mẽ đâm vào hoa tâm non mềm, ma xát vách thịt đỏ au.
Nghiêm Huân hài lòng thở dài một tiếng, đỡ lấy eo Chu Hoành ra mệnh lệnh:" Tự chính mình động".
Bắp đùi Chu Hoành run lên, miễn cưỡng đỡ lấy vai Nghiêm Huân, đung đưa cái eo:" Lão công, thật trướng, lã công, cả dươиɠ ѵậŧ đều đi vào rồi".
Nghiêm Huân xoa xoa vành tai Chu Hoành :" Lão công đâm em có sâu hay không?".
Chu Hoành khó chịu, thở dốc gật đầu:" Thật sâu, lão công đâm vào thật sâu, khoang sinh sản trướng quá".
Nghiêm Huân cắn cắn đầṳ ѵú , mυ'ŧ vào :" Lão bà, chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa, ta thật sự rất nhớ thời điểm em lúc mang thai, ở đây rất ngon, rất mềm. .
Chu Hoành nghe được hai chữ mang thai, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy những câu Nghiêm Lê từng nói :" Ba ba, người sinh cho ta một đứa đi".
Hắn giật mình một cái, cả người ngồi gập xuống dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Huân, dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào địa phương kia làm Chu Hoành bủn rủn. Chu Hoành kêu lên một tiếng, trước mắt trở lên trắng bệch, tự mình đạt tới cao trào.
Nghiêm Huân ung dung, thong thả, nắm eo hắn tàn nhẫn cắm vào mấy lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn sâu vào tử ©υиɠ.
Nghiêm Huân nắm eo Chu Hoành thấp giọng nói :" Còn không chịu nói thật?".
Chu Hoành nước mắt mông lung, thở hổn hển :" Em , em không có nói dối".
Chu Hoành không thể không thừa nhận rằng hắn sắp bị cây dươиɠ ѵậŧ giả này thao cả đêm đến sắp không chịu nỗi.
Bởi vì hắn đã phạm vào một sai lầm, chỉ có sai lầm này, hắn thật sự không thể hướng Nghiêm Huân thừa nhận sai lầm. Liền chỉ có thể hướng Nghiêm Huân chấp nhận trừng phạt.
Hai chân Chu Hoành bị tách ra cột chặt trên ghế thượng, hai tay vòng qua lưng ghế cột lại phía sau, để ngăn chặn mọi khả năng hắn có thể chạy trốn, nhất định cả đêm bị thao đến sống không được, chết không xong.
Nghiêm Huân mở ra nút điều khiển, dươиɠ ѵậŧ giả như con thú xổng chuồng, chấn động gần như phá hư huyệt động của hắn.
Vừa mới trải qua cao trào, cơ thể Chu Hoành đặc biệt mẫm cảm, khó lên:" A" .
Nghiêm Huân trước khi đi còn hôn lên mí mắt Chu Hoành :" Nói dối thì phải chịu trừng phạt, đúng không?".
Chu Hoành liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi con thú đang liều mạng phá hư hắn kia , khổ sở, gào khóc:" Em không có nói dối, lão công, em không có nói dối".
Nghiêm Huân thất vọng rời đi, tắt đèn, đóng cửa lại.
Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đâm sâu vào tràng vách cùng hoa tâm, Chu Hoành cảm giác mình sắp chết rồi. Hắn đã không thể bắn được cái gì nữa, hắn có cảm giác hắn sắp chết trong căn phòng này.
Chu Hoành khó chịu, giãy giụa, bắp đùi hư thoát nhẹ nhàng run rẩy, bất lực, quay về hướng bóng tối đen kịt, cầu xin:" Lão công ,em nói, em nói thật, ô ô".
Trong bóng tối vang lên tiếng của Nghiêm Lê :" Ba ba, người có khỏe không?".
Dươиɠ ѵậŧ giả đã dừng lại, có ai đó đã tắt điều khiển.
Chu Hoành suy nhược mà rên một tiếng, uể oải, xụi lơ trên ghế.